0 chữ
Chương 25
Chương 25: Lần cuối cùng Catherine thi đấu, sau đó sẽ giải nghệ
Cô nhìn lên bàn trà, thở dài, đang định kẹp lại bức ảnh vào cuốn sổ thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Cửa đang hé mở, Lương Trĩ thò đầu ra xem là ai không biết điều, người gõ cửa là Bảo Tinh, phía sau anh ta là Lâu Vấn Tân.
Tính ra, đã qua một tuần kể từ lần thử váy cưới Lâu Vấn Tân làm cô tức đến chết đi sống lại trước đó.
Hôm nay Lương Trĩ mặc một chiếc váy liền thân in hoa xếp tầng phức tạp, lúc nằm, vạt váy bị gập xuống, xõa tung lộn xộn.
Cô lập tức ngồi dậy, chỉnh lại vạt váy, lạnh mặt hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Lâu Vấn Tân đi thẳng vào cửa, ngồi xuống sofa đối diện cô.
Anh đang định mở miệng, ánh mắt nhìn thấy thứ trên bàn trà, bèn đưa tay ra.
Lương Trĩ định giật lại nhưng đã không kịp nữa rồi.
Lâu Vấn Tân lấy hai mảnh ảnh, đặt trước mặt mình, cúi xuống nhìn.
Lương Trĩ không khỏi quan sát Lâu Vấn Tân.
Vì anh đang cúi đầu nên không nhìn thấy ánh mắt, chỉ nhìn biểu cảm, dường như không hề có chút cảm xúc nào vì bức ảnh này, vẫn lạnh nhạt như thường.
Một lát sau, anh mở miệng: “Ngày kia Hội đua ngựa tổ chức thi đấu, em có đi xem không?”
“Không đi.” Lương Trĩ nhớ đến tối hôm đó, Lâu Vấn Tân nói sẽ mời mấy vị cảnh sát ở đồn cảnh sát đi xem đua ngựa, loại dịp xã giao này cô chẳng muốn đi chút nào.
Lâu Vấn Tân có vẻ không bất ngờ trước phản ứng của cô, thản nhiên bổ sung một câu: “Ngày kia là lần cuối cùng Catherine thi đấu, sau đó sẽ giải nghệ.”
Lương Trĩ sững người, bèn hỏi: “Ngày kia mấy giờ?”
“Ba giờ chiều.”
Lương Trĩ nói biết rồi.
Lâu Vấn Tân không nói gì nữa nhưng dường như cũng không có ý định rời đi.
Lương Trĩ hỏi: “Còn việc gì nữa không?”
Người trả lời là Bảo Tinh: “Cô Lương, vừa hay hôm nay cô và tổng giám đốc Lâu đều ở đây. Cố vấn đám cưới nhờ tôi đến truyền lời, nói là tổ chức đám cưới, dù là gửi thiệp mời hay trang trí hiện trường, có một bức ảnh chụp chung của hai người sẽ tiện lợi hơn rất nhiều. Nếu cô Lương đồng ý, tôi sẽ sắp xếp nhϊếp ảnh gia…”
Giọng Bảo Tinh càng nói càng nhỏ, anh ta là người rất giỏi quan sát sắc mặt, gần như ngay lập tức nhận ra khi mình vừa nói xong câu này, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ. Anh ta tự kiểm điểm lại, lời nói của mình đâu vào đấy, không có chỗ nào sai sót cả?
Anh ta liếc nhìn biểu cảm của Lâu Vấn Tân và Lương Trĩ, không nói nữa, chờ họ lên tiếng.
Lương Trĩ lên tiếng: “Tôi thấy không cần thiết.”
Cô nghiêng đầu, nhìn Lâu Vấn Tân, hơi hất hàm, vẻ mỉa mai hiện rõ trên mặt: “Tổng giám đốc Lâu nổi tiếng như vậy, không cần in ảnh lên thiệp mời người ta vẫn nhận ra.” Câu này đương nhiên nhấn mạnh vào chữ “nổi tiếng”.
