0 chữ
Chương 31
Chương 31
EDIT: HẠ
Cửa chính Nhược Thượng bị hai nhóm người vây chặn chật như nêm cối.
Một bên vừa rồi còn đang mắng chửi ầm ỹ, một bên thẹn quá hóa giận muốn đánh trả, thẳng đến sau khi câu hỏi mang theo một chút lạnh lẽo đột nhiên vang lên, hai bên đều đồng thời khựng lại, sau đó theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn người vừa mới lên tiếng.
Khi thấy rõ người tới là ai, tên mập Vương Trứ là người đầu tiên phản ứng lại, gã vốn muốn gào lên “Chặn cái gì mà chặn, mày không biết đi đường vòng à”, nhưng khi phát hiện người tới thế mà lại là Tịch Trạch, vẻ mặt hung tợn của gã chỉ trong thoáng chốc đã biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là một nụ cười niềm nở, gã kinh ngạc nói: “Tịch tiên sinh! Hôm nay ngài thật sự tới đây sao, Tịch tiên sinh!”
Hôm nay Tịch Trạch khoác trên người một cái áo khoác dài màu đen đơn sắc, đường may hào phóng, thiết kế gọn gàng, anh đứng ở trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Vương Trứ, giống như không nhận ra đối phương ân cần, anh lạnh nhạt hỏi thẳng: “Có việc?”
Thái độ lạnh nhạt như vậy cũng không khiến Vương Trứ nản lòng, trái lại, gã như thuốc cao bôi trên da chó, tiếp tục tỏ ra thân thiết nói: “Tịch tiên sinh, tháng trước tôi đã nói chuyện với người đại diện của ngài, ngài còn nhớ không?”
Trong ngành, Vương Trứ đúng là một nhϊếp ảnh gia có tiếng, các tạp chí hạng nhất cũng thường mời gã tới để chụp ảnh bìa trong. So với anh La, kinh nghiệm của gã có phần lấn lướt hơn, địa vị cũng cao hơn một chút, nhưng một nhϊếp ảnh gia như gã, trong ngành không có một trăm thì cũng có năm mươi, chưa nói đến trên phạm vi toàn cầu thì càng là nhiều không kể xiết.
Cho nên nghe Vương Trứ nói xong, Tịch Trạch chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía người đại diện của chính mình: “Hắn có gọi điện cho cậu không?”
Người đàn ông nho nhã đeo mắt kính suy nghĩ một lát, sau đó hỏi: “Anh là… Vương Trứ?”
Vương Trứ lập tức hưng phấn gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi là Vương Trứ. Trước đó Vi tiên sinh từng giới thiệu tôi với các ngài, nhưng lần trước có vẻ cuộc trao đổi của chúng ta không được vui vẻ cho lắm, cho nên hôm nay khi nghe tin Tịch tiên sinh sẽ tới Nhược Thượng, tôi đã đặc biệt đến đây để thử một lần xem có thể có cơ hội gặp ngài một lần hay không…”
Lời còn chưa dứt, Tịch Trạch đã ngẩng đầu lên liếc gã một cái, ánh mắt kia lạnh lẽo đến cực điểm, dường như đang đánh giá Vương Trứ tới tận xương tủy, khiến Vương Trứ lạnh cả sống lưng. Giây tiếp theo, giọng nói bình thản của Tịch Trạch lại truyền đến: “Vương tiên sinh, tôi nghĩ tôi không có ý định muốn quy tắc ngầm với anh.”
Tịch Trạch cố ý nhấn mạnh ba chữ “Quy tắc ngầm”, khiến mọi người ở đây đều sửng sốt trong chốc lát.
Ngoại trừ người đại diện Đinh Bác ở bên cạnh Tịch Trạch đang không ngừng cười trộm, thì cho dù là Vương Trứ hay mấy người Ngô Vu Chân, Lưu Càn, Chu Ngụy và anh La… Tất cả đều hoàn toàn không hiểu hàm ý trong câu nói vừa rồi của Tịch Trạch. Chỉ có Minh Dụ là lặng lẽ cong môi, ánh mắt đánh giá không ngừng đảo qua trên người Tịch Trạch và Vương Trứ.
