0 chữ
Chương 60
Chương 60: Đội múa lân
"Anh Đình."
"Cháu chào cô chú, anh chị ạ."
Một toán trai làng đều là những thanh niên cao to, trẻ khỏe nhưng độ tuổi không quá 20.
"Ừ, sao thế? Mấy đứa gọi anh Đình có chuyện gì?"
"Dạ bọn cháu rủ anh Đình tham gia vào đội múa lân với bọn cháu."
Nguyễn Chí Hữu im lặng từ nãy bỗng dưng lên tiếng: "Thằng Đình nhà chú yếu ớt như thằng đàn bà con gái ấy thì múa kiểu gì? Sao múa được, người ta cười cho."
Nguyễn Hữu Đình biết bố đang nhìn mình, cậu quay lưng về phía ông ấy, ôm ấp đứa cháu gái nhỏ.
"Anh Đình khỏe mà chú, chú cứ nói thế nào ấy chứ. Với bọn cháu còn vai chú Cuội nữa mà."
Nguyễn Thu Trang lên tiếng, cười: "Hay rồi, sắp được xem chú Đình làm chú Cuội rồi nhé. Hai cháu Lan với cháu Hương sẽ đi xem nhé."
"Vậy giờ mấy đứa định ra đình tập à? Đã đủ người chưa?" Đỗ Tiến Hùng nhận lấy con gái mình từ tay cậu.
"Dạ cũng đủ rồi ạ. Giờ ra đình phân công lại với cả tập duyệt một lượt."
Cậu vẫy tay cho mấy đứa ra ngoài trước rồi mình cũng rảo bước rời đi, đóng cổng lại.
Một lát sau, Nguyễn Công Tuấn lái xe điện của nhà đứng ngoài cổng bấm còi, anh mở cổng nhìn vào bên trong mọi người đang ngồi ở hiên hóng gió. Anh lễ phép chào hỏi.
"Cháu chào cô chú, thằng Đình có nhà không ạ?"
"Thằng Đình nó không có nhà đâu."
"Ơ thế nó đi đâu rồi ạ?"
"Nó ra đình rồi."
"Vâng, cháu cảm ơn."
Anh lái xe vội ra đình, bên này phân vai đã xong, cũng nhàn không cần phải tập tành gì nhiều. Sân khấu được chia làm hai bên một bên đang tập múa nhạc thiếu nhi, bên còn lại thì nhảy đương đại. Sự đối lập hoàn hảo bên dưới là đám trai làng đang cố làm mấy động tác múa lân cơ bản.
Cậu ngồi một góc quan sát, nhớ tới trước kia những năm trước cũng có tập như này, sẽ có đủ mặt ba đứa. Hai thằng Tuấn và Hùng sẽ múa lân còn cậu thì vào vai chú Cuội. Nhưng có lẽ giờ đây chỉ còn mình cậu, quá khứ chính là thứ khiến chúng ta dễ xao động và ăn mày nó nhất, bởi nó chính là kỉ niệm vui vẻ mà bây giờ chẳng thể có.
"Anh Tuấn."
"Sao anh bảo anh không tham gia cơ mà? Sao tới đây, anh đổi ý à?"
Nguyễn Hữu Đình nghe thấy tên Tuấn, cậu nghiêng người vươn tầm mắt qua cửa sổ cũ nát, rỉ sét ra sân đình. Dáng vẻ cao lớn trong bóng đêm ngồi lên chiếc xe điện nhỏ, gió thổi tóc vuốt ngược hết ra đằng sau, ánh đèn yếu, chập chờn không thể chiếu tới gót chân anh huống chi tới gương mặt anh. Cậu thu hồi tầm mắt về vị trí cũ, ngửa lưng tựa vào ghế tiếp tục xem văn nghệ đang được diễn tập giở.
"Thằng Đình trong kia à?"
"Vâng, anh Đình đang ngồi trong kia. Làm sao ạ?"
"Chúng mày để thằng Đình vào vai gì rồi?"
"Thì chú Cuội như mọi năm."
Nguyễn Công Tuấn thở hắt một hơi: "Chúng mày còn thừa vai gì không?"
"Còn thiếu một người cho tròn nốt ba con lân."
"Thế cho anh vào."
"Thế thì anh vào trong kia tập duyệt qua một lần đi."
Nguyễn Công Tuấn lười biếng, anh không muốn tập duyệt: "Không cần, anh mày thạo bao năm này. Tối trung thu làm một lần trước khi lên là được."