Bảo Tinh thầm nghĩ, cô Lương quả đúng là ăn nói sắc sảo, trước đây tiếp xúc không nhiều nên không phát hiện ra thực lực thật sự của cô. Nếu là anh ta nói câu này, e là công việc này đã sớm mất rồi, nhưng để cô Lương nói ra…
Bảo Tinh nhìn Lâu Vấn Tân, không ngờ ông chủ của anh ta lại bình tĩnh như vậy, như thể những lời mỉa mai này không phải nói về anh.
Cửa có động tĩnh, là dì Lan bưng một bình nước đá đến. Bà ấy biết sáng nay gọi “cậu Lâu” đã làm Lương Trĩ không vui, vì vậy cố tình lạnh nhạt với Lâu Vấn Tân và Bảo Tinh, rót nước xong cũng không chào hỏi mà đi ra ngoài ngay.
Lâu Vấn Tân không cầm cốc nước, cầm hai mảnh ảnh bị xé làm đôi trước mặt lên, đứng dậy, tùy tiện đút vào túi quần dài, rồi chuẩn bị đi.
Lương Trĩ nhìn thấy hành động của anh: “Anh lấy đi làm gì?”
“Vứt đi.” Lâu Vấn Tân vừa đi ra ngoài, vừa nói.
Bảo Tinh thấy vậy, tổng giám đốc Lâu rõ ràng là đang thêm dầu vào lửa, đương nhiên anh ta không dám nán lại, sợ Lương Trĩ trút giận lên đầu mình, bèn lập tức theo sau Lâu Vấn Tân, chuồn mất.
Lâu Vấn Tân đi về phía phòng khách, đang định ra khỏi cửa, nghe thấy có người nói chuyện trong phòng ăn thì lập tức dừng bước.
Là một người giúp việc đang than thở với chú Cổ, nói người nhà bị bệnh, có thể ứng trước một tháng lương không.
Chú Cổ nói: “Cậu cũng biết hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Lương rồi đấy, nhiều miệng ăn như vậy… Thế này đi, tiền lương tháng này tôi sẽ trả trước cho cậu vào ngày mai, rồi tôi lại cho cậu mượn thêm một khoản, đợi khi nào cậu rủng rỉnh rồi thì trả lại cho tôi.”
Cửa đang hé mở, Lương Trĩ thò đầu ra xem là ai không biết điều, người gõ cửa là Bảo Tinh, phía sau anh ta là Lâu Vấn Tân.
Tính ra, đã qua một tuần kể từ lần thử váy cưới Lâu Vấn Tân làm cô tức đến chết đi sống lại trước đó.
Hôm nay Lương Trĩ mặc một chiếc váy liền thân in hoa xếp tầng phức tạp, lúc nằm, vạt váy bị gập xuống, xõa tung lộn xộn.
Cô lập tức ngồi dậy, chỉnh lại vạt váy, lạnh mặt hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Lâu Vấn Tân đi thẳng vào cửa, ngồi xuống sofa đối diện cô.
Anh đang định mở miệng, ánh mắt nhìn thấy thứ trên bàn trà, bèn đưa tay ra.
Lương Trĩ định giật lại nhưng đã không kịp nữa rồi.
Lâu Vấn Tân lấy hai mảnh ảnh, đặt trước mặt mình, cúi xuống nhìn.
Vì anh đang cúi đầu nên không nhìn thấy ánh mắt, chỉ nhìn biểu cảm, dường như không hề có chút cảm xúc nào vì bức ảnh này, vẫn lạnh nhạt như thường.
Một lát sau, anh mở miệng: “Ngày kia Hội đua ngựa tổ chức thi đấu, em có đi xem không?”
“Không đi.” Lương Trĩ nhớ đến tối hôm đó, Lâu Vấn Tân nói sẽ mời mấy vị cảnh sát ở đồn cảnh sát đi xem đua ngựa, loại dịp xã giao này cô chẳng muốn đi chút nào.
