0 chữ
Chương 63
Chương 63: Cách xa ra
Nguyễn Hữu Đình bước ra khỏi cổng, lòng nặng trĩu. Cậu dừng lại, đôi chân chững chạc, ánh mắt lơ đễnh nhìn xa xăm. Một câu hỏi vô hình lởn vởn trong đầu: Nguyễn Công Tuấn đang muốn gì? Hay chỉ mình cậu đang tự phức tạp hóa mọi chuyện? Những tán cây trong ngõ, do nhà người ta trồng, vươn cành che kín lối đi. Ánh nắng vụn vỡ xuyên qua kẽ lá, rơi lấp lánh trên vai áo cậu, như những mảnh thủy tinh nhỏ, lấp lóa mà mong manh.
Sải chân Nguyễn Công Tuấn dài hơn, bước đi vững chãi, nhưng khi nhận ra cậu cố tình đi chậm, anh cũng khựng lại. Những bước chân anh ngắn dần, nhịp nhàng hơn, như muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người. Nguyễn Hữu Đình nhận ra điều đó, lòng thoáng bối rối, nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng.
Cậu đột ngột dừng bước. Nguyễn Công Tuấn cũng dừng, quay đầu lại, ánh mắt dò xét: "Làm sao vậy? Mệt à?"
Anh tiến tới, bước chân chậm rãi, lo lắng hiện rõ trên gương mặt. Nguyễn Hữu Đình bất ngờ quát lớn: "Đứng nguyên đấy! Cách xa tao ra!"
"Mày làm sao thế?" Nguyễn Công Tuấn nhíu mày, giọng trầm xuống, ánh mắt lộ rõ sự bất an. Anh cảm nhận được cảm xúc bất ổn của cậu, khác hẳn sự vô tư ban nãy.
"Tại sao mày phải làm như vậy?" Nguyễn Hữu Đình hỏi, giọng trống rỗng, như thể câu hỏi chỉ là một phản xạ. Cậu đứng đó, đầu óc rối bời, hàng tá dấu hỏi chấm lấp đầy tâm trí. Anh rốt cuộc, đang nghĩ gì? Muốn gì?
Nguyễn Công Tuấn không đáp, chỉ đứng vững dưới ánh nắng nhạt, giữa những mảng bóng râm.
Ánh sáng vàng vỡ vụn như những mảnh thủy tinh rơi vãi, bám chặt trên áo cậu. Bộ quần áo cộc rộng thùng thình làm lộ rõ vóc dáng gầy gò, làn da trắng bệch như thể cậu mang bệnh. Đôi mắt cậu ánh lên sự giận dữ kìm nén, phản chiếu hình bóng Nguyễn Công Tuấn rõ mồn một.
Nguyễn Công Tuấn lặng người, cổ họng khô khốc. Những giọt mồ hôi lăn dài từ trán, chảy qua yết hầu, để lại cảm giác nóng rát. Anh không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy bầu không khí giữa hai người nặng nề đến ngột ngạt.
Nguyễn Hữu Đình muốn hỏi, muốn gào lên. Những câu hỏi dồn nén trong lòng, chực chờ tuôn ra: Tại sao mày cứ theo tao? Tại sao mày kéo tao vào những cuộc vui của mày? Tại sao ban nãy mày cư xử như thế? Tại sao... tại sao mày khiến tao sinh ra cái ảo tưởng chết tiệt ấy? Bàn tay cậu buông lỏng, một ngón khẽ động, rồi giọng cậu vang lên, run rẩy nhưng kiên định: "Mày thích tao à?"
Câu hỏi như một nhát dao, sắc lạnh, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyễn Công Tuấn. Cậu hỏi vì muốn nghe câu trả lời thật lòng, vì những tháng qua, sự hòa hợp giữa hai người đã khiến cậu mơ mộng, dù biết đó là điều không thể. Nguyễn Công Tuấn như thứ bùa mê, khiến cậu muốn trốn mà không thể.
