0 chữ
Chương 46
Chương 46
Vũ Xuân Chiến nghe tiếng anh, vội vàng chạy ra, bước chân lóc cóc. Hắn liếc thấy hộp cơm trên tay anh, rồi nhìn sang Phạm Trang Nhung, người phụ nữ xinh đẹp, trẻ hơn anh vài tuổi, đôi má ửng hồng, ánh mắt ngại ngùng. Hắn nhếch môi, như vừa hiểu ra điều gì thú vị.
"Chị theo em ạ." Vũ Xuân Chiến dẫn cô đi, tay giơ lên làm động tác chào kiểu cách, miệng cười toe toét.
"Cảm ơn em." Phạm Trang Nhung khẽ gật đầu, giọng nhẹ nhàng.
"Dạ, không có gì." Hắn đáp, rồi nhanh chóng quay lại chỗ Nguyễn Công Tuấn. Thấy anh đang ăn hộp cơm với vẻ mặt bình thản, Vũ Xuân Chiến đặt tay lên kệ, tò mò hỏi: "Chị đấy là gì của anh vậy, anh Tuấn?"
"Bạn." Nguyễn Công Tuấn đáp gọn, mắt vẫn dán vào hộp cơm.
"Bạn? Bạn cơ á?" Vũ Xuân Chiến kéo dài giọng, tỏ ra nghi ngờ, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch.
"Thằng này lại làm sao? Hôm qua cho mày về sớm với người yêu, chắc là sai lầm của anh." Nguyễn Công Tuấn liếc hắn, giọng đùa cợt nhưng không giấu được sự khó chịu.
"Ôi, đâu có anh ơi! Bạn gì mà ngại ngùng, đỏ mặt thế kia? Em nói thật, em có người yêu, em biết. Đỏ mặt kiểu thẹn thùng, e dè của con gái là kiểu đang thích đấy. Hộp cơm này nữa, chắc chị ấy đang tấn công anh!" Vũ Xuân Chiến nói một tràng, tay chỉ vào hộp cơm, ánh mắt đầy hào hứng.
Nguyễn Công Tuấn nhếch môi, giọng mỉa mai: "Mày đừng vớ vẩn. Giờ trưa mày ra nắng, mặt mày có đỏ không?"
"Có ạ." Vũ Xuân Chiến gật đầu, nhưng vẫn không chịu thua.
"Thế, nãy nó cũng từ ngoài vào, đã kịp mát đâu mà chả đỏ?" Nguyễn Công Tuấn nói, giọng chắc nịch, như muốn chấm dứt cuộc tranh cãi.
"Nhưng em nghi lắm. Anh có thích chị ấy thì phải nắm bắt đấy!" Vũ Xuân Chiến vẫn cố, ánh mắt lấp lánh sự tò mò.
"Thích mỗi trường lừa mày thôi." Nguyễn Công Tuấn liếc hắn, ánh mắt sắc lẹm, như muốn cảnh cáo.
"Thôi đừng anh ơi, em lỡ mồm thôi mà! Mà hôm qua có vụ xếp hình trong nhà vệ sinh à, anh?" Vũ Xuân Chiến chuyển chủ đề, giọng hào hứng.
"Mày biết rồi còn hỏi." Nguyễn Công Tuấn đáp, tay dừng lại, ánh mắt nhìn hắn đầy nghi ngờ.
"Thì em muốn biết chi tiết. Âm thanh thế nào, có sống động, nhộn nhịp không anh?" Hắn cười lớn, tay vỗ lên kệ.
"Hỏi thằng tối qua phải ở lại ý." Nguyễn Công Tuấn nhún vai, giọng thờ ơ.
"Hỏi rồi, nó bảo anh phát hiện ra, còn nó chỉ báo công an thôi." Vũ Xuân Chiến nhún vai, tỏ ra thất vọng.
Nguyễn Công Tuấn dừng ăn, nhìn thẳng vào Vũ Xuân Chiến, giọng trầm xuống: "Mày muốn biết thế cơ à?"
"Vâng anh. Em chưa gặp trường hợp đấy bao giờ." Hắn gật đầu, mắt sáng lên.
