TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 4.1: Kiểm tra lá tỏi

Lâm Dương nghiêm mặt lại, rồi đột ngột đổi chủ đề: “Em út, em ra vườn hái một lá cải vào đây, anh cho xem một thứ hay ho.”

Lâm Khang đang bế cháu, nhìn anh trai với vẻ mặt khó hiểu.

Lâm Dương nhận lấy đứa cháu từ tay em trai, thúc giục: “Đi mau!”

Lâm Khang nén lại sự tò mò trong lòng, lanh lẹ chạy đi hái rau.

Sau khi thực vật biến dị một cách điên cuồng, phần lớn chúng đều không thể ăn được, nhưng vẫn có một số loại ăn được. Vấn đề là không thể phân biệt chúng bằng mắt thường. Ba năm qua, để sinh tồn, ông Lâm với tư cách là trụ cột gia đình đã nghĩ ra một phương pháp thủ công: đem những loài thực vật trông có vẻ ăn được về nghiền nát, sau đó lọc đi lọc lại cả trăm lần mới dám sử dụng.

Tuy nhiên, phương pháp lọc thô sơ này vẫn không thể đảm bảo thực phẩm họ ăn vào là an toàn tuyệt đối. Vì vậy, đừng nhìn bề ngoài gia đình họ Lâm có vẻ không bệnh tật gì, nhưng thực chất tình trạng sức khỏe của họ không tốt, ai cũng có chút vấn đề trong người.

Chẳng mấy chốc, Lâm Khang đã ôm một chiếc lá cải to như cái quạt mo trở về. Lâm Yên, bà Lâm và những người khác đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Dương.

Lá rau mà Lâm Khang ôm trong tay chính là lá của cây tỏi non đã biến dị. Đúng vậy, bạn có tin được không? Một chiếc lá tỏi to như cái quạt mo. Nếu không phải suốt ba năm qua mọi người đã tận mắt chứng kiến quá trình sinh trưởng và biến dị của những cây tỏi được trồng ở sân sau, chắc chắn không ai dám nhận đây là lá tỏi.

Loại lá tỏi dài và nhỏ như cỏ ngày trước đã không còn nữa, tất cả đều biến thành hình bán nguyệt như chiếc quạt mo. May mắn là củ tỏi bên dưới trông vẫn vậy, chỉ có điều kích thước đã to ra gấp năm, sáu lần.

Ngoài tỏi, các loại gia vị thường dùng trong nấu nướng như hành và gừng cũng đều bị biến dị. Nhưng hành, gừng sau khi biến dị lại có mùi vô cùng nồng nặc, ngửi lâu có thể khiến người ta hôn mê, còn nếu ăn vào sẽ gây ra những hậu quả khôn lường. Vì vậy, cả Tiểu Lương thôn không một ai dám trồng chúng trong sân nhà mình.

Tỏi không có mùi nguy hiểm, cũng không chủ động tấn công con người. Cả lá và củ của nó sau khi qua quá trình lọc và xử lý liên tục cũng có thể miễn cưỡng ăn được. Có thể nói, đây là loài thực vật thân thiện nhất với con người vào thời điểm hiện tại, và cũng là loài duy nhất mà những người sống sót ở Tiểu Lương thôn chủ động trồng trọt. Nhà nào cũng dành những khoảng đất trống an toàn trước và sau nhà để trồng vài hàng tỏi.

Lá rau mà Lâm Khang mang về đương nhiên cũng là lá tỏi. Cậu đưa nó cho anh trai, lòng đã không thể chờ đợi thêm, vội giục: “Anh hai, anh cần lá rau làm gì? Chẳng lẽ cái đồng hồ này nấu cơm được à?”

Lời vừa dứt, Lâm Dương đang định mở miệng suýt thì sặc. Anh nhìn cậu em út với vẻ mặt hết nói nổi: “Em à, trí thông minh của em đúng là tỷ lệ nghịch với tuổi tác thì phải? Cái đồng hồ bé tí tẹo này mà em cũng đòi nó nấu cơm cho được?”

Lâm Dương không hề khách khí mà trợn mắt lườm một cái: “Nằm mơ đi nhé!”

Đứng bên cạnh, Lâm Yên nãy giờ vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Anh hai, có phải chiếc đồng hồ định danh này có thể kiểm tra xem lá rau có ăn được hay không?”

Lâm Dương lập tức cười rộ lên: “Vẫn là Yên nhà ta thông minh nhất.”

Mắt Lâm Yên sáng lên: “Thật sự có thể kiểm tra được thực phẩm có ăn được hay không ạ?”

Nếu đúng là như vậy, thì chiếc đồng hồ này quá hữu dụng, đối với những người đang phải vật lộn từng ngày để sinh tồn như họ, nó chính là một bảo bối! Ít nhất thì sau này họ sẽ không cần phải tốn vô số thời gian để xử lý đồ ăn nữa. Có thể nói, nó đã mang lại một sự đảm bảo đắc lực cho sự sống còn của họ.

Bà Lâm, Lâm Dao, lão Lương, Lương Bình và những người khác sau khi nghe xong, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng khôn xiết.

Lâm Dương nói: “Nói chính xác thì, chiếc đồng hồ này có thể kiểm tra được hàm lượng độc tố trong thực phẩm mà mọi người thu thập được. Nếu độc tố quá cao thì không thể ăn.”

Nói rồi, không cần mọi người thúc giục, Lâm Dương liền biểu diễn lại toàn bộ quá trình kiểm tra. Anh cầm lá tỏi, bóp ra một ít dịch lá, nhỏ lên màn hình đồng hồ. Ngay lập tức, một tiếng “tít” vang lên, kèm theo thông báo:

Hệ thống: [Độc tính cao. Không khuyến khích sử dụng.]

“Ồ?!”

Mọi người nghe xong đều tỏ ra vô cùng hào hứng. Lâm Khang vội giơ tay: “Anh hai, để em, để em thử xem.”

Lâm Dương đưa chiếc đồng hồ qua: “Cẩn thận đấy, đừng có làm hỏng đồng hồ của anh. Hỏng là phải đi đổi cái mới, nghe nói đắt lắm.”

Lâm Khang cẩn thận nhận lấy, thử kiểm tra một lần nữa và cũng nhận được kết quả tương tự. Cậu không nhịn được cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi, sau này chúng ta ăn uống gì cũng có thể kiểm tra trước một lần, không cần phải lo ăn vào rồi sinh bệnh nữa.”

“Anh hai, để em thử nữa.” Lâm Yên chủ động lên tiếng.

Lâm Khang đưa đồng hồ cho chị: “Chị cả, chị cẩn thận một chút.”

Lâm Yên đáp: “Được.”

Phương pháp kiểm tra rất đơn giản, chỉ cần xem qua hai lần là mọi người về cơ bản đều đã nắm được. Tuy nhiên, Lâm Yên không dùng lại chỗ lá tỏi cũ, cô cắt một miếng nhỏ ở phía đối diện của chiếc lá khổng lồ rồi cũng bóp ra một ít dịch.

Một tiếng “tít” lại vang lên.

Hệ thống: [Độc tính cao. Không khuyến khích sử dụng.]

Nhìn thấy kết quả, trong lòng Lâm Yên có chút thất vọng: “Xem ra cũng giống như em đoán, cả một phiến lá tỏi, dù thử ở vị trí nào thì kết quả cũng như nhau.”

Điều này có nghĩa là cả phiến lá này đều không thể ăn được. Thôi thì cũng tốt, sau này không cần tốn công kiểm tra nhiều lần trên cùng một chiếc lá nữa, cũng coi như giảm bớt được không ít việc.

1

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.