Anh nhanh chân đi vào, thấy cậu ngồi một mình một góc giữa các hàng ghế, ở cuối hơi tối đen do không bật hết đèn. Ánh mắt cậu chìm nghỉm vào con lân đang di chuyển kia, nhuốm màu đượm buồn ngăn cách cậu với thế giới, với mọi thứ xung quanh. Ngay cả chính anh cũng bị cậu lạnh lùng vạch kẻ ngăn cách cả hai người, cậu không cho phép ai tiến sâu vào thế giới thực của cậu.
Anh tiến lại gần, đến khi ngồi cạnh cậu, cậu vẫn cố tình không hay hay là cậu không để ý đến xung quanh.
Tập duyệt xong thấy ổn cũng đã tầm 9 giờ tối, Nguyễn Hữu Đình bị tiếng động lớn làm bừng tỉnh, cậu cứ ngồi ngây ngốc từ ban nãy đến giờ, thanh niên bắt đầu dọn dẹp đồ để ra về. Cậu đứng dậy muốn rời đi đến khi chân còn chưa bước cậu phát hiện ra có người đang ngồi đây. Tiếng hít thở đều đều thật nhẹ, đầu dựa vào thành ghế nghiêng sang một bên ngủ ngon lành.
Chỉ có những lúc anh ngủ, mới là lúc cậu nhận ra anh còn giống ngày xưa, thời gian đang làm con người xung quanh cậu thay đổi quá nhiều khiến cậu sợ hãi, vô tình xây dựng một thế giới cho riêng mình, tách biệt cậu với mọi người. Nhưng khi cậu nhốt mình trong đó, cậu mới cảm thấy yên lòng, bình thản. Cậu nhẹ nhàng bước qua không phát ra tiếng động nào đến khi tắt điện kiểm tra hết một lượt thanh niên mới phát hiện còn sót lại anh đang ngủ gục ở hàng ghế phía cuối.
"..."
Nguyễn Công Tuấn ngáp ngủ, lòng thầm trách mắng cậu. Đúng lúc thấy cậu đang đứng cùng với hai người khá quen mắt dưới cột đèn đầu ngõ, anh píp còi vài cái lái xe chạy tới thấy Phạm Trang Nhung tay xách theo vali đằng sau. Chu Quang Hùng thấy anh liền cười ra mặt, vẫy tay chào.
"Bọn mày về quê mà chả rủ rê gì cả, chẳng thằng nào thèm rủ. Để tao về một mình, chúng mày có còn coi tao là bạn không?"
Nguyễn Công Tuấn khẽ hất cằm, ánh mắt lướt về phía Phạm Trang Nhung, giọng nói mang chút trêu chọc: "Về một mình của mày đấy à?"
Phạm Trang Nhung mỉm cười nhẹ, đáp gọn: "Anh Tuấn."
Nguyễn Hữu Đình đứng bên cạnh, không muốn dây dưa dài dòng. Cậu bình thản đưa tay chỉ về phía Phạm Trang Nhung: "Nhà mày nhiều phòng, cho Nhung ngủ nhờ vài hôm đi."
Nguyễn Công Tuấn nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu xen lẫn nghi ngờ. Anh nhìn Nguyễn Hữu Đình, rồi quay sang Phạm Trang Nhung: "Mắc mớ gì? Quê mày sao không về? Tự dưng theo thằng Hùng qua đây làm gì?"
Phạm Trang Nhung lắc đầu, giọng điệu thoáng chút bướng bỉnh: "Đâu có. Em về quê suốt, chán rồi, phải đi chỗ khác chơi chứ. Với lại, anh Hùng năn nỉ em qua đây đón Trung thu, em mới qua đấy. Anh làm như em dễ dãi lắm ý." Cô liếc nhanh về phía Chu Quang Hùng, ánh mắt lén lút cầu cứu.
Chu Quang Hùng dù trong lòng không mấy thoải mái, vẫn phối hợp với cô. Hắn nhún vai, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: "Rủ qua chơi thôi. Giờ này mà để Nhung thuê khách sạn thì không an toàn. Đàn bà con gái, tay chân yếu mềm, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Bạn bè rủ nhau về quê chơi, mày lại tỏ thái độ đa nghi thế à?"
Nguyễn Công Tuấn khoanh tay, giọng vẫn chưa xuôi: "Thế để Nhung ngủ nhà mày không được à? Lúc đi sao không tính toán trước?"
Nguyễn Hữu Đình nhếch môi, đáp ngay: "Ừ, tính toán là cho qua nhà mày ngủ đấy."
Cậu ngừng một chút, rồi tiếp tục, giọng mang chút thách thức: "Ga lăng lên đi. Cho con gái ngủ nhờ mà cứ hỏi lắm. Mày xem cách làm bạn của mày thế có được không?"
