TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1.1: Ba năm sau thảm họa

Bóng tối đang dần buông xuống.

“Sao bố với anh con còn chưa về?”

“Trời sắp tối mịt rồi...”

“Hai người hẹn là sẽ về trước khi trời tối cơ mà, nhỡ lạc đường rồi thì biết làm sao bây giờ? Ôi trời ơi, phải làm sao đây?”

Bà Lâm cứ đi đi lại lại trước cửa, lòng dạ nóng như lửa đốt. Bà liên tục hỏi cô con gái lớn Lâm Yên, người duy nhất trong nhà còn giữ được vẻ bình tĩnh, dường như chỉ có hỏi thêm vài câu thì lòng bà mới an tâm hơn được đôi chút.

Bà Ngưu Tuệ Quyên và chồng là Lâm Cường có với nhau hai trai hai gái. Lâm Yên là con thứ hai, năm nay hai mươi tám tuổi, từ nhỏ đã thông minh và có chủ kiến. Anh cả là Lâm Dương, ba mươi tuổi, vẫn chưa lập gia đình, sáng nay đã cùng bố ra ngoài để dò la tin tức.

Em ba là Lâm Dao, cô con gái út của gia đình, năm nay hai mươi lăm tuổi. Cô lấy chồng sớm và đã có một cậu con trai, tên ở nhà là Châu Châu. Lâm Dao cũng là đứa con duy nhất đã yên bề gia thất, khiến vợ chồng bà Lâm được an ủi phần nào.

Em út Lâm Khang là con sinh muộn, năm nay mới mười lăm tuổi. Thằng bé vốn kén ăn từ nhỏ nên người gầy gò, sau thảm họa lại càng thiếu ăn thiếu uống, bây giờ trông chỉ như một cậu nhóc mười hai, mười ba.

Lòng càng sốt ruột, nước mắt bà Lâm lại càng không cầm được.

“Bố con cũng thật là, mẹ đã bảo đừng ra ngoài rồi mà cứ không nghe...”

“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đã. Bố và anh hai đi đường đều đã đánh dấu cả rồi, chắc chắn không lạc được đâu.” Lâm Yên đành lên tiếng cắt ngang lời than vãn của mẹ.

Bà Lâm vội hỏi: “Thế sao giờ này họ vẫn chưa về?”

“Trời vẫn chưa tối hẳn mà mẹ?” Kỳ thực trong lòng Lâm Yên cũng đang rối như tơ vò, nhưng nhìn cảnh cả nhà già trẻ lớn bé ai nấy đều hoang mang lo sợ, chỉ có cô là còn gắng gượng được. Lâm Yên cố nén bất an, dùng giọng chắc nịch để trấn an: “Bố và anh hai đã nói sẽ về trước khi trời tối thì nhất định sẽ về. Mẹ yên tâm, họ biết phải làm gì mà.”

Bà Lâm vẫn lẩm bẩm: “Mẹ chỉ sợ hai người họ không biết liệu sức mình.”

Lâm Yên đáp lại: “Mẹ không tin anh hai thì cũng phải tin bố chứ? Bố mình có bao giờ làm việc gì không đáng tin đâu?”

Nghe vậy, bà Lâm mới chịu im lặng.

Sau khi dỗ dành mẹ xong, Lâm Yên siết chặt cây xẻng trong tay, quay sang dặn dò cô em gái đang bế con: “Dao, em đưa Châu Châu cho em út bế đi. Ra xem lại cỏ khô đã chuẩn bị đủ chưa, chúng ta chuẩn bị đốt lửa hun khói.”

Lâm Dao nghe vậy, hơi ngẩn người: “Sao lại đốt sớm thế ạ?”

Mọi khi, cả nhà đều đợi trời tối hẳn mới bắt đầu công việc này. Cái gọi là “đốt lửa hun khói” là đem các loại cây cỏ có mùi hắc đã được thu thập và phơi khô như ngải cứu, sả, bạc hà, xương bồ... rải thành một vành đai cách ly quanh nhà, sau đó châm lửa. Làn khói đặc cùng mùi hương nồng đậm có thể xua đuổi phần lớn các loài động vật hay lảng vảng vào ban đêm.

