0 chữ
Chương 3
Chương 2: Chuột biến dị
Đám thú biến dị này đa phần đều mang độc tố, nếu bị chúng cắn phải thì sẽ rất nguy hiểm. Chú Lương Bình chính là bị một con kiến lẻn vào nhà cắn phải trong lúc ngủ đêm, đến nay đã nằm mấy ngày mà vẫn chưa xuống giường được. May mà nhà họ Lâm còn sót lại một ít thuốc kháng sinh, sau khi xử lý vết thương thì tình hình không xấu đi, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết triệt để, khiến ai nấy đều lo lắng.
Đúng lúc này, bà Lâm đang cầm bó đuốc ngải cứu bỗng vui mừng reo lên: “Đại Nữu, bố con về! Bố con với anh hai về rồi!”
Lâm Yên nhíu mày, bất lực nói: “Mẹ, con lớn tướng rồi, mẹ đừng gọi con là Đại Nữu nữa, quê chết đi được.”
Bà Lâm cười xòa: “Con có lớn thế nào thì vẫn là con gái lớn của mẹ.” Nói rồi, bà hớn hở giơ tay chỉ về phía trước: “Mau nhìn kìa, anh hai con đi ngay sau bố đó!”
Bà kích động đến mức ném luôn bó đuốc xuống đất rồi chạy ra cổng. Trong lòng người phụ nữ giản dị này, không có gì quan trọng hơn việc cả gia đình được đoàn tụ, bình an và khỏe mạnh.
Lâm Yên khẽ cười lắc đầu, nhặt bó đuốc lên rồi gọi em trai: “A Khang, em đem bó đuốc này vào trong, bảo Lương gia gia cầm đi hun khói đi.”
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Khang đã chạy ra khỏi phòng: “Chị cả, có phải bố với anh hai về thật không ạ?”
“Ừ.” Lâm Yên cười đáp: “Em đừng chạy ra ngoài, mau lấy thêm mấy bó đuốc nữa, hun khói kỹ càng các ngóc ngách trong nhà đi.”
Lâm Khang cũng muốn chạy ra đón bố, nhưng nghĩ lại, cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cầm bó đuốc đi vào nhà.
Chẳng mấy chốc, hai bố con ông Lâm và Lâm Dương đã về đến tận cửa.
Lâm Yên cũng không kìm được mà vội chạy tới: “Bố, bên ngoài tình hình thế nào rồi? Có thật là họ đã xây được một khu căn cứ an toàn quy mô lớn như lời mấy anh lính tuần tra nói không ạ?”
Lý do bố và anh trai cô ra ngoài dò la tin tức chính là vì mấy ngày trước, có vài người lính tuần tra ghé qua thôn, báo cho họ biết rằng bên ngoài đã xây dựng một khu căn cứ an toàn, tình hình ở đó hiện tương đối ổn định, và khuyên họ nên chuyển đến đó ở.
Sau khi bàn bạc, ai cũng vô cùng động lòng. Vì vậy, hai bố con ông Lâm quyết định ra ngoài tìm hiểu thực hư. Nếu mọi chuyện đúng như lời những người lính kia nói, thì đến đó ở chắc chắn sẽ tốt hơn là mắc kẹt trong thôn.
Ông Lâm chưa kịp mở miệng, Lâm Dương đã không thể chờ đợi mà nói ngay: “Là thật đó! Chuyện thật trăm phần trăm! Ngay gần chỗ chúng ta thôi, cách chưa đến một trăm cây số đâu.”
“Chưa đến một trăm cây số?!” Lâm Yên hít một hơi khí lạnh: “Anh hai, anh có biết mình đang nói gì không? Anh có biết một trăm cây số là khái niệm gì không?”
Ngay cả khi đường sá còn nguyên vẹn, lái xe trên đường cao tốc cũng phải mất một, hai tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Nhưng tình hình bây giờ thì sao?
Kể từ sau thảm họa mưa thiên thạch, những con đường được xây dựng trước kia đã bị phá hủy hoàn toàn. Thêm vào đó là sự biến dị điên cuồng của động thực vật, biến một thôn sơn cước nhỏ bé như Tiểu Lương thôn trở thành một khu rừng nguyên sinh. Đường đi khó khăn đến mức nào có thể tưởng tượng được, nói gì đến việc lái xe ra ngoài.
Một trăm cây số, không có xe, chỉ dựa vào hai chân để đi, thì phải đi đến bao giờ mới tới?
