0 chữ
Chương 15
Chương 15: Thực đơn hải sản
[Thế thì sao, giá cao thì vẫn là giá cao. Hôm qua chỉ cần 5 viên quặng titan, hôm nay đòi 20 viên quặng titan!]
[Trò chơi sinh tồn chẳng phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Cô ta có nhiều khăn tắm như vậy, cho chúng ta vài cái thì có sao đâu, bán mắc thế là muốn ép chết chúng ta à?]
[Lầu trên, tự nhiên thấy lời anh nói cũng có lý thật.]
[Nói nhảm! Người có nhiều thì giúp người thiếu là chuyện hiển nhiên mà!]
Câu chuyện tán gẫu bỗng chốc bị lái sang hướng đạo đức. Cảm giác như bị bắt ép phải làm người tốt vậy.
Cô gõ lách cách trên bàn phím, gửi đi một tin nhắn: [Khăn tắm là đồ dùng lâu dài, khác với đồ ăn. Giá cả cao hơn một chút cũng là chuyện bình thường.]
[Ôi trời! Đại lão cuối cùng cũng xuất hiện rồi!]
[Đại lão ơi, khăn tắm lấy từ bao con nhộng nào ra vậy, sao tôi tìm hoài không thấy?]
[Chúng tôi ai nấy đều đang rất khó chịu, cô tốt bụng thì tốt bụng cho trót, tặng khăn tắm cho chúng tôi đi. Sau này chúng tôi kiếm được vật tư tốt sẽ trả ơn cho cô!]
[Đúng đó đúng đó, đại lão ơi, xin chị cho chúng em một cái khăn tắm miễn phí đi!]
Thư Dư trợn trắng mắt, gõ lại: [Sao các người không mang vật tư của chính mình cho người khác đi? Có bệnh à?]
Sau đó, cô thẳng tay tắt khu vực trò chuyện. Đúng là xui xẻo.
“Tiểu Ưu, có thể ẩn danh khi giao dịch vật phẩm không?” Cô băn khoăn hỏi.
[Có thể, thưa chủ nhân.]
Tốt quá.
Tuy có vài người không ưa cô đang mắng mỏ trong khu trò chuyện, nói cô là đồ gian thương, lòng dạ hiểm độc, nhưng mấy chiếc khăn tắm cô vừa đăng lên chưa đầy vài phút đã bị đổi sạch.
360 viên quặng titan nhẹ nhàng vào tay.
Ban đầu cô còn hơi lưỡng lự, thấy đòi 20 viên quặng titan cho một cái khăn tắm có vẻ hơi nhiều, định giảm xuống còn 10. Nhưng mấy bình luận khó nghe đó khiến cô cạn lời, thế là giữ nguyên giá 20 viên quặng titan mà bán.
Cô còn phải gom thêm 20 viên quặng sắt mới nâng cấp được buồng cứu sinh. Chiều nay sẽ tiếp tục đổi.
Cô bật chế độ ẩn danh cho thông tin cá nhân, từ nay về sau chỉ giao dịch ẩn danh.
Thu gom vật tư xong, cô vác theo mì bò hầm mở ra từ hôm qua, hớn hở chạy về phía bàn chế tạo.
Cô không biết rằng, khu trò chuyện đã bùng nổ.
[Ôi đệch! Đại lão đúng là khí phách, nói chẳng sai! Có vật tư thì sao phải cho người khác? Ai mà chẳng cực khổ mới kiếm được!]
Lý Cửu: [Nhưng giúp nhau thì sao? Người có điều kiện hơn chẳng phải nên giúp người thiếu thốn à? Nghe tôi này, nếu cô ta không chịu chia sẻ, thì chúng ta cứ đồng lòng phớt lờ đi, không mua nữa, kiểu gì cô ta cũng phải hạ giá.]
[Cái này...]
[?]