Lâu Vấn Tân có vẻ không bất ngờ trước phản ứng của cô, thản nhiên bổ sung một câu: “Ngày kia là lần cuối cùng Catherine thi đấu, sau đó sẽ giải nghệ.”
Lương Trĩ sững người, bèn hỏi: “Ngày kia mấy giờ?”
“Ba giờ chiều.”
Lương Trĩ nói biết rồi.
Lâu Vấn Tân không nói gì nữa nhưng dường như cũng không có ý định rời đi.
Người trả lời là Bảo Tinh: “Cô Lương, vừa hay hôm nay cô và tổng giám đốc Lâu đều ở đây. Cố vấn đám cưới nhờ tôi đến truyền lời, nói là tổ chức đám cưới, dù là gửi thiệp mời hay trang trí hiện trường, có một bức ảnh chụp chung của hai người sẽ tiện lợi hơn rất nhiều. Nếu cô Lương đồng ý, tôi sẽ sắp xếp nhϊếp ảnh gia…”
Giọng Bảo Tinh càng nói càng nhỏ, anh ta là người rất giỏi quan sát sắc mặt, gần như ngay lập tức nhận ra khi mình vừa nói xong câu này, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ. Anh ta tự kiểm điểm lại, lời nói của mình đâu vào đấy, không có chỗ nào sai sót cả?
Anh ta liếc nhìn biểu cảm của Lâu Vấn Tân và Lương Trĩ, không nói nữa, chờ họ lên tiếng.
Lương Trĩ lên tiếng: “Tôi thấy không cần thiết.”
Bảo Tinh thầm nghĩ, cô Lương quả đúng là ăn nói sắc sảo, trước đây tiếp xúc không nhiều nên không phát hiện ra thực lực thật sự của cô. Nếu là anh ta nói câu này, e là công việc này đã sớm mất rồi, nhưng để cô Lương nói ra…
Bảo Tinh nhìn Lâu Vấn Tân, không ngờ ông chủ của anh ta lại bình tĩnh như vậy, như thể những lời mỉa mai này không phải nói về anh.
Cửa có động tĩnh, là dì Lan bưng một bình nước đá đến. Bà ấy biết sáng nay gọi “cậu Lâu” đã làm Lương Trĩ không vui, vì vậy cố tình lạnh nhạt với Lâu Vấn Tân và Bảo Tinh, rót nước xong cũng không chào hỏi mà đi ra ngoài ngay.
Lâu Vấn Tân không cầm cốc nước, cầm hai mảnh ảnh bị xé làm đôi trước mặt lên, đứng dậy, tùy tiện đút vào túi quần dài, rồi chuẩn bị đi.
Lương Trĩ nhìn thấy hành động của anh: “Anh lấy đi làm gì?”
“Vứt đi.” Lâu Vấn Tân vừa đi ra ngoài, vừa nói.
Bảo Tinh thấy vậy, tổng giám đốc Lâu rõ ràng là đang thêm dầu vào lửa, đương nhiên anh ta không dám nán lại, sợ Lương Trĩ trút giận lên đầu mình, bèn lập tức theo sau Lâu Vấn Tân, chuồn mất.
Lâu Vấn Tân đi về phía phòng khách, đang định ra khỏi cửa, nghe thấy có người nói chuyện trong phòng ăn thì lập tức dừng bước.
Là một người giúp việc đang than thở với chú Cổ, nói người nhà bị bệnh, có thể ứng trước một tháng lương không.
Chú Cổ nói: “Cậu cũng biết hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Lương rồi đấy, nhiều miệng ăn như vậy… Thế này đi, tiền lương tháng này tôi sẽ trả trước cho cậu vào ngày mai, rồi tôi lại cho cậu mượn thêm một khoản, đợi khi nào cậu rủng rỉnh rồi thì trả lại cho tôi.”
2
0
6 ngày trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