Lâm Dương cười nói: “Nhìn em lo sốt vó lên chưa kìa, anh đã nói hết đâu? Chúng ta không cần phải đi hết một trăm cây số. Ba năm qua khu căn cứ cũng không phải ngồi không, họ đã khai phá được phạm vi năm mươi cây số xung quanh, đường sá cũng đã sửa sang lại phần nào. Chúng ta chỉ cần đi bộ khoảng hai mươi cây số để đến được con đường lớn dẫn vào căn cứ, sau đó là có thể lái xe đi rồi.”
Nghe rằng chỉ cần đi bộ hai mươi cây số, Lâm Yên mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà Lâm thúc giục: “Đừng đứng ngoài này nói chuyện nữa, mau vào nhà thôi. Hai bố con đói khát cả rồi phải không? Vào nhà ăn tạm cái gì đã.”
Ông Lâm và Lâm Dương quả thực đã mệt lả. Thấy vành đai khói đã được đốt lên, ông Lâm chỉ dặn dò thêm một tiếng rồi đi thẳng vào nhà.
Bên trong, lão Lương và Lương Bình thấy hai người bình an trở về cũng thở phào một hơi. Phải biết rằng, sức chiến đấu của cả nhà hiện giờ đều trông cậy vào hai bố con họ. Ông Lâm lại tinh thông y thuật, là trụ cột đảm bảo sự an toàn cho tất cả mọi người. Nếu hai người họ xảy ra chuyện gì, những người còn lại đừng hòng sống sót.
Lâm Yên cũng muốn vào nhà để nghe ngóng tình hình, nhưng nghĩ lại, cô vẫn quyết định ở ngoài canh gác.
Vừa thêm củi cho vành đai khói, vừa để ý động tĩnh xung quanh, Lâm Yên còn vểnh tai lên, cố gắng lắng nghe cuộc nói chuyện của bố và anh trai mình. Nghe được một lúc, cô cũng dần nắm được toàn bộ tình hình.
Hóa ra, sau khi hai bố con ông Lâm lên đường vào sáng nay, họ mới đi được vài dặm thì gặp đúng toán lính tuần tra đang trên đường trở về sau khi dò xét khu vực lân cận. Sau khi nghe hai người trình bày ý định, những người lính thấy cũng tiện đường nên đã đồng ý cho họ đi cùng.
Được lính tuần tra hộ tống, những con thú biến dị gặp trên đường đều bị giải quyết gọn gàng, hai bố con gần như không gặp phải nguy hiểm nào. Trên đường đi, họ vẫn làm theo kế hoạch, cẩn thận đánh dấu để tiện cho việc quay về.
Đi được một đoạn như vậy, họ đã đến con đường lớn mà quân đội của khu căn cứ đã tốn rất nhiều công sức để xây dựng. Hai bố con ông Lâm lại gặp may một lần nữa khi toán lính tuần tra này có xe tải vận chuyển riêng, trên xe vừa hay còn chỗ trống nên đã cho họ đi nhờ thẳng đến khu căn cứ.
Họ chỉ đi một vòng bên ngoài khu căn cứ, nhưng đã được giải thích cặn kẽ về những yêu cầu và những điều cần chú ý nếu muốn vào trong.
Đúng lúc này, bà Lâm đang cầm bó đuốc ngải cứu bỗng vui mừng reo lên: “Đại Nữu, bố con về! Bố con với anh hai về rồi!”
Lâm Yên nhíu mày, bất lực nói: “Mẹ, con lớn tướng rồi, mẹ đừng gọi con là Đại Nữu nữa, quê chết đi được.”
Bà Lâm cười xòa: “Con có lớn thế nào thì vẫn là con gái lớn của mẹ.” Nói rồi, bà hớn hở giơ tay chỉ về phía trước: “Mau nhìn kìa, anh hai con đi ngay sau bố đó!”
Lâm Yên khẽ cười lắc đầu, nhặt bó đuốc lên rồi gọi em trai: “A Khang, em đem bó đuốc này vào trong, bảo Lương gia gia cầm đi hun khói đi.”
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Khang đã chạy ra khỏi phòng: “Chị cả, có phải bố với anh hai về thật không ạ?”
“Ừ.” Lâm Yên cười đáp: “Em đừng chạy ra ngoài, mau lấy thêm mấy bó đuốc nữa, hun khói kỹ càng các ngóc ngách trong nhà đi.”
Lâm Khang cũng muốn chạy ra đón bố, nhưng nghĩ lại, cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cầm bó đuốc đi vào nhà.
Chẳng mấy chốc, hai bố con ông Lâm và Lâm Dương đã về đến tận cửa.
Lâm Yên cũng không kìm được mà vội chạy tới: “Bố, bên ngoài tình hình thế nào rồi? Có thật là họ đã xây được một khu căn cứ an toàn quy mô lớn như lời mấy anh lính tuần tra nói không ạ?”