Giang Dạng: [Lý Cửu, anh đúng là kẻ chuyên lấy đạo đức ra dọa người. Trong trò chơi sinh tồn thì không có cái gì là “lẽ đương nhiên” cả. Nếu anh chịu khó mở thêm vài bao con nhộng thì có khi giờ đã đủ đổi lấy cái khăn tắm rồi. Không xin được đồ của người ta thì quay sang rủ rê người khác cô lập một cô gái – anh còn xứng là đàn ông không đấy?]
Tô Bảy: [Đệch! Cuối cùng cũng có người nói lý lẽ. Nãy giờ tôi cũng muốn mắng rồi.]
[Trò chơi sinh tồn chẳng phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Cô ta có nhiều khăn tắm như vậy, cho chúng ta vài cái thì có sao đâu, bán mắc thế là muốn ép chết chúng ta à?]
[Lầu trên, tự nhiên thấy lời anh nói cũng có lý thật.]
[Nói nhảm! Người có nhiều thì giúp người thiếu là chuyện hiển nhiên mà!]
Câu chuyện tán gẫu bỗng chốc bị lái sang hướng đạo đức. Cảm giác như bị bắt ép phải làm người tốt vậy.
Cô gõ lách cách trên bàn phím, gửi đi một tin nhắn: [Khăn tắm là đồ dùng lâu dài, khác với đồ ăn. Giá cả cao hơn một chút cũng là chuyện bình thường.]
[Ôi trời! Đại lão cuối cùng cũng xuất hiện rồi!]
[Đại lão ơi, khăn tắm lấy từ bao con nhộng nào ra vậy, sao tôi tìm hoài không thấy?]
[Đúng đó đúng đó, đại lão ơi, xin chị cho chúng em một cái khăn tắm miễn phí đi!]
Thư Dư trợn trắng mắt, gõ lại: [Sao các người không mang vật tư của chính mình cho người khác đi? Có bệnh à?]
Sau đó, cô thẳng tay tắt khu vực trò chuyện. Đúng là xui xẻo.
“Tiểu Ưu, có thể ẩn danh khi giao dịch vật phẩm không?” Cô băn khoăn hỏi.
[Có thể, thưa chủ nhân.]
Tốt quá.
Tuy có vài người không ưa cô đang mắng mỏ trong khu trò chuyện, nói cô là đồ gian thương, lòng dạ hiểm độc, nhưng mấy chiếc khăn tắm cô vừa đăng lên chưa đầy vài phút đã bị đổi sạch.
360 viên quặng titan nhẹ nhàng vào tay.
Ban đầu cô còn hơi lưỡng lự, thấy đòi 20 viên quặng titan cho một cái khăn tắm có vẻ hơi nhiều, định giảm xuống còn 10. Nhưng mấy bình luận khó nghe đó khiến cô cạn lời, thế là giữ nguyên giá 20 viên quặng titan mà bán.
Cô bật chế độ ẩn danh cho thông tin cá nhân, từ nay về sau chỉ giao dịch ẩn danh.
Thu gom vật tư xong, cô vác theo mì bò hầm mở ra từ hôm qua, hớn hở chạy về phía bàn chế tạo.
Cô không biết rằng, khu trò chuyện đã bùng nổ.
[Ôi đệch! Đại lão đúng là khí phách, nói chẳng sai! Có vật tư thì sao phải cho người khác? Ai mà chẳng cực khổ mới kiếm được!]
Lý Cửu: [Nhưng giúp nhau thì sao? Người có điều kiện hơn chẳng phải nên giúp người thiếu thốn à? Nghe tôi này, nếu cô ta không chịu chia sẻ, thì chúng ta cứ đồng lòng phớt lờ đi, không mua nữa, kiểu gì cô ta cũng phải hạ giá.]
[Cái này...]
[?]
Giang Dạng: [Lý Cửu, anh đúng là kẻ chuyên lấy đạo đức ra dọa người. Trong trò chơi sinh tồn thì không có cái gì là “lẽ đương nhiên” cả. Nếu anh chịu khó mở thêm vài bao con nhộng thì có khi giờ đã đủ đổi lấy cái khăn tắm rồi. Không xin được đồ của người ta thì quay sang rủ rê người khác cô lập một cô gái – anh còn xứng là đàn ông không đấy?]
6
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
