0 chữ
Chương 24
Chương 24: Chip thông minh
Thư Dư: [Anh muốn bao nhiêu?]
Giang Dạng: [Cô có bao nhiêu?]
Muốn dò xem cô có bao nhiêu đồ ăn à?
Thư Dư suy nghĩ một chút rồi gõ trả lời: [Tôi nghĩ chắc đổi được hai cái pizza. Tôi chỉ còn hai cái, vốn định giữ lại một cái cho mình ăn, nhưng tôi lại rất muốn lấy được chip thông minh. Nên tôi sẵn sàng đổi cả hai cái pizza. Anh thấy sao?]
Trong lòng Thư Dư có chút căng thẳng, sợ Giang Dạng từ chối. Cô còn đang nghĩ nên thuyết phục thế nào thì...
Giang Dạng: [Thành giao.]
Phù...
May mà anh ta đồng ý ngay, chứ không thì cũng không biết phải lấy gì ra đổi mới được.
Tốt rồi, bây giờ nguyên liệu đã đầy đủ!
Sau khi đổi xong vật phẩm, Thư Dư lấy toàn bộ nguyên liệu ra, bắt tay vào chế tạo thiết bị đẩy dưới nước.
Thiết bị đẩy dưới nước cao cỡ nửa người. Cô ôm lấy nó rồi nhảy thẳng xuống nước. Khi bật công tắc lên, hai cánh quạt lập tức quay vù vù.
Một luồng lực đẩy mạnh mẽ lập tức đưa Thư Dư lao vυ"t về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Nếu phải miêu tả, thì tốc độ ấy tương đương với một người trưởng thành đang chạy bộ.
Thử xong thiết bị đẩy dưới nước, Thư Dư liếc nhìn màn hình, thấy pin vẫn còn tới 96%. Mới lượn hai vòng mà chỉ tốn có 4%? Cô lập tức cất thiết bị đi.
Trước hết xử lý phần vật tư trên tay đã.
Còn dư 2 cái pizza và 1 phần canh rau củ đậm đặc, đổi cái gì thì tốt đây? Đang suy nghĩ thì giao diện trò chuyện với bạn bè chợt sáng lên.
Là Tô Nhân Nhân.
Tô Nhân Nhân: [Chị có kiếm được gì ngon không? Đổi với em đi! Chị cần khoáng sản gì thì cứ nói!]
Nghe cách nói chuyện là biết cô nàng này sở hữu rất nhiều khoáng sản rồi. Đúng là vận may quá tốt.
Thư Dư cũng không rõ bây giờ cần gì, đầu óc hơi rối nên hỏi: [Có đồ ăn, nhưng chị còn chưa nghĩ ra nên đổi cái gì. Em có gì muốn đổi không?]
Tô Nhân Nhân: [Vàng, bạc, đồng, chì em đều có một ít. Còn dư cả một bản vẽ nữa, chị có cần bản vẽ chip thông minh không?]
Hả? Thư Dư vừa nãy còn đang lo lắng chuyện chip thông minh.
Theo giá trao đổi với Giang Dạng, năm phần mì ý sốt phô mai thịt bằm – thì bản vẽ chip thông minh đúng là rất đắt đỏ.
Về sau khi lặn càng sâu, thiết bị dùng điện càng cần nhiều hơn. Chip thông minh là thứ rất quan trọng.
Tô Nhân Nhân đúng là cơn mưa đúng lúc. Hơn nữa, cô ấy còn mở được tận hai bản vẽ chip thông minh, vận may thế này thì khỏi phải bàn.
Đúng là người so với người, tức chết người mà.
Thư Dư: [Muốn! Em muốn đổi lấy đồ ăn gì?]
Tô Nhân Nhân: [Chị có món nào nóng không? Hoặc có nước canh hay nước sốt cũng được.]
Thư Dư liếc nhìn phần canh rau củ đậm đặc.
Thư Dư: [Có canh rau củ đậm đặc, rất hợp với yêu cầu của em. Chị dùng một phần canh rau củ đậm đặc và hai phần pizza vị Orleans đổi lấy bản vẽ của em, được chứ?]
