0 chữ
Chương 47
Chương 47: Cơn bão lớn sắp đến
Vậy mà vẫn bị người ta ghi hận?
Thư Dư thật ra chẳng hề sợ hãi. Dù không nhớ rõ thân phận ngoài đời, nhưng cô tin chắc mình không phải kiểu người dễ bị bắt nạt.
Cô vui vẻ tặng lại đối phương một viên quặng titan, kèm theo lời nhắn: [Cảm ơn bạn đã tặng quặng titan, tôi xin nhận lấy một cách vui vẻ.]
Đóng vòng tay lại, cô yên tâm đi ngủ.
Ngày thứ năm trong trò chơi sinh tồn.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong thời kỳ tân thủ.
Để được sử dụng phòng tắm xa hoa, Thư Dư dậy từ sớm, chuẩn bị khai thác thêm khoáng Lithium.
Hai viên pin của thiết bị đẩy dưới nước đã cạn sạch năng lượng, cô lấy ra thay bằng hai viên mới. Còn pin cũ... loại này chắc vẫn tái sử dụng được. Trước khi tìm được cách sạc, cứ giữ lại đã.
Túi khí đã bị rơi mất trong lúc đánh nhau với cá mập ba răng.
Thư Dư nhắn tin cho Giang Dạng, cuối cùng dùng một bánh trứng và hai quả xoài sấy để đổi lấy túi khí, dưới danh nghĩa “thắt chặt tình hữu nghị”.
Đeo kính lặn lên, cô nhảy xuống nước, lặn thẳng xuống đáy biển.
Nước biển ở độ sâu 70 mét tối hơn hẳn so với khi ở 50 mét. Ánh sáng gần như không xuyên xuống được, nước chuyển sang màu xanh thẫm, nhiệt độ cũng lạnh hơn rõ rệt. Hôm nay, nước đặc biệt lạnh.
Cô vạch rong biển ra, lộ ra một lớp khoáng thạch xám đen pha chút vàng – đó chính là quặng lithium.
Cô lập tức lấy cuốc chim ra đào. Sáng sớm nay, cô đã vất vả lặn xuống tận bảy lần, cuối cùng thu được 130 viên lithium, gần như khai thác sạch quặng lithium quanh khu vực này rồi.
Trên đường quay về, ngang qua khu tảo biển, cô cũng muốn tiện tay chặt thêm vài khối rong, nhưng tiếc là sức đã cạn. May mắn là không chạm mặt cá mập, chứ nếu gặp thật, cô cũng không chắc mình còn đủ sức mà đối phó thêm lần nữa.
Buổi trưa, cô giao 20 viên lithium cho Giang Dạng, đồng thời cũng thuận lợi nhận lấy cây súng xiên cá như mong muốn.
Thư Dư: [Anh đổi lithium là để nâng cấp căn cứ à?]
Giang Dạng: [Ừ, tôi biết được một tin, chắc cô sẽ muốn biết.]
Thư Dư: [Tin gì vậy?]
Giang Dạng: [Sau khi thời kỳ tân thủ kết thúc, thảm họa đầu tiên rất có khả năng sẽ là một cơn bão lớn. Khuyên cô nên tranh thủ gia cố căn cứ và tích trữ vật tư đi.]
Thư Dư: [?]
Cô sững người.
Thư Dư: [Bão lớn? Sao anh biết?]
Giang Dạng: [Nếu tôi nói là mở bao con nhộng mà ra manh mối thì cô tin không?]
Thư Dư: [Tôi tin.]
Giang Dạng: [Vậy thì hãy nhớ kỹ, hôm nay là ngày cuối cùng của thời kỳ tân thủ. Nếu có thể, hãy tranh thủ gia cố căn cứ.]
Bão lớn sao?
Nếu thật sự xảy ra, nước biển sẽ bị khuấy động dữ dội, có thể tạo thành sóng lớn. Đáy biển sẽ không còn an toàn, cũng không thể rời khỏi căn cứ. Có khả năng còn kèm theo mưa to và gió mạnh.
Vậy thì chỉ có thể tích trữ vật tư trong căn cứ, cố thủ chịu đựng cơn bão. Quan trọng hơn là phải đảm bảo căn cứ không bị đánh sập.
