TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 67
Chương 67: Trung thu

Chu Quang Hùng để ý, quay mặt đi. Phạm Trang Nhung ấm ức, ngạc nhiên: "Chỉ vì anh Đình không tới, anh quay ra cáu với em? Đàn ông anh vô lý vừa thôi. Em quan tâm mà anh thế à?"

"Kệ tao. Tối qua nhà thằng Hùng ngủ đi." Nguyễn Công Tuấn gắt.

"Anh…" Phạm Trang Nhung nghẹn lời.

Chu Quang Hùng, mắt vẫn dán vào điện thoại, lên tiếng: "Vừa phải thôi, Tuấn. Thằng Đình đổi vai cho tao, liên quan gì mày mà cáu? Nhà tao không có chỗ đâu."

Nguyễn Công Tuấn cố gắng giữ giọng nói thật rõ ràng, từng lời sắc bén như muốn nhấn mạnh: chính hắn là người mang cô đến đây, vậy mà giờ lại đẩy trách nhiệm về phía anh. Anh định mở miệng phản bác, nhưng rồi lại kìm lại. Cục tức vô lý trong lòng bị anh nuốt xuống, nghẹn ứ nơi cổ họng.

Phạm Trang Nhung ngồi đó, đôi mắt ngấn nước, hờn dỗi chẳng thèm đáp lời. Cô đứng bật dậy, từng bước chậm rãi tiến đến ngồi cạnh Chu Quang Hùng. Khuôn mặt cô ỉu xìu, đôi môi mím chặt như đang giấu đi nỗi buồn. Hắn liếc nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ghen tỵ, chua chát, nhưng vẫn cố che giấu bằng vẻ ngoài bình thản. Giọng hắn trầm xuống, mang theo chút hảo tâm nhắc nhở: "Em nên nhớ, thời gian của em chỉ còn một tháng thôi. Lời hứa giữa anh và em, em còn nhớ chứ? Nếu không muốn làm người yêu anh, thì mau tán đổ nó đi, thời gian sắp hết rồi."

Phạm Trang Nhung giật mình, hoảng hốt. Nếu không có lời nhắc của hắn, cô suýt quên mất giao ước ban đầu giữa hai người. Nhưng làm người yêu Chu Quang Hùng thì có gì không ổn? Hắn đâu thua kém Nguyễn Công Tuấn. Ý nghĩ ấy thoáng qua, khiến cô vội lắc đầu nguầy nguậy, tự trách mình sao lại để tâm đến chuyện ấy.

Chu Quang Hùng nhìn phản ứng mạnh mẽ của cô, chỉ nhếch môi cười nhạt. Trong lòng hắn, một câu hỏi cứ lởn vởn: từ bao giờ mối quan hệ giữa ba người họ trở nên rối rắm thế này? Đặc biệt, giữa Nguyễn Công Tuấn và cậu kia đã xảy ra chuyện gì? Hắn khao khát muốn biết sự thật ẩn sau những ánh mắt, những cử chỉ lảng tránh.

Tiết mục văn nghệ thiếu nhi nhảy đương đại kết thúc. Chú Cuội bước ra sân khấu, thay thế người dẫn chương trình trước đó, giọng nói rộn ràng vang lên. Nguyễn Công Tuấn chuẩn bị sẵn sàng, cùng một người khác chui vào bộ đồ con lân. Tiếng nhạc sập sình nổi lên, ba con lân uyển chuyển bước ra. Đám trẻ nhỏ bên dưới hò hét, reo hò không ngớt. Ánh sáng rực rỡ từ sân khấu chiếu thẳng vào những con lân đang nhảy múa, làm nổi bật từng động tác mạnh mẽ.

Múa một hồi lâu, mồ hôi bắt đầu túa ra, thấm đẫm cơ thể. Nguyễn Công Tuấn cảm nhận rõ từng hơi thở nặng nhọc. Đến đoạn cuối, con lân phải nhảy bật lên lần cuối. Trong tiếng nhạc át đi mọi âm thanh, anh quay đầu lại, giọng nói ngắt quãng vì nóng bức: "Mệt chưa? Mày đỡ anh lên được không?"