Tô Nhân Nhân: [Oa! Oa! Chị, em quả nhiên không nhìn lầm người! Chị thật sự có đồ ăn ngon như vậy! Yêu chị quá đi mất!]
Lúc đầu Thư Dư còn thấy tiếc, nhưng nghĩ lại thì so với Giang Dạng, bản vẽ có giá trị hơn thành phẩm rất nhiều.
Giang Dạng: [Cô có bao nhiêu?]
Muốn dò xem cô có bao nhiêu đồ ăn à?
Thư Dư suy nghĩ một chút rồi gõ trả lời: [Tôi nghĩ chắc đổi được hai cái pizza. Tôi chỉ còn hai cái, vốn định giữ lại một cái cho mình ăn, nhưng tôi lại rất muốn lấy được chip thông minh. Nên tôi sẵn sàng đổi cả hai cái pizza. Anh thấy sao?]
Trong lòng Thư Dư có chút căng thẳng, sợ Giang Dạng từ chối. Cô còn đang nghĩ nên thuyết phục thế nào thì...
Giang Dạng: [Thành giao.]
Phù...
May mà anh ta đồng ý ngay, chứ không thì cũng không biết phải lấy gì ra đổi mới được.
Tốt rồi, bây giờ nguyên liệu đã đầy đủ!
Sau khi đổi xong vật phẩm, Thư Dư lấy toàn bộ nguyên liệu ra, bắt tay vào chế tạo thiết bị đẩy dưới nước.
Thiết bị đẩy dưới nước cao cỡ nửa người. Cô ôm lấy nó rồi nhảy thẳng xuống nước. Khi bật công tắc lên, hai cánh quạt lập tức quay vù vù.
Nếu phải miêu tả, thì tốc độ ấy tương đương với một người trưởng thành đang chạy bộ.
Thử xong thiết bị đẩy dưới nước, Thư Dư liếc nhìn màn hình, thấy pin vẫn còn tới 96%. Mới lượn hai vòng mà chỉ tốn có 4%? Cô lập tức cất thiết bị đi.
Trước hết xử lý phần vật tư trên tay đã.
Còn dư 2 cái pizza và 1 phần canh rau củ đậm đặc, đổi cái gì thì tốt đây? Đang suy nghĩ thì giao diện trò chuyện với bạn bè chợt sáng lên.
Là Tô Nhân Nhân.
Tô Nhân Nhân: [Chị có kiếm được gì ngon không? Đổi với em đi! Chị cần khoáng sản gì thì cứ nói!]
Nghe cách nói chuyện là biết cô nàng này sở hữu rất nhiều khoáng sản rồi. Đúng là vận may quá tốt.
Thư Dư cũng không rõ bây giờ cần gì, đầu óc hơi rối nên hỏi: [Có đồ ăn, nhưng chị còn chưa nghĩ ra nên đổi cái gì. Em có gì muốn đổi không?]
Hả? Thư Dư vừa nãy còn đang lo lắng chuyện chip thông minh.
Theo giá trao đổi với Giang Dạng, năm phần mì ý sốt phô mai thịt bằm – thì bản vẽ chip thông minh đúng là rất đắt đỏ.
Về sau khi lặn càng sâu, thiết bị dùng điện càng cần nhiều hơn. Chip thông minh là thứ rất quan trọng.
Tô Nhân Nhân đúng là cơn mưa đúng lúc. Hơn nữa, cô ấy còn mở được tận hai bản vẽ chip thông minh, vận may thế này thì khỏi phải bàn.
Đúng là người so với người, tức chết người mà.
Thư Dư: [Muốn! Em muốn đổi lấy đồ ăn gì?]
Tô Nhân Nhân: [Chị có món nào nóng không? Hoặc có nước canh hay nước sốt cũng được.]
Thư Dư liếc nhìn phần canh rau củ đậm đặc.
Thư Dư: [Có canh rau củ đậm đặc, rất hợp với yêu cầu của em. Chị dùng một phần canh rau củ đậm đặc và hai phần pizza vị Orleans đổi lấy bản vẽ của em, được chứ?]
Lúc đầu Thư Dư còn thấy tiếc, nhưng nghĩ lại thì so với Giang Dạng, bản vẽ có giá trị hơn thành phẩm rất nhiều.
3
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
