0 chữ
Chương 50
Chương 50: Tàu lượn siêu tốc
Nguyễn Công Tuấn tỏ ra vô tội, anh sẽ không thừa nhận chuyện mình bám theo cậu. Anh dự định chở cậu đi chơi, tới quán cậu khi gọi điện cho cậu để hỏi, phát hiện cậu chưa tan làm còn đang rất bận thế nên anh ngồi từ xa quan sát mà không tiến lại làm phiền. Tới khi cậu rời quán về nhà, anh lái xe đi theo về nhà cậu.
Nguyễn Hữu Đình lời nào tin lời anh, cậu mặt vô cảm lướt qua người anh. Nguyễn Công Tuấn nắm lấy tay cậu nghiêm túc, không hề cợt nhả như mọi ngày: “Tao chở mày đi.”
Thừa hiểu anh cố chấp, lì lợm, nếu cả hai đôi co ở đây sẽ chẳng biết bao giờ mới có thể tới nơi. Nguyễn Hữu Đình đành đồng ý, nhìn anh vui vẻ lái xe, qua gương xe thấy rõ sự hào hứng, phấn khởi lộ trên khuôn mặt anh.
Tâm trí cậu rối bời, cậu cảm giác bản thân đang sắp chết ngạt trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Chuyện gì đang xảy ra với cậu cơ chứ? Rốt cuộc người đằng trước đang làm cái quái gì vậy?
Buổi tối, khu vui chơi khoác lên mình sự náo nhiệt. Những dải đèn lấp lánh được giăng cao, đèn màu nhấp nháy, ánh sáng rực rỡ khiến không gian trở nên sống động. Tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ vẫn còn nán lại nô đùa dưới những ngọn đèn. Gió thoảng qua nhẹ tênh, mang theo mùi thơm của bánh kẹo từ quầy hàng nhỏ phía góc sân.
Người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng, tiếng nhạc vang lên từ nhiều phía.
Rất nhiều trò chơi mới mang cảm giác mạnh thích thú người dân, từ người lớn đến trẻ nhỏ đều xếp hàng để được trải nghiệm trò chơi. Tiếng la hét thất thanh từ mọi phía. Nguyễn Hữu Đình xuống xe, cậu thẫn thờ. Phạm Trang Nhung và Chu Quang Hùng cách đó không xa chạy lại đây.
“Hai người mãi mới chịu tới. Còn tưởng hủy kèo chứ.” Phạm Trang Nhung chờ quá lâu, cô thốt lên.
Chu Quang Hùng: “Thằng Đình bận mà, quán nước ngày cuối tuần thế này đông khách lắm, còn tới là mừng ý.”
Hắn ra hiệu cho cô, cô bĩu môi để ý.
“Anh Tuấn chở anh Đình tới à?”
Nguyễn Công Tuấn: “Tao đi ngang qua nhà nó, tiện đường chở đi.”
Một lời giải thích làm Phạm Trang Nhung không hề nghi ngờ chút gì, chỉ có Chu Quang Hùng trợn mắt, hắn xem anh nói dối. Hắn chẳng lẽ còn không biết nhà cậu với nhà anh không hề cùng hướng khi tới đây mà là ngược hướng.
Hắn không bóc trần sự thật, mà dành cho anh ánh mắt phán xét.
Người đã tới cũng nên bắt đầu hành động, Phạm Trang Nhung đi bên cạnh rồi tỏ ra tự nhiên kéo cánh tay anh đi về phía trước: “Ở đây mới có mấy trò chơi mới, tàu lượn siêu tốc kia được thêm độ cao đấy. Mình chơi đi anh.”
Nguyễn Công Tuấn không có hứng thú, Nguyễn Hữu Đình càng không muốn chơi, khi nhìn tàu lao nhanh trên đường ray, âm thanh hò hét cũng biến dạng theo chẳng thể nghe kịp là tiếng hét của vui sướиɠ hay là tiếng hét sợ hãi nữa.
Anh ngoái đầu lại nhìn cậu như một sự trưng cầu ý kiến. Phạm Trang Nhung nhận ra. Cô mỉm cười.
“Anh Đình, anh cũng chơi đi. Cái này vui lắm, không sợ đâu, trải nghiệm trong đời mấy khi được chơi.”
Cô tới trước mặt cậu ra hiệu nháy mắt, Chu Quang Hùng thấy hết tất cả, hắn rơi vào trầm tư. Nguyễn Hữu Đình gắng gượng đồng ý, lòng bàn tay cậu sắp bị móng tay cắm sâu muốn xuyên thủng lớp da. Cậu cố nở nụ cười, chậm rãi nói: “Chơi đi, mấy khi có thời gian đi chơi này chứ.”