"Được, em còn sức. Cúi thế này mỏi lưng lắm, may mà giờ được thẳng lưng." Người đồng đội đáp lại, giọng pha chút nhẹ nhõm.

"Ok, tiếng nhạc với trống sắp hết. Mày đỡ anh lên rồi thả ra luôn."

"Ok anh, chuẩn bị nhé."

Tiếng trống dồn dập như thúc giục, vang vọng trong l*иg ngực Nguyễn Công Tuấn. Anh hít một hơi thật sâu, l*иg ngực nóng bừng. Rồi cả người anh đột nhiên nhẹ bẫng, bay lên không trung. Gió đêm mát lạnh ùa vào, len lỏi qua lớp vải dày, làm dịu đi cái nóng bức. Chỉ cần đáp chân xuống, anh sẽ ổn định và lui vào hậu trường. Nhưng trong khoảnh khắc lơ lửng ấy, ánh mắt anh vô tình bắt gặp cậu, ngồi ở hàng ghế thứ hai, ngay gần sân khấu.

Đèn sân khấu đủ màu chiếu rọi, làm sáng bừng khuôn mặt rạng rỡ của Nguyễn Hữu Đình. Cậu cười tươi, ôm chặt đứa cháu nhỏ trong lòng. Đôi mắt đứa bé mở to, lấp lánh, chỉ tay về phía con lân đang nhảy múa. Tiếng nhạc dường như không còn lọt vào tai Nguyễn Công Tuấn nữa. Trong khoảng không tĩnh lặng, anh chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của Nguyễn Hữu Đình, hòa lẫn với tiếng cười khúc khích của trẻ thơ. Đôi mắt cậu sáng ngời, cong cong dưới ánh trăng vàng đêm ấy. Mái tóc lòa xòa trước trán khẽ bay trong gió, nhưng cậu chẳng buồn gạt đi.

Nguyễn Công Tuấn mím chặt môi, đôi mắt mở to. Đã lâu lắm rồi, anh không thấy cậu cười rạng rỡ như thế. Nguyễn Hữu Đình nắm tay cô bé Hương, vẫy tay chào con lân khi chúng lui vào hậu trường. Đôi mắt cậu trong trẻo, tựa mặt hồ đen bóng phản chiếu ánh trăng.

Lá bàng rơi lác đác, lượn lờ trong cơn gió mát. Đình làng lâu rồi không còn đông đúc như thế. Cả năm, chỉ đêm nay mới nhộn nhịp, mang lại cảm giác ấm cúng như thời xưa, trước khi mọi thứ trở nên hiện đại. Thời gian trôi qua, đình làng dần cũ kỹ, vỡ nát, trong khi con người lại khao khát những điều mới mẻ, hào nhoáng. Chỉ đêm nay, nơi đây mới sống lại, như thể chưa từng bị lãng quên.

Nguyễn Công Tuấn thay đồ xong, lau vội mồ hôi trên trán. Anh cầm lon bia, tu một ngụm lớn. Cảm giác mát lạnh lan tỏa, sảng khoái như chưa từng có. Đã lâu, anh không chạm đến bia, và giờ đây, nó như đánh thức mọi giác quan trong anh.

Đám đông dần tan. Ánh đèn, tiếng nhạc, tiếng hò reo cũng lặng đi. Tiếng vỗ tay cuối cùng vang lên rồi tắt hẳn. Mọi người rời đi, ai nấy đều hài lòng với đêm hội. Nhưng Nguyễn Công Tuấn thì khác. Trong đầu anh, hình ảnh Nguyễn Hữu Đình lúc ấy cứ lặp đi lặp lại, đẹp đến mức tỏa sáng, như thể mọi thứ xung quanh chỉ là phông nền cho cậu. Anh tu cạn lon bia, bóp chặt nó đến méo mó, rồi ném mạnh vào thùng rác. Thay vội quần áo, anh lao ra ngoài.

2

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.