"Thế thì dẫn người yêu vào nhà vệ sinh, rồi biết kí©h thí©ɧ thế nào." Nguyễn Công Tuấn nói, giọng đùa cợt nhưng đầy ẩn ý.
"Ơ kìa anh!" Vũ Xuân Chiến tỏ ra bức xúc, tay đập nhẹ lên kệ, nhưng miệng vẫn cười.
"Tóm lại, cái đấy chẳng hay ho gì. Giờ bị bế lên đồn, nhục mặt, còn bị phạt tiền. Mày mà ấy ấy quá thì dắt nhau về nhà mới được làm, nhớ chưa?" Nguyễn Công Tuấn vuốt cằm, chỉ thẳng vào Vũ Xuân Chiến, giọng nghiêm túc nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh ý cười.
"Anh, sao anh nghĩ em là thằng như thế? Em đàng hoàng, văn minh, không bao giờ có lối nghĩ đó!" Vũ Xuân Chiến vờ giãy nảy, tay ôm ngực làm bộ đau lòng.
"Để rồi anh xem." Nguyễn Công Tuấn nhếch môi, quay lại với hộp cơm.
Phạm Trang Nhung đứng từ xa, tầm nhìn bị Vũ Xuân Chiến che mất, trong lòng cay cú. Cô lẩm bẩm trách móc hắn thiếu tinh tế, đứng ngay trước mặt làm cô chẳng thấy gì. Tiến tới không được, mà ở lại cũng chẳng xong. Cô chẳng mê chơi net, chỉ muốn nhìn anh ăn, vậy mà giờ phải ngắm cái mông của Vũ Xuân Chiến đang ngoáy ngoáy liên tục. Nhìn màn hình máy tính sáng rực trước mặt, cô ngậm ngùi, lòng đầy cay đắng, không biết phải làm sao. Gọi Chu Quang Hùng tới cứu viện ư? Nhưng nếu thế, Nguyễn Công Tuấn sẽ nghĩ gì về mối quan hệ của cô và hắn? Phạm Trang Nhung rơi vào bế tắc, lòng rối như tơ vò.
Trời dần tối, đường phố càng lúc càng đông đúc, xe cộ chen chúc. Hàng cây bên đường xào xạc rung động, gió thổi mạnh hơn mọi ngày. Ánh trăng treo cao, phản chiếu xuống mặt hồ trong veo, yên tĩnh, mang theo chút bình yên hiếm hoi. Ánh sáng từ các tòa nhà cao tầng lấp lánh, thành phố về đêm như bừng tỉnh, nhộn nhịp như ngày mới bắt đầu.
Nguyễn Hữu Đình lái xe đến công viên, bước chân chậm rãi hướng về bờ hồ. Nơi đây, các ông bà đang tập thể dục theo giai điệu nhạc vui tươi, từng động tác nhịp nhàng. Cậu chọn một góc khuất dưới bóng cây râm mát, nơi ánh đèn đường khó chạm tới. Xung quanh, vài ông bà ngồi quạt mát, trò chuyện rôm rả. Một thoáng buồn lướt qua lòng cậu, cảm giác cô đơn len lỏi, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu đã lấy lại tinh thần.
Nguyễn Hữu Đình mở túi bánh mì, cắm ống hút vào ly trà sữa. Cậu hút một ngụm lớn, vị ngọt ngào của sữa hòa quyện chút đắng thanh của trà lan tỏa trong miệng. Chiếc bánh mì tỏa mùi thơm nhẹ của trứng rán, tuy giản dị nhưng cậu ăn ngon lành, từng miếng cắn đầy thích thú. Đôi mắt cậu dõi theo các ông bà đang tập thể dục, từng động tác đều đặn, nhịp nhàng. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt họ khiến cậu tò mò, muốn thử hòa mình vào. Cậu đứng dậy, vươn vai, ưỡn ngực khởi động, rồi chạy đến đội hình các ông bà đang nhảy. Không chỉ mình cậu, vài thanh niên khác cũng tham gia. Động tác đơn giản, lặp lại nhiều lần, chỉ cần nhìn qua, Nguyễn Hữu Đình đã thuộc gần hết. Cậu hòa mình vào tiếng nhạc sôi động, trái tim đập rộn ràng.