Cậu đồng ý rồi anh mới quay đi, xếp hàng lấy vé cô cố tình nhường một người khác vào trước để bản thân có thể chung ghế với anh, anh dự định kéo cậu ngồi chung, anh biết cậu sợ cảm giác thế nên khi chuẩn bị vào ghế, anh cố nán lại đợi cậu.
Phạm Trang Nhung kéo anh tới chỗ bên cạnh mình: “Anh Tuấn đứng làm gì đấy? Ngồi đi, Anh Đình với anh Hùng cũng ngồi đi.”
Nguyễn Công Tuấn chưa kịp nói câu gì, nhân viên đã ấn đai an toàn xuống.
Anh bất mãn: “Mày kéo tay tao làm gì? Tao ngồi đâu kệ tao.”
“Thế anh định ngồi đâu? Anh không thấy mọi người lên là ngồi xuống chỗ tiếp theo luôn à.”
Nguyễn Công Tuấn không tiếp tục cùng cô bàn cãi, anh ngoái đầu xem tình hình cậu, thấy cậu ổn không có gì bất thường mới quay lên. Chu Quang Hùng liếc cậu, tàu bắt đầu di chuyển, mới đầu đi chậm không có gì khiến cậu sợ nhưng về sau tốc độ một nhanh hơn, lên dốc cao rồi lao xuống như một con thiêu thân, tiếng la hét cũng dần xuất hiện.
Phạm Trang Nhung nhân cơ hội, cô ôm lấy cánh tay anh, vẻ mặt sợ hãi, gục mặt lên vai anh. Nguyễn Công Tuấn định đẩy ra nhưng cô đang run rẩy, có vẻ sợ thật, anh mềm lòng không đẩy ra. Nguyễn Hữu Đình không khả quan, cậu sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt tới mức trắng bệch, tay siết chặt để trên đùi, có lẽ quá sợ hãi, mắt cậu mở to, gió tạt vào mắt khiến cậu thể nhắm mắt.
Một hơi ấm đột nhiên bao phủ lấy bàn tay nhỏ của cậu, Chu Quang Hùng giúp cậu thả lỏng người, để tay cậu nắm chặt lấy tay mình, từng ngón tay run lẩy bẩy, lạnh buốt đến đáng sợ. Như có cọng rơm cứu mạng, Nguyễn Hữu Đình nắm chặt lấy tay hắn, móng tay cắm vào da hắn, in lằn vết đỏ, hắn không nói gì chỉ lặng lẽ trấn an tinh thần cậu.
Hắn biết cậu không thích mấy thứ này, cậu đồng ý chơi chỉ vì muốn giúp Phạm Trang Nhung. Thật lòng, Chu Quang Hùng không muốn cậu phải giúp cô, chính là đừng làm khó mình, ánh mắt hắn lo lắng hướng cậu.
Đối với người bạn thân này, hắn không muốn cậu phải làm khổ mình. Có người bên cạnh an ủi, Nguyễn Hữu Đình dần ổn định, cậu nhắm chặt mắt đợi đến khi tàu dừng lại. Tàu dừng lại Chu Quang Hùng không kêu cậu vội, hắn đợi cậu ổn định lại, một lúc sau thấy cậu dần mở mắt, đứng dậy loạng choạng, hắn nhanh đỡ tránh để cậu ngã.
Nguyễn Hữu Đình bám víu lấy hắn mà đi. Ra khỏi khu tàu siêu tốc, Nguyễn Hữu Đình nhịn không được muốn nôn, cậu ôm mặt chạy vội tìm nhà vệ sinh, Chu Quang Hùng đuổi theo. Nguyễn Công Tuấn cũng vậy, hốt hoảng khi thấy cậu không còn sức sống, anh sợ cậu xảy ra chuyện gì, dứt khoát hất văng tay Phạm Trang Nhung.
Nguyễn Hữu Đình sau khi nôn xong thì cảm thấy ổn hơn hẳn, buổi tối chẳng ăn gì nhiều giờ lại còn nôn ra hết, không những thế còn nôn ra mật khiến cả khoang miệng cậu đắng ngắt xen lẫn chút đồ ăn tối nay. Chu Quang Hùng bên ngoài đứng chờ, cậu đi ra lập tức chạy tới em tình hình, đưa cho cậu chai nước khoáng để súc miệng.
Nguyễn Công Tuấn nhíu chặt mày: “Mày không chơi được mà lại đi chơi? Có bị dở hơi không đấy?”
