TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38

EDIT: HẠ

Đinh Bác cười nhạo nói: “Đừng có giả vờ không quen biết, chính là người đẹp chúng ta đã gặp được ở trước cửa Nhược Thượng, cậu còn từng làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy.”

Tịch Trạch vẫn bình tĩnh phác thảo, giọng điệu thản nhiên nói: “Ồ, cậu ấy tên là Minh Dụ hả?” Dừng một chút, Tịch Trạch lại bổ sung: “Tôi không làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”

Đinh Bác: “…”

Qua một lúc lâu, Đinh Bác chán ghét nói: “Thôi đi, đừng có giả vờ trước mặt tôi, tôi còn không hiểu cậu chắc? Thân là hội trưởng trọn đời của “Hội yêu cái đẹp”, đứa nhỏ Minh Dụ kia có dáng vẻ xuất sắc như thế, vậy mà cậu lại không đi tìm hiểu tên của người ta? Còn không đi chú ý tới cậu ấy? Lừa quỷ đúng không?”

Tịch Trạch đặt bút phác thảo xuống bàn, hơi ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, sau đó ngước mắt lên lạnh nhạt quét mắt nhìn Đinh Bác một cái. Ánh mắt kia quá mức bình tĩnh lạnh nhạt, khiến thân thể Đinh Bác khẽ run lên, chỉ thấy Tịch Trạch hơi cong môi mỏng, cất giọng thản nhiên nói: “Hình như cậu rất quan tâm đến chuyện tối hôm đó?”

Đinh Bác vuốt da gà da vịt nổi đầy trên cánh tay, nói: “Tôi không có.”

“Ồ, cậu rất để ý.”

“…”

Không qua bao lâu, Tịch Trạch làm như tùy ý lên tiếng hỏi lại: “Tên Vương Trư kia dạo này thế nào rồi?”

Khóe miệng Đinh Bác giật giật: “Người ta tên là Vương Trứ… Gần đây hình như cũng chẳng có gì đặc biệt, từ sau lần trước bị cậu dạy dỗ, trong khoảng thời gian này hắn không hề xuống tay với những người mẫu nhỏ khác, chẳng qua chó không đổi được thói ăn phân, ai biết được khi nào hắn sẽ lại tái phạm chứ?”

Tịch Trạch khẽ cười trầm thấp, dùng một tay chống cằm, anh cười như không cười đánh giá người đại diện đang có vẻ ngượng ngùng trước mắt, giọng điệu chắc nịch nói: “Hóa ra cậu rất quan tâm đến tên Vương Trư kia…”

Đinh Bác: “…”

“Cậu rất quan tâm hắn!”

“… Tôi không có!!!”

“Cậu biết tình hình gần đây của hắn.”

Đinh Bác hết đường chối cãi: “…”

“Chậc, không ngờ cậu lại chú ý tới tên Vương Trư kia, thẩm mỹ của cậu đúng là…”

“Tịch Trạch!!! Làm người đại diện cho cậu là xui xẻo tám kiếp của tôi!!!”

Vừa dứt lời, Đinh Bác tức đến mức xoay người bỏ đi, nhưng còn chưa kịp bước đến cửa, hắn đã nghe thấy một giọng nói lười biếng truyền tới từ phía sau: “Ồ, chọc trúng tim đen rồi chứ gì, tức muốn hộc máu, chạy trối chết, là vì muốn che giấu sự thật.”

Đinh Bác: “…”

Hắn thật sự không sống nổi nữa!!!!!!

Có câu gì ấy nhỉ? Ngã một lần thì sẽ khôn hơn một chút!

Bị người này độc miệng suốt bao nhiêu năm, Đinh tiên sinh, anh còn chưa phát hiện ra chân lý——

Ngàn – vạn – đừng – chọc – vào – Tịch – Trạch sao?!

Mà bên kia, Minh Dụ tất nhiên không hề biết những chuyện đang diễn ra trong tòa nhà Muse, cậu cũng không biết người đại diện vương bài Đinh Bác đang mắng người đàn ông nào đó lần thứ 100001, cậu cũng không hề biết số lượng fans của mình đang dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng tăng lên.

Ngay khi Thành Túc nhìn thấy Minh Dụ, Minh Dụ cũng đã nhìn thấy đối phương.

Minh Dụ chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra Thành Túc, dù sao thì, bất cứ ai khi vừa sống lại đã nhìn thấy một tấm áp phích lớn bằng kích thước thật của một người đàn ông thì cũng sẽ tự động ghi nhớ khuôn mặt của người nọ. Nhưng ngược lại, khi vừa nhìn thấy Minh Dụ, Thành Túc thế mà lại không nhận ra cậu!