Dường như đã nhận ra ánh mắt đánh giá của Minh Dụ, Tịch Trạch hơi ngước mắt lên nhìn cậu một cái, Minh Dụ có chút chột dạ ho nhẹ một tiếng, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Qua một lúc lâu sau, Vương Trứ rốt cuộc đã hoàn hồn, gã có hơi khó xử mở miệng nói: “Tịch… Tịch tiên sinh, tôi chỉ muốn bàn bạc với ngài về việc hợp tác cho quý sau, không biết ngài nói như vậy là có ý gì…”
Tịch Trạch bình tĩnh tự nhiên đáp: “Ý trên mặt chữ.”
Vương Trứ: “…”
Lại qua một lát sau, dường như đã cảm nhận được tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt nôn nóng nhìn mình, khuôn mặt đầy thịt mỡ của Vương Trứ đỏ lên, không nhịn được lại hỏi thêm một câu: “Chẳng lẽ thật sự phải quy tắc ngầm thì ngài mới chịu…”
“Chờ một chút…” Đinh Bác ở bên cạnh rốt cuộc đã ngừng cười, hắn đột nhiên xen mồm: “Vương tiên sinh, vừa rồi không phải tên nhóc này đã nói, cậu ta không muốn quy tắc ngầm với anh sao?” Thấy Vương Trứ đang dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn mình, Đinh Bác cười tủm tỉm giải thích: “Trước đó không phải anh vẫn luôn ở bên kia la lối không ngừng, nói cái gì mà chỉ cần quy tắc ngầm, anh có thể cho đứa nhỏ nhà người ta cơ hội sao? À đúng rồi, trong miệng anh, đây không phải là quy tắc ngầm, đây là giao dịch đôi bên cùng có lợi mới đúng!”
Ngoại trừ Minh Dụ, mãi đến lúc này, tất cả mọi người mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa thực sự trong câu nói kinh người vừa rồi của Tịch Trạch.
Vừa rồi bởi vì không ăn được đậu hủ, cũng không kéo được người đi, cho nên Vương Trứ vẫn luôn đứng ở nơi đó chửi bậy không ngừng. Những từ ngữ gã thốt ra dơ bẩn đến mức nào không cần phải nhiều lời, gã còn không biết xấu hổ mà luôn miệng nhấn mạnh “Người mẫu nhỏ tuyến ba như các cậu, đi theo tôi đảm bảo sẽ được ăn sung mặc sướиɠ, đây là giao dịch đôi bên cùng có lợi!”
Nghĩ tới đây, sắc mặt Vương Trứ lập tức thay đổi, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng. Mà Đinh Bác ở một bên lại cong môi cười lạnh, vừa đấm vừa xoa bắt đầu giả vờ làm người tốt lên tiếng hòa giải: “Vương tiên sinh, hay là để tôi giúp anh nói lại với thằng nhóc Tịch Trạch này nhé? Dù sao trình độ nhϊếp ảnh của anh trong giới cũng không tệ, miễn cưỡng vẫn có thể chụp được mấy bức ảnh, nếu muốn hợp tác, thực ra cũng không phải không thể…”
“Không hợp tác.”
Giọng nói lạnh nhạt thản nhiên của người đàn ông vang lên, cắt ngang lời nói của Đinh Bác, chỉ thấy dưới ánh trăng trong vắt như nước, gương mặt tuấn mỹ thâm thúy của Tịch Trạch dường như được phủ thêm một vầng ánh sáng mờ ảo, anh rũ mắt, ánh mắt lướt qua gương mặt Vương Trứ, không hề che giấu ghét bỏ, anh tiếp tục mở miệng nói: “Gã xấu quá, tôi không quy tắc ngầm nổi.”