Anh sững sờ, chỉ thốt lên: "Hả?" Mắt anh mở to, như không tin vào tai mình.
Nguyễn Hữu Đình không hỏi nhầm. Cậu biết rõ mình đang nói gì. Con đường vắng tanh, chỉ có hai người. Giọng cậu đủ lớn để cả hai nghe rõ, không một ai khác xen vào. Anh đứng đó, đầu óc rối loạn. Câu hỏi của cậu vang vọng trong tâm trí anh, khiến anh hoang mang. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện này, hay đúng hơn, anh không dám nghĩ. Trái tim anh, dù không thừa nhận, lại đang dao động.
"Ghê tởm." Nguyễn Công Tuấn buột miệng, giọng lạnh lùng. Miệng anh nhếch lên, nụ cười chế giễu, như thể đang khinh bỉ cậu. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, anh nhận ra ánh mắt cậu thay đổi. Tim Nguyễn Hữu Đình nhói lên, đau đớn. Nụ cười chua chát thoáng hiện trên môi cậu, rồi vụt tắt. Cậu gật đầu, như tự nhủ: Đúng rồi, tất cả chỉ là ảo tưởng của mình.
Không nói thêm lời nào, Nguyễn Hữu Đình bước đi, lướt qua anh, ánh mắt lạnh lùng. Nguyễn Công Tuấn vẫn đứng đó, bất động, như bị đóng băng giữa con ngõ nhỏ. Anh vừa nói cái gì vậy?
"Vào ăn sáng đi! Cái thằng này, sáng sớm đã chạy đâu mất." Mẹ Nguyễn Công Tuấn trách móc, giọng vừa giận vừa thương. Bà nhìn Phạm Trang Nhung, cô gái đang ngượng ngùng ngồi cạnh, ánh mắt lúng túng.
Nguyễn Công Tuấn chẳng buồn đáp, bước thẳng vào phòng, đóng cửa đánh rầm. Tiếng cửa vang lên khiến cả nhà giật mình. Bố anh, đang nhai miếng thịt, bị sặc, ho sù sụ. Mẹ anh vội đưa khăn giấy, ánh mắt trách cứ ông vì chỉ lo ăn mà không để ý không khí căng thẳng. Bầu không khí trong nhà bỗng chốc gượng gạo, chỉ có bố anh vẫn vô tư thưởng thức bữa sáng.
Mẹ anh chợt nhớ đến Nguyễn Hữu Đình, cậu ban nãy còn sang xin quả chanh và chào hỏi lễ phép. Cậu bước tới, khẽ thì thầm: "Cô nấu bữa sáng ạ?"
"Ừ, ở lại ăn chung với nhà cô cho vui. Cháu có thấy thằng Tuấn đâu không?" Bà đáp, giọng ấm áp.
"Dạ, cháu thấy nó đang chạy ngoài kia, chắc sắp về rồi." Nguyễn Hữu Đình trả lời, ánh mắt lấp lóe một ý nghĩ.
"Vậy à? Ở lại ăn đi. Thằng Tuấn lâu không về, gầy hẳn đi. Chúng bay không ăn uống gì à?" Mẹ anh vừa nói vừa nhìn cậu, ánh mắt đầy quan tâm.
Nguyễn Hữu Đình mỉm cười, khéo léo chuyển đề tài: "Cháu có mà, bác. Mà cô thấy cái Nhung thế nào?"
Mẹ anh trầm ngâm, cân nhắc: "Hoạt bát, vui tính, hòa đồng, xinh xắn, lại lễ phép."
"Thế ạ? Cô có đồng ý cho Nhung làm dâu tương lai không?" Cậu hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.
Bà cười nhẹ, nhưng ánh mắt thoáng chút thận trọng: "Đồng ý chứ. Nhưng mới một ngày, chưa đánh giá hết được con người ta đâu, cháu ạ."
