TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 89
Chương 89: Mối quan hệ chẳng rõ ràng

Nguyễn Công Tuấn ngồi lặng trước cửa nhà Nguyễn Hữu Đình, hai bao đồ lớn đặt bên cạnh, chất chứa những món anh tỉ mỉ chọn lựa, nhưng nội dung bên trong vẫn là bí mật. Đôi mắt anh dán chặt vào màn hình điện thoại, từng giây trôi qua được anh đếm trong lặng lẽ, môi khẽ lẩm nhẩm theo nhịp thời gian. Càng chờ đợi, lòng anh càng trĩu nặng nỗi nhớ, từng cơn sóng cảm xúc dâng lên, khao khát được nhìn thấy bóng dáng thân quen của Nguyễn Hữu Đình.

Trong khi đó, Nguyễn Hữu Đình đứng trước cửa thang máy, ánh sáng lạnh lẽo từ tấm gương phản chiếu gương mặt cậu, mệt mỏi và đầy ưu tư. Đôi mắt cậu ánh lên những nỗi niềm khó giãi bày, như thể đang chìm trong cơn bão của chính mình. Một ngày nữa trôi qua, nhạt nhẽo và vô vị, khiến cậu tự hỏi: mình đang cố gắng vì điều gì? Ngoài mục tiêu kiếm cho mẹ, một nàng dâu, xây dựng một gia đình nhỏ để bà an lòng, và sinh một đứa cháu như nguyện vọng của bà, cậu còn gì nữa? Chỉ khi hoàn thành những điều ấy, cậu mới thấy lòng mình nhẹ nhõm, hay đó chỉ là ảo tưởng?

Thang máy kêu "ting", cửa từ từ mở ra. Nguyễn Hữu Đình bước ra, mỗi bước chân nặng nề như mang theo cả tâm trạng uể oải. Cậu cố nén tiếng thở dài, nhưng nỗi trống rỗng vẫn len lỏi trong l*иg ngực. Từ xa, Nguyễn Công Tuấn nghe tiếng bước chân quen thuộc vang lên, ngày càng gần. Anh vội đứng bật dậy, nụ cười rạng rỡ nở trên môi, ánh mắt lấp lánh hy vọng. Hai bao đồ lớn bên cạnh là món quà anh dành cho cậu, mong muốn mang đến niềm vui bất ngờ.

Nguyễn Hữu Đình không bất ngờ khi thấy Nguyễn Công Tuấn đứng đó. Ánh mắt cậu lướt qua hai bao đồ lớn tựa vào tường, lòng chợt gợn sóng. Ký ức ùa về, nhớ lần trước anh cũng mang một bao đồ tương tự, chứa đầy thú bông vẫn còn chất kín trong tủ nhà cậu, chưa từng được lấy ra. Gương mặt cậu lạnh tanh, che giấu cơn bão cảm xúc bên trong. Cậu nghĩ đến mục tiêu trước mắt: tìm một nàng dâu, xây dựng gia đình, hoàn thành tâm nguyện của mẹ. Để làm được điều đó, cậu phải dứt khoát đẩy Nguyễn Công Tuấn ra xa, chấm dứt mối quan hệ mập mờ, không còn là tình bạn đơn thuần nữa. Nghĩ đến đây, l*иg ngực cậu thắt lại, hơi thở trở nên ngột ngạt, trái tim âm ỉ nhói đau.

Nguyễn Công Tuấn, vẫn vô tư và hồ hởi, chưa nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cậu. Anh nghiêng người, hào hứng chỉ vào hai bao đồ: “Mày về rồi. Tao mang cái này cho mày này, hay lắm...”

Nguyễn Hữu Đình cắt ngang, giọng lạnh lùng như băng: “Mang về đi. Tao không cần những thứ này của mày, nhà tao không chứa chấp nổi... Từ nay, đừng sang nhà tao nữa, về nhà mày đi.”

Lời nói sắc như dao khiến Nguyễn Công Tuấn sững sờ. Anh đứng trân trối, tai ù đi, nghi ngờ chính mình nghe nhầm. Mấy tháng qua, cậu đã nguôi giận, hai người đã hòa thuận, vậy tại sao giờ lại như thế này? Anh cố giữ bình tĩnh, giọng run run: “Mày giận à? Đống đồ này tao mới mua chỉ là muốn cho mày chút bất ngờ thôi mà, không có giống lần trước đâu.”