Sau khi bàn bạc, ai cũng vô cùng động lòng. Vì vậy, hai bố con ông Lâm quyết định ra ngoài tìm hiểu thực hư. Nếu mọi chuyện đúng như lời những người lính kia nói, thì đến đó ở chắc chắn sẽ tốt hơn là mắc kẹt trong thôn.
Ông Lâm chưa kịp mở miệng, Lâm Dương đã không thể chờ đợi mà nói ngay: “Là thật đó! Chuyện thật trăm phần trăm! Ngay gần chỗ chúng ta thôi, cách chưa đến một trăm cây số đâu.”
“Chưa đến một trăm cây số?!” Lâm Yên hít một hơi khí lạnh: “Anh hai, anh có biết mình đang nói gì không? Anh có biết một trăm cây số là khái niệm gì không?”
Nhưng tình hình bây giờ thì sao?
Kể từ sau thảm họa mưa thiên thạch, những con đường được xây dựng trước kia đã bị phá hủy hoàn toàn. Thêm vào đó là sự biến dị điên cuồng của động thực vật, biến một thôn sơn cước nhỏ bé như Tiểu Lương thôn trở thành một khu rừng nguyên sinh. Đường đi khó khăn đến mức nào có thể tưởng tượng được, nói gì đến việc lái xe ra ngoài.
Một trăm cây số, không có xe, chỉ dựa vào hai chân để đi, thì phải đi đến bao giờ mới tới?
Lâm Dương cười nói: “Nhìn em lo sốt vó lên chưa kìa, anh đã nói hết đâu? Chúng ta không cần phải đi hết một trăm cây số. Ba năm qua khu căn cứ cũng không phải ngồi không, họ đã khai phá được phạm vi năm mươi cây số xung quanh, đường sá cũng đã sửa sang lại phần nào. Chúng ta chỉ cần đi bộ khoảng hai mươi cây số để đến được con đường lớn dẫn vào căn cứ, sau đó là có thể lái xe đi rồi.”
Nghe rằng chỉ cần đi bộ hai mươi cây số, Lâm Yên mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà Lâm thúc giục: “Đừng đứng ngoài này nói chuyện nữa, mau vào nhà thôi. Hai bố con đói khát cả rồi phải không? Vào nhà ăn tạm cái gì đã.”
Ông Lâm và Lâm Dương quả thực đã mệt lả. Thấy vành đai khói đã được đốt lên, ông Lâm chỉ dặn dò thêm một tiếng rồi đi thẳng vào nhà.
Bên trong, lão Lương và Lương Bình thấy hai người bình an trở về cũng thở phào một hơi. Phải biết rằng, sức chiến đấu của cả nhà hiện giờ đều trông cậy vào hai bố con họ. Ông Lâm lại tinh thông y thuật, là trụ cột đảm bảo sự an toàn cho tất cả mọi người. Nếu hai người họ xảy ra chuyện gì, những người còn lại đừng hòng sống sót.
Lâm Yên cũng muốn vào nhà để nghe ngóng tình hình, nhưng nghĩ lại, cô vẫn quyết định ở ngoài canh gác.
Vừa thêm củi cho vành đai khói, vừa để ý động tĩnh xung quanh, Lâm Yên còn vểnh tai lên, cố gắng lắng nghe cuộc nói chuyện của bố và anh trai mình. Nghe được một lúc, cô cũng dần nắm được toàn bộ tình hình.
Hóa ra, sau khi hai bố con ông Lâm lên đường vào sáng nay, họ mới đi được vài dặm thì gặp đúng toán lính tuần tra đang trên đường trở về sau khi dò xét khu vực lân cận. Sau khi nghe hai người trình bày ý định, những người lính thấy cũng tiện đường nên đã đồng ý cho họ đi cùng.
Được lính tuần tra hộ tống, những con thú biến dị gặp trên đường đều bị giải quyết gọn gàng, hai bố con gần như không gặp phải nguy hiểm nào. Trên đường đi, họ vẫn làm theo kế hoạch, cẩn thận đánh dấu để tiện cho việc quay về.
Đi được một đoạn như vậy, họ đã đến con đường lớn mà quân đội của khu căn cứ đã tốn rất nhiều công sức để xây dựng. Hai bố con ông Lâm lại gặp may một lần nữa khi toán lính tuần tra này có xe tải vận chuyển riêng, trên xe vừa hay còn chỗ trống nên đã cho họ đi nhờ thẳng đến khu căn cứ.
Họ chỉ đi một vòng bên ngoài khu căn cứ, nhưng đã được giải thích cặn kẽ về những yêu cầu và những điều cần chú ý nếu muốn vào trong.
1
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