Nhưng liệu cô có nên tin lời Giang Dạng không?
Dù sao thì, thà tin là có còn hơn không. Chuẩn bị kỹ càng thì sẽ không phải lo sợ.
Trong đầu cô chợt nghĩ đến Tô Nhân Nhân, liền lập tức nhắn tin báo cho cô ta biết.
Thư Dư thật ra chẳng hề sợ hãi. Dù không nhớ rõ thân phận ngoài đời, nhưng cô tin chắc mình không phải kiểu người dễ bị bắt nạt.
Cô vui vẻ tặng lại đối phương một viên quặng titan, kèm theo lời nhắn: [Cảm ơn bạn đã tặng quặng titan, tôi xin nhận lấy một cách vui vẻ.]
Đóng vòng tay lại, cô yên tâm đi ngủ.
Ngày thứ năm trong trò chơi sinh tồn.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong thời kỳ tân thủ.
Để được sử dụng phòng tắm xa hoa, Thư Dư dậy từ sớm, chuẩn bị khai thác thêm khoáng Lithium.
Hai viên pin của thiết bị đẩy dưới nước đã cạn sạch năng lượng, cô lấy ra thay bằng hai viên mới. Còn pin cũ... loại này chắc vẫn tái sử dụng được. Trước khi tìm được cách sạc, cứ giữ lại đã.
Túi khí đã bị rơi mất trong lúc đánh nhau với cá mập ba răng.
Đeo kính lặn lên, cô nhảy xuống nước, lặn thẳng xuống đáy biển.
Nước biển ở độ sâu 70 mét tối hơn hẳn so với khi ở 50 mét. Ánh sáng gần như không xuyên xuống được, nước chuyển sang màu xanh thẫm, nhiệt độ cũng lạnh hơn rõ rệt. Hôm nay, nước đặc biệt lạnh.
Cô vạch rong biển ra, lộ ra một lớp khoáng thạch xám đen pha chút vàng – đó chính là quặng lithium.
Cô lập tức lấy cuốc chim ra đào. Sáng sớm nay, cô đã vất vả lặn xuống tận bảy lần, cuối cùng thu được 130 viên lithium, gần như khai thác sạch quặng lithium quanh khu vực này rồi.
Trên đường quay về, ngang qua khu tảo biển, cô cũng muốn tiện tay chặt thêm vài khối rong, nhưng tiếc là sức đã cạn. May mắn là không chạm mặt cá mập, chứ nếu gặp thật, cô cũng không chắc mình còn đủ sức mà đối phó thêm lần nữa.
Thư Dư: [Anh đổi lithium là để nâng cấp căn cứ à?]
Giang Dạng: [Ừ, tôi biết được một tin, chắc cô sẽ muốn biết.]
Thư Dư: [Tin gì vậy?]
Giang Dạng: [Sau khi thời kỳ tân thủ kết thúc, thảm họa đầu tiên rất có khả năng sẽ là một cơn bão lớn. Khuyên cô nên tranh thủ gia cố căn cứ và tích trữ vật tư đi.]
Thư Dư: [?]
Cô sững người.
Thư Dư: [Bão lớn? Sao anh biết?]
Giang Dạng: [Nếu tôi nói là mở bao con nhộng mà ra manh mối thì cô tin không?]
Thư Dư: [Tôi tin.]
Giang Dạng: [Vậy thì hãy nhớ kỹ, hôm nay là ngày cuối cùng của thời kỳ tân thủ. Nếu có thể, hãy tranh thủ gia cố căn cứ.]
Bão lớn sao?
Nếu thật sự xảy ra, nước biển sẽ bị khuấy động dữ dội, có thể tạo thành sóng lớn. Đáy biển sẽ không còn an toàn, cũng không thể rời khỏi căn cứ. Có khả năng còn kèm theo mưa to và gió mạnh.
Nhưng liệu cô có nên tin lời Giang Dạng không?
Dù sao thì, thà tin là có còn hơn không. Chuẩn bị kỹ càng thì sẽ không phải lo sợ.
Trong đầu cô chợt nghĩ đến Tô Nhân Nhân, liền lập tức nhắn tin báo cho cô ta biết.
3
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