Nguyễn Công Tuấn cau mày: "Không phải. Ý là sao không ngủ nhà thằng Hùng?"
Chu Quang Hùng nhún vai, vẻ bất lực: "Chịu thôi. Nhà tao chẳng còn phòng."
"Cháu chào cô chú, anh chị ạ."
Một toán trai làng đều là những thanh niên cao to, trẻ khỏe nhưng độ tuổi không quá 20.
"Ừ, sao thế? Mấy đứa gọi anh Đình có chuyện gì?"
"Dạ bọn cháu rủ anh Đình tham gia vào đội múa lân với bọn cháu."
Nguyễn Chí Hữu im lặng từ nãy bỗng dưng lên tiếng: "Thằng Đình nhà chú yếu ớt như thằng đàn bà con gái ấy thì múa kiểu gì? Sao múa được, người ta cười cho."
Nguyễn Hữu Đình biết bố đang nhìn mình, cậu quay lưng về phía ông ấy, ôm ấp đứa cháu gái nhỏ.
"Anh Đình khỏe mà chú, chú cứ nói thế nào ấy chứ. Với bọn cháu còn vai chú Cuội nữa mà."
Nguyễn Thu Trang lên tiếng, cười: "Hay rồi, sắp được xem chú Đình làm chú Cuội rồi nhé. Hai cháu Lan với cháu Hương sẽ đi xem nhé."
"Vậy giờ mấy đứa định ra đình tập à? Đã đủ người chưa?" Đỗ Tiến Hùng nhận lấy con gái mình từ tay cậu.
Cậu vẫy tay cho mấy đứa ra ngoài trước rồi mình cũng rảo bước rời đi, đóng cổng lại.
Một lát sau, Nguyễn Công Tuấn lái xe điện của nhà đứng ngoài cổng bấm còi, anh mở cổng nhìn vào bên trong mọi người đang ngồi ở hiên hóng gió. Anh lễ phép chào hỏi.
"Cháu chào cô chú, thằng Đình có nhà không ạ?"
"Thằng Đình nó không có nhà đâu."
"Ơ thế nó đi đâu rồi ạ?"
"Nó ra đình rồi."
"Vâng, cháu cảm ơn."
Anh lái xe vội ra đình, bên này phân vai đã xong, cũng nhàn không cần phải tập tành gì nhiều. Sân khấu được chia làm hai bên một bên đang tập múa nhạc thiếu nhi, bên còn lại thì nhảy đương đại. Sự đối lập hoàn hảo bên dưới là đám trai làng đang cố làm mấy động tác múa lân cơ bản.
"Anh Tuấn."
"Sao anh bảo anh không tham gia cơ mà? Sao tới đây, anh đổi ý à?"
Nguyễn Hữu Đình nghe thấy tên Tuấn, cậu nghiêng người vươn tầm mắt qua cửa sổ cũ nát, rỉ sét ra sân đình. Dáng vẻ cao lớn trong bóng đêm ngồi lên chiếc xe điện nhỏ, gió thổi tóc vuốt ngược hết ra đằng sau, ánh đèn yếu, chập chờn không thể chiếu tới gót chân anh huống chi tới gương mặt anh. Cậu thu hồi tầm mắt về vị trí cũ, ngửa lưng tựa vào ghế tiếp tục xem văn nghệ đang được diễn tập giở.
"Vâng, anh Đình đang ngồi trong kia. Làm sao ạ?"
"Chúng mày để thằng Đình vào vai gì rồi?"
"Thì chú Cuội như mọi năm."
Nguyễn Công Tuấn thở hắt một hơi: "Chúng mày còn thừa vai gì không?"
"Còn thiếu một người cho tròn nốt ba con lân."
"Thế cho anh vào."
"Thế thì anh vào trong kia tập duyệt qua một lần đi."
Nguyễn Công Tuấn lười biếng, anh không muốn tập duyệt: "Không cần, anh mày thạo bao năm này. Tối trung thu làm một lần trước khi lên là được."
Anh nhanh chân đi vào, thấy cậu ngồi một mình một góc giữa các hàng ghế, ở cuối hơi tối đen do không bật hết đèn. Ánh mắt cậu chìm nghỉm vào con lân đang di chuyển kia, nhuốm màu đượm buồn ngăn cách cậu với thế giới, với mọi thứ xung quanh. Ngay cả chính anh cũng bị cậu lạnh lùng vạch kẻ ngăn cách cả hai người, cậu không cho phép ai tiến sâu vào thế giới thực của cậu.