Nguyễn Hữu Đình khẽ cười, giọng nói trầm ấm nhưng ánh mắt thoáng chút đượm buồn: “Không sớm đâu cô. Cháu đã tiếp xúc với cái Nhung vài lần. Em ấy tốt tính, tháo vát, việc nhà cửa thì khéo léo vô cùng. Nhung thích Tuấn nhà cô đã lâu, nhưng mãi chẳng dám mở lời. Cô xem thế nào giúp em ấy.”
Mẹ Nguyễn Công Tuấn nghe xong, đôi mắt sáng lên, quay sang nhìn Nguyễn Hữu Đình đầy ngạc nhiên: “Thế à? Cô đồng ý ngay đấy chứ! Cô mong có cháu bế từ lâu rồi.” Bà cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Sải chân Nguyễn Công Tuấn dài hơn, bước đi vững chãi, nhưng khi nhận ra cậu cố tình đi chậm, anh cũng khựng lại. Những bước chân anh ngắn dần, nhịp nhàng hơn, như muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người. Nguyễn Hữu Đình nhận ra điều đó, lòng thoáng bối rối, nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng.
Cậu đột ngột dừng bước. Nguyễn Công Tuấn cũng dừng, quay đầu lại, ánh mắt dò xét: "Làm sao vậy? Mệt à?"
"Mày làm sao thế?" Nguyễn Công Tuấn nhíu mày, giọng trầm xuống, ánh mắt lộ rõ sự bất an. Anh cảm nhận được cảm xúc bất ổn của cậu, khác hẳn sự vô tư ban nãy.
"Tại sao mày phải làm như vậy?" Nguyễn Hữu Đình hỏi, giọng trống rỗng, như thể câu hỏi chỉ là một phản xạ. Cậu đứng đó, đầu óc rối bời, hàng tá dấu hỏi chấm lấp đầy tâm trí. Anh rốt cuộc, đang nghĩ gì? Muốn gì?
Nguyễn Công Tuấn không đáp, chỉ đứng vững dưới ánh nắng nhạt, giữa những mảng bóng râm.
Ánh sáng vàng vỡ vụn như những mảnh thủy tinh rơi vãi, bám chặt trên áo cậu. Bộ quần áo cộc rộng thùng thình làm lộ rõ vóc dáng gầy gò, làn da trắng bệch như thể cậu mang bệnh. Đôi mắt cậu ánh lên sự giận dữ kìm nén, phản chiếu hình bóng Nguyễn Công Tuấn rõ mồn một.
Nguyễn Hữu Đình muốn hỏi, muốn gào lên. Những câu hỏi dồn nén trong lòng, chực chờ tuôn ra: Tại sao mày cứ theo tao? Tại sao mày kéo tao vào những cuộc vui của mày? Tại sao ban nãy mày cư xử như thế? Tại sao... tại sao mày khiến tao sinh ra cái ảo tưởng chết tiệt ấy? Bàn tay cậu buông lỏng, một ngón khẽ động, rồi giọng cậu vang lên, run rẩy nhưng kiên định: "Mày thích tao à?"
Câu hỏi như một nhát dao, sắc lạnh, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyễn Công Tuấn. Cậu hỏi vì muốn nghe câu trả lời thật lòng, vì những tháng qua, sự hòa hợp giữa hai người đã khiến cậu mơ mộng, dù biết đó là điều không thể. Nguyễn Công Tuấn như thứ bùa mê, khiến cậu muốn trốn mà không thể.
Nguyễn Hữu Đình không hỏi nhầm. Cậu biết rõ mình đang nói gì. Con đường vắng tanh, chỉ có hai người. Giọng cậu đủ lớn để cả hai nghe rõ, không một ai khác xen vào. Anh đứng đó, đầu óc rối loạn. Câu hỏi của cậu vang vọng trong tâm trí anh, khiến anh hoang mang. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện này, hay đúng hơn, anh không dám nghĩ. Trái tim anh, dù không thừa nhận, lại đang dao động.