Thiếu niên ngồi trên ghế, đang dùng thái độ khiêm tốn ôn hòa trò chuyện với Ngô Mân. Lớp trang điểm tone khói dày rất dễ khiến người ta cảm thấy yêu mị, nhưng khi đặt trên gương mặt cậu lại không hề có một chút cảm giác nặng nề nào, ngược lại càng tôn lên vẻ đẹp trung tính đầy cuốn hút của cậu, như một ngọn lửa rực rỡ lóa mắt, khiến Thành Túc cũng phải sững sờ vài giây.

Trong giới thời trang, hầu như tất cả nhà thiết kế đều là tín đồ trung thành của hiệp hội yêu cái đẹp, thậm chí có không ít người còn có xu hướng ái mộ cái đẹp đến cực đoan.

Cái đẹp chính là thứ mà bọn họ theo đuổi, ví như bậc thầy thiết kế hàng đầu thế giới Tịch Trạch, theo như lời Đinh Bác từng nói, anh hoàn toàn đủ tư cách để đảm nhận danh hiệu chủ tịch danh dự trọn đời của hộ những kẻ điên cuồng vì cái đẹp.

Bọn họ tôn sùng cái đẹp, bọn họ đắm chìm trong sự siêu việt vô hình của nó.

Cái đẹp là thứ không ai muốn đi khinh nhờn.

Sau khi gia nhập giới thời trang, bị nhóm người “Si mê đến điên cuồng” này ảnh hưởng, Thành Túc cũng bắt đầu chú ý đến những “Cái đẹp” xuất hiện xung quanh mình. Theo một cách vô cùng tự nhiên, ánh mắt hắn lập tức bị thu hút bởi thiếu niên “Xa lạ” này, cho đến khi vô tình nhìn thấy Triệu Duệ đang ngồi bên cạnh Minh Dụ, hắn mới đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Hiện tại, Triệu Duệ chỉ có duy nhất một người mẫu dưới trướng, chính là Minh Dụ!

Nghĩ tới đây, Thành Túc lại cẩn thận đánh giá diện mạo của thiếu niên, càng nhìn, hắn càng cảm thấy thiếu niên này có nét giống Minh Dụ. Tuy rằng sau vài tháng không gặp, không hiểu sao khí chất của Minh Dụ đã hoàn toàn thay đổi, không còn dáng vẻ tối tăm u ám giống như trước, thậm chí ngay cả diện mạo dường như cũng có chút biến đổi.

Người ta thường nói tâm sinh tướng, tướng từ tâm sinh, chẳng trách Thành Túc lại không thể nhận ra Minh Dụ ngay từ đầu —— Dù sao trước đây hắn cũng chưa từng cẩn thận quan sát kỹ gương mặt nguyên chủ.

Sau khi nhận ra Minh Dụ, sắc mặt Thành Túc lập tức biến đổi, lúc hồng lúc trắng cuối cùng lại chuyển sang xanh, chờ đến khi trợ lý của hắn mang trang phục cần thay tới cho hắn, hắn mới cười lạnh một tiếng đi đến trước mặt Ngô Mân, chào hỏi với cô mấy câu rồi xoay người trực tiếp rời đi, không thèm ném cho Minh Dụ một ánh mắt.

Nhìn bóng lưng Thành Túc, Ngô Mân khẽ nhíu mày: “Lạ thật, bình thường Thành Túc cũng không phải người ngạo mạn, cũng xem như là người hiểu được lễ phép, sao lần này cậu ta lại tỏ thái độ như vậy với em thế, Tiểu Dụ?”

Nghe vậy, Minh Dụ thu hồi tầm mắt đánh giá, mỉm cười quay đầu nói: “Chắc là tâm trạng của anh ta đang không tốt.”

Ngô Mân “Ồ” một tiếng, không hỏi thêm nữa mà tiếp tục nói đến đề tài ban nãy. Mà Triệu Duệ bên cạnh lại bị lời nói của Minh Dụ làm cho tức giận xanh mặt, chỉ hận không thể lập tức túm lấy bả vai của người mẫu nhỏ nhà mình, vừa lắc mạnh vừa rống to “Sao cậu còn nói chuyện thay cho tên khốn đó! Cậu không thấy thái độ của hắn đối với cậu sao!!!”

Nhưng Triệu Duệ không biết là, bề ngoài Minh Dụ có vẻ như đang giúp Thành Túc giải vây, nhưng trên thực tế, cậu lại đã thành công chiếm được hảo cảm của Ngô Mân.

『 Không nói xấu sau lưng người khác, thậm chí còn khéo léo giúp người đó hòa giải. Một đứa trẻ tốt như vậy trong giới này đúng là rất hiếm thấy. 』

—— Ngô Mân, trợ lý thiết kế số một của Bùi Phong âm thầm nghĩ như vậy.

Còn về Minh Dụ, rốt cuộc trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì?

—— Chỉ mới như vậy mà đã không giấu nổi cảm xúc của mình rồi sao? Haiz, xem ra Thành Túc này còn yếu hơn so với những gì mình tưởng tượng.

3

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.