Đây là kinh nghiệm xương máu mà họ đã phải trả giá đắt để có được, một phương pháp hữu hiệu để đảm bảo an toàn cho giấc ngủ sau ba năm thảm họa. Sau khi châm lửa, cả nhà vẫn phải cắt cử người thay phiên nhau canh gác, liên tục thêm củi lửa để vành đai khói không bao giờ tắt.

Lâm Yên giải thích với em gái: “Bố và anh hai đều không có nhà, chú Lương Bình lại đang bị thương. Chỉ có mấy người chúng ta thì làm sẽ không nhanh như mọi khi được, nên chuẩn bị sớm một chút vẫn hơn. Có khói hun xung quanh thì mới an toàn được.”

Lâm Dao nghe xong không nói hai lời, lập tức giao con cho em trai trông nom rồi đáp: “Em đi kiểm tra lại ngay xem còn sót chỗ nào không.”

“Ừ, đi nhanh đi.” Lâm Yên gật đầu rồi quay sang mẹ mình đang đứng ngồi không yên: “Mẹ cũng đừng đứng đó nữa, mẹ vào nhà lấy thêm củi ra đây đi.”

Bà Lâm có việc để làm, tinh thần cũng vơi bớt lo lắng.

Trong nhà, một ông lão ngồi trên ghế tre định đứng dậy thì bị Lâm Yên ngăn lại: “Lương gia gia, ông cứ ở trong nhà đi ạ. Ông trông chừng chú Lương Bình và mấy đứa nhỏ giúp cháu, có chuyện gì phải gọi cháu ngay nhé.”

Ông lão khẽ thở dài, đáp: “Yên tâm đi con bé, cứ đi đi, trong này có ông trông rồi.”

Ông lão họ Lương, mọi người hay gọi là lão Lương, cũng là chủ nhân của ngôi nhà mà gia đình Lâm Yên đang ở tạm. Nơi này tên là Tiểu Lương thôn, vốn là một thôn sơn cước hẻo lánh. Nhờ có non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, nơi đây tình cờ được một người nổi tiếng trên mạng phát hiện và trở thành địa điểm check-in thu hút khách du lịch.

Con dâu lão Lương thấy vậy cũng ham, liền xúi giục cả nhà dốc hết tiền tiết kiệm để cải tạo nhà cửa thành một khu “Nông Gia Lạc”. Nhưng lão Lương và con trai ông là Lương Bình vốn chỉ là những người nông dân thật thà, chẳng có đầu óc kinh doanh. Nông Gia Lạc mở ra nhưng vì không biết quảng cáo, không biết mời chào, tay nghề nấu nướng lại chẳng có gì đặc sắc nên việc làm ăn cứ ế ẩm, không những không kiếm được tiền mà còn lỗ nặng. Con dâu ông bắt đầu làm mình làm mẩy, chê chồng bất tài, ngày nào cũng cãi vã khiến cả nhà không yên. Sau đó, cô ta đòi ly hôn, chân trước vừa cầm giấy ly hôn, chân sau đã cuỗm sạch số tiền còn lại trong nhà, vứt lại hai đứa con rồi bỏ đi biệt tích.

Gia đình Lâm Yên đến ở nhà lão Lương cũng là một sự tình cờ. Ba năm trước, bốn anh em Lâm Yên muốn tổ chức sinh nhật cho bố nên đã chọn một khu Nông Gia Lạc nổi tiếng ở ngoại ô. Không ngờ đi được nửa đường thì xe chết máy, đành phải dừng lại.

Nào ngờ, xe vừa sửa xong, cả nhà đang chuẩn bị lên đường thì một cơn mưa thiên thạch đột ngột ập xuống. Cho đến tận bây giờ, Lâm Yên vẫn không dám hồi tưởng lại thảm cảnh kinh hoàng đó.

1

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.