Anh nghĩ cậu giận vì anh tự tiện mang đồ đến, nhớ lại lần trước từng trêu đùa khiến cậu không vui. Anh vội giải thích, nhưng gương mặt Nguyễn Hữu Đình vẫn không chút lay chuyển. Cậu cười khẩy, giọng đầy châm biếm: “Mày coi tao là con gái sao mà cứ cần quà bất ngờ sẽ vui. Mày có nhà về ở đi, đừng qua nhà tao mãi, tao thấy phiền, thậm chí chán ghét rồi đấy. Từ nay đừng có sang nhà tao, để tao yên.”

“Rầm.”

Cánh cửa đóng sầm trước mặt Nguyễn Công Tuấn, mạnh đến mức anh cảm giác cả không gian rung lên. Anh đứng chết lặng, đôi mắt mở to nhìn cánh cửa vô tri, lòng trĩu nặng. Chỉ vài câu nói đã đủ để cậu đẩy anh ra ngoài, không chút do dự. Anh gõ cửa, không có phản hồi. Anh đập mạnh hơn, giọng lạc đi: “Đình, có gì nói chuyện đã, tao biết mang đồ như này sang nhà mày là không đúng, tao mang về được mà. Mày mở cửa cho tao đi, chúng ta nói chuyện đã được không?”

Anh gần như van xin: “Mày đừng lạnh lùng như vậy với tao được không? Đình! Lên tiếng nói chuyện đi xem nào.”

Từ bên trong, giọng Nguyễn Hữu Đình vang lên, cương quyết: “Không, mày về đi. Tao với mày không có gì để nói cả. Nếu có, tao hỏi mày một câu, mày trả lời được tao mở cửa cho mày.”

Nguyễn Công Tuấn không chút do dự: “Được, mày muốn hỏi gì, tao đều sẽ trả lời hết.”

Nguyễn Hữu Đình dừng lại một giây, rồi hỏi, giọng trầm như đè nén: “Tao với mày đang ở trong mối quan hệ gì?”

Câu hỏi như một nhát dao đâm thẳng vào tim Nguyễn Công Tuấn. Anh đứng sững, đầu óc trống rỗng. Mối quan hệ gì? Anh chưa từng nghĩ sẽ phải đối diện câu hỏi này, không phải vì không biết, mà vì anh sợ phải thừa nhận. Cánh cửa bật mở, Nguyễn Hữu Đình đứng đó, đôi mắt sắc lạnh, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai: “Không nói được đúng không? Đúng rồi, sao mà nói được, ghê quá mà.”

Cậu quay người, định đóng cửa. Nguyễn Công Tuấn hoảng hốt, vội đưa tay chặn lại: “Không phải, Đình. Nghe tao nói đã... Tao.”

“Rầm!”

Cánh cửa lại đóng sầm, lần này mạnh hơn, như muốn chặn đứng mọi lời giải thích. Nguyễn Công Tuấn tức giận, đấm mạnh vào cửa, ánh mắt đỏ hoe. Anh nhìn hai bao đồ, giờ chỉ là gánh nặng vô nghĩa. Trong cơn bực tức, anh đá mạnh vào chúng, khiến chúng ngã đổ lăn lóc trên sàn. Cậu muốn gì? Chỉ cần không nhắc đến chuyện này, mọi thứ sẽ ổn, vậy tại sao cậu cứ ép anh vào góc tường, hỏi những câu anh không thể trả lời? Trốn tránh ư? Anh có thể trốn được bao lâu?

Bên kia cánh cửa, Nguyễn Hữu Đình dựa lưng vào tường, cả người dần trượt xuống. Cậu ôm lấy thân mình, tấm lưng gầy run rẩy. Câu hỏi ấy, cậu đã biết trước câu trả lời, nhưng sao lòng vẫn đau đớn đến thế? Cậu tự hỏi, mình có phải kẻ lạc quan không, khi vẫn hy vọng dù biết rõ mọi thứ chỉ là hư vô. Cậu trách ai đây? Trách Nguyễn Công Tuấn với sự dịu dàng khiến cậu không thể cưỡng lại, hay trách chính mình vì đã để trái tim lạc lối?

Đêm buông xuống, bầu trời lấp lánh sao, gió mát lành lùa qua phố đi bộ tấp nập. Tiếng cười nói, trò chuyện của người dân vang vọng, nhưng ở một góc tối, dưới tán cây xào xạc, Nguyễn Công Tuấn ngồi đơn độc trên ghế đá. Anh bóp nát lon bia trong tay, đặt nó sang bên cạnh, cạnh hàng loạt lon bia đã uống cạn. Má anh ửng đỏ, đôi mắt mơ màng, ngây dại. Anh nghiêng ngả, miệng lẩm bẩm những lời chẳng ai nghe rõ, hòa vào tiếng gió, nhưng chẳng thể gửi đến người cần nghe.