"Ghê tởm." Nguyễn Công Tuấn buột miệng, giọng lạnh lùng. Miệng anh nhếch lên, nụ cười chế giễu, như thể đang khinh bỉ cậu. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, anh nhận ra ánh mắt cậu thay đổi. Tim Nguyễn Hữu Đình nhói lên, đau đớn. Nụ cười chua chát thoáng hiện trên môi cậu, rồi vụt tắt. Cậu gật đầu, như tự nhủ: Đúng rồi, tất cả chỉ là ảo tưởng của mình.
Không nói thêm lời nào, Nguyễn Hữu Đình bước đi, lướt qua anh, ánh mắt lạnh lùng. Nguyễn Công Tuấn vẫn đứng đó, bất động, như bị đóng băng giữa con ngõ nhỏ. Anh vừa nói cái gì vậy?
"Vào ăn sáng đi! Cái thằng này, sáng sớm đã chạy đâu mất." Mẹ Nguyễn Công Tuấn trách móc, giọng vừa giận vừa thương. Bà nhìn Phạm Trang Nhung, cô gái đang ngượng ngùng ngồi cạnh, ánh mắt lúng túng.
Nguyễn Công Tuấn chẳng buồn đáp, bước thẳng vào phòng, đóng cửa đánh rầm. Tiếng cửa vang lên khiến cả nhà giật mình. Bố anh, đang nhai miếng thịt, bị sặc, ho sù sụ. Mẹ anh vội đưa khăn giấy, ánh mắt trách cứ ông vì chỉ lo ăn mà không để ý không khí căng thẳng. Bầu không khí trong nhà bỗng chốc gượng gạo, chỉ có bố anh vẫn vô tư thưởng thức bữa sáng.
Mẹ anh chợt nhớ đến Nguyễn Hữu Đình, cậu ban nãy còn sang xin quả chanh và chào hỏi lễ phép. Cậu bước tới, khẽ thì thầm: "Cô nấu bữa sáng ạ?"
"Ừ, ở lại ăn chung với nhà cô cho vui. Cháu có thấy thằng Tuấn đâu không?" Bà đáp, giọng ấm áp.
"Dạ, cháu thấy nó đang chạy ngoài kia, chắc sắp về rồi." Nguyễn Hữu Đình trả lời, ánh mắt lấp lóe một ý nghĩ.
"Vậy à? Ở lại ăn đi. Thằng Tuấn lâu không về, gầy hẳn đi. Chúng bay không ăn uống gì à?" Mẹ anh vừa nói vừa nhìn cậu, ánh mắt đầy quan tâm.
Nguyễn Hữu Đình mỉm cười, khéo léo chuyển đề tài: "Cháu có mà, bác. Mà cô thấy cái Nhung thế nào?"
Mẹ anh trầm ngâm, cân nhắc: "Hoạt bát, vui tính, hòa đồng, xinh xắn, lại lễ phép."
"Thế ạ? Cô có đồng ý cho Nhung làm dâu tương lai không?" Cậu hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.
Bà cười nhẹ, nhưng ánh mắt thoáng chút thận trọng: "Đồng ý chứ. Nhưng mới một ngày, chưa đánh giá hết được con người ta đâu, cháu ạ."
Nguyễn Hữu Đình khẽ cười, giọng nói trầm ấm nhưng ánh mắt thoáng chút đượm buồn: “Không sớm đâu cô. Cháu đã tiếp xúc với cái Nhung vài lần. Em ấy tốt tính, tháo vát, việc nhà cửa thì khéo léo vô cùng. Nhung thích Tuấn nhà cô đã lâu, nhưng mãi chẳng dám mở lời. Cô xem thế nào giúp em ấy.”
Mẹ Nguyễn Công Tuấn nghe xong, đôi mắt sáng lên, quay sang nhìn Nguyễn Hữu Đình đầy ngạc nhiên: “Thế à? Cô đồng ý ngay đấy chứ! Cô mong có cháu bế từ lâu rồi.” Bà cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
2
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