Minh Dụ: “…”
Đinh Bác: “…”
Mọi người: “…”
Chẳng lẽ nếu gã trông đẹp hơn một chút, anh thật sự muốn quy tắc ngầm với gã sao?! Anh có thể chú ý hình tượng của mình chút không! Đây là trước mặt công chúng đấy!!!
Tịch Trạch đương nhiên không thể nghe thấy tiếng lòng của mọi người, ném lại một câu xong, anh trực tiếp đi qua người Vương Trứ, hoàn toàn không thèm để ý đến đôi mắt đỏ ngầu và dáng vẻ nhục nhã không có chỗ dung thân của gã.
Không cần nghi ngờ, nếu người trước mắt Vương Trứ lúc này không phải là Tịch Trạch, có lẽ gã đã lao lên “Tương tác” với người trước mặt từ lâu rồi, gã sẽ dùng vũ lực nói cho đối phương biết, thế nào gọi là “Quá xấu”.
Nhưng mà, người này lại là Tịch Trạch.
Nếu nói trước đó, Vương Trứ đã dựa vào tên tuổi của mình để áp chế mấy người Minh Dụ, không ngừng nhục mạ quở trách khiến cho bọn họ tức giận mà không dám làm gì, thì bây giờ, Tịch Trạch muốn làm nhục Vương Trứ, căn bản không cần sử dụng danh tiếng của mình, anh chỉ cần đứng ở nơi đó, cũng đủ để khiến Vương Trứ không dám phản bác dù chỉ một chữ.
Nếu muốn lấy thân phận chèn ép người khác, vậy thì cứ chuẩn bị tốt tâm lý để bị người khác chèn ép đi!
Lấy ơn báo oán chính là thánh mẫu, ăn miếng trả miếng mới là chính đạo!
Cho dù bị Tịch Trạch nhục nhã đến mức này, Vương Trứ cũng không dám nhiều lời dù chỉ một chữ, ngược lại còn phải ngoan ngoãn cụp đuôi né sang một bên để nhường ra một con đường. Gương mặt béo mập của gã cúi gằm xuống đất, giống như hận không thể tìm một khe đất để chui xuống.
P/S: Cảm ơn bạn Yuui và bạn Minh Anh Nguyen Minh Nh đã đề cử truyện, [bắn tim.jpg][bắn tim.jpg].
Cửa chính Nhược Thượng bị hai nhóm người vây chặn chật như nêm cối.
Một bên vừa rồi còn đang mắng chửi ầm ỹ, một bên thẹn quá hóa giận muốn đánh trả, thẳng đến sau khi câu hỏi mang theo một chút lạnh lẽo đột nhiên vang lên, hai bên đều đồng thời khựng lại, sau đó theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn người vừa mới lên tiếng.
Khi thấy rõ người tới là ai, tên mập Vương Trứ là người đầu tiên phản ứng lại, gã vốn muốn gào lên “Chặn cái gì mà chặn, mày không biết đi đường vòng à”, nhưng khi phát hiện người tới thế mà lại là Tịch Trạch, vẻ mặt hung tợn của gã chỉ trong thoáng chốc đã biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là một nụ cười niềm nở, gã kinh ngạc nói: “Tịch tiên sinh! Hôm nay ngài thật sự tới đây sao, Tịch tiên sinh!”
Thái độ lạnh nhạt như vậy cũng không khiến Vương Trứ nản lòng, trái lại, gã như thuốc cao bôi trên da chó, tiếp tục tỏ ra thân thiết nói: “Tịch tiên sinh, tháng trước tôi đã nói chuyện với người đại diện của ngài, ngài còn nhớ không?”
Trong ngành, Vương Trứ đúng là một nhϊếp ảnh gia có tiếng, các tạp chí hạng nhất cũng thường mời gã tới để chụp ảnh bìa trong. So với anh La, kinh nghiệm của gã có phần lấn lướt hơn, địa vị cũng cao hơn một chút, nhưng một nhϊếp ảnh gia như gã, trong ngành không có một trăm thì cũng có năm mươi, chưa nói đến trên phạm vi toàn cầu thì càng là nhiều không kể xiết.