Anh tiến tới muốn đỡ cậu nhưng cậu nhanh hơn nửa bước bám víu vào Chu Quang Hùng. Ánh mắt sắc lạnh trừng anh không chút giấu diếm, cười khinh: “Ừ. Tao dở hơi đấy, thì làm sao?”
Đang từ trách móc quan tâm giờ đây chuyển sang cứ như là anh chửi cậu rồi anh sai. Nguyễn Công Tuấn tức giận, anh hất mặt sang chỗ khác không thèm để ý đến cậu nữa. Phạm Trang Nhung đứng một bên áy náy, cô không hề biết cậu không chơi được trò này. Nếu cô biết, chắc chắn cô sẽ không rủ rê cậu chơi trò này.
Nguyễn Hữu Đình lời nào tin lời anh, cậu mặt vô cảm lướt qua người anh. Nguyễn Công Tuấn nắm lấy tay cậu nghiêm túc, không hề cợt nhả như mọi ngày: “Tao chở mày đi.”
Thừa hiểu anh cố chấp, lì lợm, nếu cả hai đôi co ở đây sẽ chẳng biết bao giờ mới có thể tới nơi. Nguyễn Hữu Đình đành đồng ý, nhìn anh vui vẻ lái xe, qua gương xe thấy rõ sự hào hứng, phấn khởi lộ trên khuôn mặt anh.
Tâm trí cậu rối bời, cậu cảm giác bản thân đang sắp chết ngạt trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Chuyện gì đang xảy ra với cậu cơ chứ? Rốt cuộc người đằng trước đang làm cái quái gì vậy?
Người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng, tiếng nhạc vang lên từ nhiều phía.
Rất nhiều trò chơi mới mang cảm giác mạnh thích thú người dân, từ người lớn đến trẻ nhỏ đều xếp hàng để được trải nghiệm trò chơi. Tiếng la hét thất thanh từ mọi phía. Nguyễn Hữu Đình xuống xe, cậu thẫn thờ. Phạm Trang Nhung và Chu Quang Hùng cách đó không xa chạy lại đây.
“Hai người mãi mới chịu tới. Còn tưởng hủy kèo chứ.” Phạm Trang Nhung chờ quá lâu, cô thốt lên.
Hắn ra hiệu cho cô, cô bĩu môi để ý.
“Anh Tuấn chở anh Đình tới à?”
Nguyễn Công Tuấn: “Tao đi ngang qua nhà nó, tiện đường chở đi.”
Một lời giải thích làm Phạm Trang Nhung không hề nghi ngờ chút gì, chỉ có Chu Quang Hùng trợn mắt, hắn xem anh nói dối. Hắn chẳng lẽ còn không biết nhà cậu với nhà anh không hề cùng hướng khi tới đây mà là ngược hướng.
Hắn không bóc trần sự thật, mà dành cho anh ánh mắt phán xét.
Người đã tới cũng nên bắt đầu hành động, Phạm Trang Nhung đi bên cạnh rồi tỏ ra tự nhiên kéo cánh tay anh đi về phía trước: “Ở đây mới có mấy trò chơi mới, tàu lượn siêu tốc kia được thêm độ cao đấy. Mình chơi đi anh.”
Nguyễn Công Tuấn không có hứng thú, Nguyễn Hữu Đình càng không muốn chơi, khi nhìn tàu lao nhanh trên đường ray, âm thanh hò hét cũng biến dạng theo chẳng thể nghe kịp là tiếng hét của vui sướиɠ hay là tiếng hét sợ hãi nữa.
“Anh Đình, anh cũng chơi đi. Cái này vui lắm, không sợ đâu, trải nghiệm trong đời mấy khi được chơi.”
Cô tới trước mặt cậu ra hiệu nháy mắt, Chu Quang Hùng thấy hết tất cả, hắn rơi vào trầm tư. Nguyễn Hữu Đình gắng gượng đồng ý, lòng bàn tay cậu sắp bị móng tay cắm sâu muốn xuyên thủng lớp da. Cậu cố nở nụ cười, chậm rãi nói: “Chơi đi, mấy khi có thời gian đi chơi này chứ.”
Cậu đồng ý rồi anh mới quay đi, xếp hàng lấy vé cô cố tình nhường một người khác vào trước để bản thân có thể chung ghế với anh, anh dự định kéo cậu ngồi chung, anh biết cậu sợ cảm giác thế nên khi chuẩn bị vào ghế, anh cố nán lại đợi cậu.
Phạm Trang Nhung kéo anh tới chỗ bên cạnh mình: “Anh Tuấn đứng làm gì đấy? Ngồi đi, Anh Đình với anh Hùng cũng ngồi đi.”