Anh tiến lại gần, đến khi ngồi cạnh cậu, cậu vẫn cố tình không hay hay là cậu không để ý đến xung quanh.
Tập duyệt xong thấy ổn cũng đã tầm 9 giờ tối, Nguyễn Hữu Đình bị tiếng động lớn làm bừng tỉnh, cậu cứ ngồi ngây ngốc từ ban nãy đến giờ, thanh niên bắt đầu dọn dẹp đồ để ra về. Cậu đứng dậy muốn rời đi đến khi chân còn chưa bước cậu phát hiện ra có người đang ngồi đây. Tiếng hít thở đều đều thật nhẹ, đầu dựa vào thành ghế nghiêng sang một bên ngủ ngon lành.
Chỉ có những lúc anh ngủ, mới là lúc cậu nhận ra anh còn giống ngày xưa, thời gian đang làm con người xung quanh cậu thay đổi quá nhiều khiến cậu sợ hãi, vô tình xây dựng một thế giới cho riêng mình, tách biệt cậu với mọi người. Nhưng khi cậu nhốt mình trong đó, cậu mới cảm thấy yên lòng, bình thản. Cậu nhẹ nhàng bước qua không phát ra tiếng động nào đến khi tắt điện kiểm tra hết một lượt thanh niên mới phát hiện còn sót lại anh đang ngủ gục ở hàng ghế phía cuối.
"..."
Nguyễn Công Tuấn ngáp ngủ, lòng thầm trách mắng cậu. Đúng lúc thấy cậu đang đứng cùng với hai người khá quen mắt dưới cột đèn đầu ngõ, anh píp còi vài cái lái xe chạy tới thấy Phạm Trang Nhung tay xách theo vali đằng sau. Chu Quang Hùng thấy anh liền cười ra mặt, vẫy tay chào.
"Bọn mày về quê mà chả rủ rê gì cả, chẳng thằng nào thèm rủ. Để tao về một mình, chúng mày có còn coi tao là bạn không?"
Nguyễn Công Tuấn khẽ hất cằm, ánh mắt lướt về phía Phạm Trang Nhung, giọng nói mang chút trêu chọc: "Về một mình của mày đấy à?"
Phạm Trang Nhung mỉm cười nhẹ, đáp gọn: "Anh Tuấn."
Nguyễn Hữu Đình đứng bên cạnh, không muốn dây dưa dài dòng. Cậu bình thản đưa tay chỉ về phía Phạm Trang Nhung: "Nhà mày nhiều phòng, cho Nhung ngủ nhờ vài hôm đi."
Nguyễn Công Tuấn nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu xen lẫn nghi ngờ. Anh nhìn Nguyễn Hữu Đình, rồi quay sang Phạm Trang Nhung: "Mắc mớ gì? Quê mày sao không về? Tự dưng theo thằng Hùng qua đây làm gì?"
Phạm Trang Nhung lắc đầu, giọng điệu thoáng chút bướng bỉnh: "Đâu có. Em về quê suốt, chán rồi, phải đi chỗ khác chơi chứ. Với lại, anh Hùng năn nỉ em qua đây đón Trung thu, em mới qua đấy. Anh làm như em dễ dãi lắm ý." Cô liếc nhanh về phía Chu Quang Hùng, ánh mắt lén lút cầu cứu.
Chu Quang Hùng dù trong lòng không mấy thoải mái, vẫn phối hợp với cô. Hắn nhún vai, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: "Rủ qua chơi thôi. Giờ này mà để Nhung thuê khách sạn thì không an toàn. Đàn bà con gái, tay chân yếu mềm, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Bạn bè rủ nhau về quê chơi, mày lại tỏ thái độ đa nghi thế à?"
Nguyễn Công Tuấn khoanh tay, giọng vẫn chưa xuôi: "Thế để Nhung ngủ nhà mày không được à? Lúc đi sao không tính toán trước?"
Nguyễn Hữu Đình nhếch môi, đáp ngay: "Ừ, tính toán là cho qua nhà mày ngủ đấy."
Cậu ngừng một chút, rồi tiếp tục, giọng mang chút thách thức: "Ga lăng lên đi. Cho con gái ngủ nhờ mà cứ hỏi lắm. Mày xem cách làm bạn của mày thế có được không?"
Nguyễn Công Tuấn cau mày: "Không phải. Ý là sao không ngủ nhà thằng Hùng?"
Chu Quang Hùng nhún vai, vẻ bất lực: "Chịu thôi. Nhà tao chẳng còn phòng."
3
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