Người đàn ông nho nhã đeo mắt kính suy nghĩ một lát, sau đó hỏi: “Anh là… Vương Trứ?”
Vương Trứ lập tức hưng phấn gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi là Vương Trứ. Trước đó Vi tiên sinh từng giới thiệu tôi với các ngài, nhưng lần trước có vẻ cuộc trao đổi của chúng ta không được vui vẻ cho lắm, cho nên hôm nay khi nghe tin Tịch tiên sinh sẽ tới Nhược Thượng, tôi đã đặc biệt đến đây để thử một lần xem có thể có cơ hội gặp ngài một lần hay không…”
Lời còn chưa dứt, Tịch Trạch đã ngẩng đầu lên liếc gã một cái, ánh mắt kia lạnh lẽo đến cực điểm, dường như đang đánh giá Vương Trứ tới tận xương tủy, khiến Vương Trứ lạnh cả sống lưng. Giây tiếp theo, giọng nói bình thản của Tịch Trạch lại truyền đến: “Vương tiên sinh, tôi nghĩ tôi không có ý định muốn quy tắc ngầm với anh.”
Ngoại trừ người đại diện Đinh Bác ở bên cạnh Tịch Trạch đang không ngừng cười trộm, thì cho dù là Vương Trứ hay mấy người Ngô Vu Chân, Lưu Càn, Chu Ngụy và anh La… Tất cả đều hoàn toàn không hiểu hàm ý trong câu nói vừa rồi của Tịch Trạch. Chỉ có Minh Dụ là lặng lẽ cong môi, ánh mắt đánh giá không ngừng đảo qua trên người Tịch Trạch và Vương Trứ.
Dường như đã nhận ra ánh mắt đánh giá của Minh Dụ, Tịch Trạch hơi ngước mắt lên nhìn cậu một cái, Minh Dụ có chút chột dạ ho nhẹ một tiếng, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Qua một lúc lâu sau, Vương Trứ rốt cuộc đã hoàn hồn, gã có hơi khó xử mở miệng nói: “Tịch… Tịch tiên sinh, tôi chỉ muốn bàn bạc với ngài về việc hợp tác cho quý sau, không biết ngài nói như vậy là có ý gì…”
Tịch Trạch bình tĩnh tự nhiên đáp: “Ý trên mặt chữ.”
Vương Trứ: “…”
Lại qua một lát sau, dường như đã cảm nhận được tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt nôn nóng nhìn mình, khuôn mặt đầy thịt mỡ của Vương Trứ đỏ lên, không nhịn được lại hỏi thêm một câu: “Chẳng lẽ thật sự phải quy tắc ngầm thì ngài mới chịu…”
“Chờ một chút…” Đinh Bác ở bên cạnh rốt cuộc đã ngừng cười, hắn đột nhiên xen mồm: “Vương tiên sinh, vừa rồi không phải tên nhóc này đã nói, cậu ta không muốn quy tắc ngầm với anh sao?” Thấy Vương Trứ đang dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn mình, Đinh Bác cười tủm tỉm giải thích: “Trước đó không phải anh vẫn luôn ở bên kia la lối không ngừng, nói cái gì mà chỉ cần quy tắc ngầm, anh có thể cho đứa nhỏ nhà người ta cơ hội sao? À đúng rồi, trong miệng anh, đây không phải là quy tắc ngầm, đây là giao dịch đôi bên cùng có lợi mới đúng!”
Ngoại trừ Minh Dụ, mãi đến lúc này, tất cả mọi người mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa thực sự trong câu nói kinh người vừa rồi của Tịch Trạch.