Nguyễn Công Tuấn chưa kịp nói câu gì, nhân viên đã ấn đai an toàn xuống.
Anh bất mãn: “Mày kéo tay tao làm gì? Tao ngồi đâu kệ tao.”
“Thế anh định ngồi đâu? Anh không thấy mọi người lên là ngồi xuống chỗ tiếp theo luôn à.”
Nguyễn Công Tuấn không tiếp tục cùng cô bàn cãi, anh ngoái đầu xem tình hình cậu, thấy cậu ổn không có gì bất thường mới quay lên. Chu Quang Hùng liếc cậu, tàu bắt đầu di chuyển, mới đầu đi chậm không có gì khiến cậu sợ nhưng về sau tốc độ một nhanh hơn, lên dốc cao rồi lao xuống như một con thiêu thân, tiếng la hét cũng dần xuất hiện.
Phạm Trang Nhung nhân cơ hội, cô ôm lấy cánh tay anh, vẻ mặt sợ hãi, gục mặt lên vai anh. Nguyễn Công Tuấn định đẩy ra nhưng cô đang run rẩy, có vẻ sợ thật, anh mềm lòng không đẩy ra. Nguyễn Hữu Đình không khả quan, cậu sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt tới mức trắng bệch, tay siết chặt để trên đùi, có lẽ quá sợ hãi, mắt cậu mở to, gió tạt vào mắt khiến cậu thể nhắm mắt.
Một hơi ấm đột nhiên bao phủ lấy bàn tay nhỏ của cậu, Chu Quang Hùng giúp cậu thả lỏng người, để tay cậu nắm chặt lấy tay mình, từng ngón tay run lẩy bẩy, lạnh buốt đến đáng sợ. Như có cọng rơm cứu mạng, Nguyễn Hữu Đình nắm chặt lấy tay hắn, móng tay cắm vào da hắn, in lằn vết đỏ, hắn không nói gì chỉ lặng lẽ trấn an tinh thần cậu.
Hắn biết cậu không thích mấy thứ này, cậu đồng ý chơi chỉ vì muốn giúp Phạm Trang Nhung. Thật lòng, Chu Quang Hùng không muốn cậu phải giúp cô, chính là đừng làm khó mình, ánh mắt hắn lo lắng hướng cậu.
Đối với người bạn thân này, hắn không muốn cậu phải làm khổ mình. Có người bên cạnh an ủi, Nguyễn Hữu Đình dần ổn định, cậu nhắm chặt mắt đợi đến khi tàu dừng lại. Tàu dừng lại Chu Quang Hùng không kêu cậu vội, hắn đợi cậu ổn định lại, một lúc sau thấy cậu dần mở mắt, đứng dậy loạng choạng, hắn nhanh đỡ tránh để cậu ngã.
Nguyễn Hữu Đình bám víu lấy hắn mà đi. Ra khỏi khu tàu siêu tốc, Nguyễn Hữu Đình nhịn không được muốn nôn, cậu ôm mặt chạy vội tìm nhà vệ sinh, Chu Quang Hùng đuổi theo. Nguyễn Công Tuấn cũng vậy, hốt hoảng khi thấy cậu không còn sức sống, anh sợ cậu xảy ra chuyện gì, dứt khoát hất văng tay Phạm Trang Nhung.
Nguyễn Hữu Đình sau khi nôn xong thì cảm thấy ổn hơn hẳn, buổi tối chẳng ăn gì nhiều giờ lại còn nôn ra hết, không những thế còn nôn ra mật khiến cả khoang miệng cậu đắng ngắt xen lẫn chút đồ ăn tối nay. Chu Quang Hùng bên ngoài đứng chờ, cậu đi ra lập tức chạy tới em tình hình, đưa cho cậu chai nước khoáng để súc miệng.
Nguyễn Công Tuấn nhíu chặt mày: “Mày không chơi được mà lại đi chơi? Có bị dở hơi không đấy?”
Anh tiến tới muốn đỡ cậu nhưng cậu nhanh hơn nửa bước bám víu vào Chu Quang Hùng. Ánh mắt sắc lạnh trừng anh không chút giấu diếm, cười khinh: “Ừ. Tao dở hơi đấy, thì làm sao?”
Đang từ trách móc quan tâm giờ đây chuyển sang cứ như là anh chửi cậu rồi anh sai. Nguyễn Công Tuấn tức giận, anh hất mặt sang chỗ khác không thèm để ý đến cậu nữa. Phạm Trang Nhung đứng một bên áy náy, cô không hề biết cậu không chơi được trò này. Nếu cô biết, chắc chắn cô sẽ không rủ rê cậu chơi trò này.
1
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