Nguyễn Công Tuấn ngả người ra ghế, ngắm trăng sao trên cao. Đôi mắt anh lóe sáng, chợt nhớ đến hình ảnh Nguyễn Hữu Đình từng nhảy múa bên bờ hồ, dưới ánh đèn lung linh. Cậu như một chàng tiên, lấp lánh giữa bầu trời đêm, một vì sao đẹp nhất hạ xuống trần gian, nhảy múa trước mặt anh. Đêm đó, Nguyễn Công Tuấn không về nhà. Anh ngồi bên bờ hồ, chìm trong suy tư, men say khiến tâm trí anh trôi dạt. Anh tự hỏi, từ khi nào mọi thứ giữa hai người rẽ sang lối không thể cứu vãn? Muôn vàn câu hỏi dồn dập, nhưng chính anh cũng không tìm được đáp án. Anh ôm đầu, khổ sở lẩm bẩm: “Tuấn ơi là Tuấn! Sao mày có thể khốn nạn đến vậy cơ chứ?”

“Tao nên làm gì để cứu vãn tình hình đây?”

“Ai đó hãy giúp tao trả lời những câu hỏi này đi.”

“Làm ơn!”

“Đình. Tao xin lỗi...”

Lời xin lỗi muộn màng tan vào gió, chẳng thể đến được tai Nguyễn Hữu Đình. Gió lùa qua, làm tóc anh rung chuyển, hàng mi khẽ run, đôi mắt nặng trĩu dần khép lại. Tiếng thở đều đặn hòa vào màn đêm, anh chìm vào giấc ngủ sâu, mang theo nỗi đau chưa thể giải tỏa.

Những ngày sau, Nguyễn Hữu Đình cấm cửa Nguyễn Công Tuấn. Anh vẫn cố tìm đến, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được cái lắc đầu từ nhân viên quán nước cậu làm việc. Họ nói cậu không có ở đó, dù xe cậu vẫn đậu ngoài cửa. Nguyễn Công Tuấn bất lực, ánh mắt luôn dừng lại ở cánh cửa trong quán trước khi rời đi. Anh biết cậu đang trốn trong đó. Có cần thiết phải làm đến mức này không?

Khi xe anh khuất bóng, Đào Quang Tiến mới gọi: “Anh Đình, bạn anh đi rồi.”

Nguyễn Hữu Đình mở cửa bước ra, gương mặt như trút được gánh nặng. Cậu thở phào, cố che giấu cảm xúc. Đào Quang Tiến tò mò: “Anh Đình, anh với bạn anh giận nhau à? Sao phải tránh mặt nhau như trốn nợ vậy?”

Đây không phải lần đầu Nguyễn Công Tuấn đến tìm mà Nguyễn Hữu Đình phải trốn. Cậu cốc nhẹ vào đầu Đào Quang Tiến, giọng đùa: “Tò mò ít thôi. Bọn anh chỉ là đang bất đồng quan điểm, không muốn gặp mặt.”

Cậu nói dối không chớp mắt, nhấp một ngụm nước để làm dịu cổ họng. Đào Quang Tiến dựa lưng vào bàn, nhìn cậu: “Bọn anh trẻ con thế, bất đồng quan điểm xong giận dỗi không muốn gặp mặt nhau. Em nói anh nhé, mình có vấn đề gì mà khúc mắc phải giải quyết luôn, đừng để lâu dài sẽ rất khó giải quyết. Anh ấy, không muốn bị mất bạn thì phải cùng anh ấy nói chuyện, anh ấy đã mất công tìm anh mấy ngày nay rồi. Trước em cũng từng cãi nhau với bạn xong quay ra giận dỗi mấy hôm định suy nghĩ một chút, ai ngờ đâu từ đó cũng mất luôn bạn thân. Anh phải trân trọng người còn tới tìm anh nói chuyện, mất bạn như em thì tiếc lắm.”

Vẻ mặt Đào Quang Tiến trùng xuống, ký ức xưa khiến cậu buồn bã. Nguyễn Hữu Đình vỗ vai cậu, cười nhẹ: “Thấy mày ngu ngơ, khù khờ không ngờ lại tâm lý biết quan tâm, nhắc nhở anh cơ mà. Cảm ơn nhé, chuyện của anh, anh tự biết giải quyết không cần lo đâu.”

Dù sao, cậu cũng muốn buông bỏ rồi. Cậu mệt mỏi lắm rồi, cả tâm trí lẫn thân xác đều đã đến giới hạn. Giá như trước kia cậu không thành thật, có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn?

“A, khách tới, khách tới!”

“Ể, khoan. Sao chị gái này...”

9

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.