Vừa rồi bởi vì không ăn được đậu hủ, cũng không kéo được người đi, cho nên Vương Trứ vẫn luôn đứng ở nơi đó chửi bậy không ngừng. Những từ ngữ gã thốt ra dơ bẩn đến mức nào không cần phải nhiều lời, gã còn không biết xấu hổ mà luôn miệng nhấn mạnh “Người mẫu nhỏ tuyến ba như các cậu, đi theo tôi đảm bảo sẽ được ăn sung mặc sướиɠ, đây là giao dịch đôi bên cùng có lợi!”
Nghĩ tới đây, sắc mặt Vương Trứ lập tức thay đổi, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng. Mà Đinh Bác ở một bên lại cong môi cười lạnh, vừa đấm vừa xoa bắt đầu giả vờ làm người tốt lên tiếng hòa giải: “Vương tiên sinh, hay là để tôi giúp anh nói lại với thằng nhóc Tịch Trạch này nhé? Dù sao trình độ nhϊếp ảnh của anh trong giới cũng không tệ, miễn cưỡng vẫn có thể chụp được mấy bức ảnh, nếu muốn hợp tác, thực ra cũng không phải không thể…”
“Không hợp tác.”
Giọng nói lạnh nhạt thản nhiên của người đàn ông vang lên, cắt ngang lời nói của Đinh Bác, chỉ thấy dưới ánh trăng trong vắt như nước, gương mặt tuấn mỹ thâm thúy của Tịch Trạch dường như được phủ thêm một vầng ánh sáng mờ ảo, anh rũ mắt, ánh mắt lướt qua gương mặt Vương Trứ, không hề che giấu ghét bỏ, anh tiếp tục mở miệng nói: “Gã xấu quá, tôi không quy tắc ngầm nổi.”
Minh Dụ: “…”
Đinh Bác: “…”
Mọi người: “…”
Chẳng lẽ nếu gã trông đẹp hơn một chút, anh thật sự muốn quy tắc ngầm với gã sao?! Anh có thể chú ý hình tượng của mình chút không! Đây là trước mặt công chúng đấy!!!
Tịch Trạch đương nhiên không thể nghe thấy tiếng lòng của mọi người, ném lại một câu xong, anh trực tiếp đi qua người Vương Trứ, hoàn toàn không thèm để ý đến đôi mắt đỏ ngầu và dáng vẻ nhục nhã không có chỗ dung thân của gã.
Không cần nghi ngờ, nếu người trước mắt Vương Trứ lúc này không phải là Tịch Trạch, có lẽ gã đã lao lên “Tương tác” với người trước mặt từ lâu rồi, gã sẽ dùng vũ lực nói cho đối phương biết, thế nào gọi là “Quá xấu”.
Nhưng mà, người này lại là Tịch Trạch.
Nếu nói trước đó, Vương Trứ đã dựa vào tên tuổi của mình để áp chế mấy người Minh Dụ, không ngừng nhục mạ quở trách khiến cho bọn họ tức giận mà không dám làm gì, thì bây giờ, Tịch Trạch muốn làm nhục Vương Trứ, căn bản không cần sử dụng danh tiếng của mình, anh chỉ cần đứng ở nơi đó, cũng đủ để khiến Vương Trứ không dám phản bác dù chỉ một chữ.
Nếu muốn lấy thân phận chèn ép người khác, vậy thì cứ chuẩn bị tốt tâm lý để bị người khác chèn ép đi!
Lấy ơn báo oán chính là thánh mẫu, ăn miếng trả miếng mới là chính đạo!
Cho dù bị Tịch Trạch nhục nhã đến mức này, Vương Trứ cũng không dám nhiều lời dù chỉ một chữ, ngược lại còn phải ngoan ngoãn cụp đuôi né sang một bên để nhường ra một con đường. Gương mặt béo mập của gã cúi gằm xuống đất, giống như hận không thể tìm một khe đất để chui xuống.
P/S: Cảm ơn bạn Yuui và bạn Minh Anh Nguyen Minh Nh đã đề cử truyện, [bắn tim.jpg][bắn tim.jpg].
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