Tay giơ cao, hạ xuống, gập ngang vai, rồi lại giơ lên, chân bước sang trái, sang phải, nhịp nhàng theo nhạc. Nguyễn Hữu Đình chìm trong niềm vui, quên cả thời gian trôi.
Về đến nhà, cậu bắt gặp Nguyễn Công Tuấn, người ăn xin đã đến xin vài đêm nay. Nguyễn Hữu Đình cau mày, thái độ khó chịu lộ rõ. Nguyễn Công Tuấn thấy cậu, mặt sáng lên, vội đứng dậy, chưa kịp phủi quần đã nhận ánh mắt khinh miệt từ cậu. Anh ngẩn người, cảm giác oan ức dâng trào. Mình có làm gì đâu? Anh vội chạy theo Nguyễn Hữu Đình vào nhà, sợ bị khóa cửa nhốt ngoài.
Tắm xong, đã gần nửa đêm. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng, thành phố ngoài kia cũng yên ả lạ thường. Nguyễn Công Tuấn chống cằm, nằm trên giường, mắt dõi theo Nguyễn Hữu Đình. Cậu cầm điện thoại, ngón tay lướt không ngừng, tiếng “ting, ting" của tin nhắn vang lên liên tục. Gương mặt cậu lạnh tanh, thỉnh thoảng mày khẽ nhíu, như đang bận tâm điều gì.
Nguyễn Công Tuấn tò mò, định tiến lại gần xem, nhưng vừa nhích tới, cậu đã lườm anh bằng ánh mắt sắc lạnh, như muốn bắn chết anh nếu dám lại gần thêm một bước. Nguyễn Công Tuấn giật mình, đành nằm im.
“Muộn rồi, ngủ đi.” Nguyễn Công Tuấn ngáp dài, giọng uể oải. Gần đây, anh ngủ không ngon, chẳng rõ lý do.
Nguyễn Hữu Đình không thèm nhìn anh, lạnh lùng đáp: “Bộ mày mắc ngủ lắm hả?” Ngón tay cậu vẫn gõ phím liên hồi.
Đôi mắt Nguyễn Công Tuấn nặng trĩu, mí mắt sắp sụp xuống, nhưng anh vẫn cố vỗ má tỉnh táo. Chán nản, anh bật dậy khỏi giường. Tiếng động khiến Nguyễn Hữu Đình liếc sang, ánh mắt sắc bén như dao. Nguyễn Công Tuấn vội xua tay: “Tao không xem lén tin nhắn của mày đâu. Mặc kệ tao!”
Nguyễn Hữu Đình dứt khoát ngoảnh mặt quay đi, bỏ mặc lời Nguyễn Công Tuấn vừa nói. Hành động của cậu dứt điểm, như muốn cắt đứt mọi liên kết với người đối diện. Nguyễn Công Tuấn khẽ thở dài, âm thanh nhẹ nhàng nhưng chất chứa chút thất vọng. Anh bước nhanh đến chiếc tủ gỗ cũ kỹ, nơi chất đầy những con gấu bông anh từng tỉ mỉ chọn mua cho cậu. Nhìn đống thú nhồi bông bị cậu bỏ bê, anh không khỏi chạnh lòng.
Nguyễn Công Tuấn lướt tay qua từng con, cuối cùng dừng lại ở con cá mập xanh to nhất, đôi mắt xanh dương của nó nhếch lên, như đang hờn dỗi. Anh bất giác liên tưởng đến ánh mắt sắc lạnh của Nguyễn Hữu Đình, như thể cả hai được đúc từ cùng một khuôn. Thoáng hài lòng, anh cầm con cá mập lên, ngắm nghía kỹ lưỡng rồi bật cười, tiếng cười thanh thoát vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
"Chị theo em ạ." Vũ Xuân Chiến dẫn cô đi, tay giơ lên làm động tác chào kiểu cách, miệng cười toe toét.
"Cảm ơn em." Phạm Trang Nhung khẽ gật đầu, giọng nhẹ nhàng.
"Dạ, không có gì." Hắn đáp, rồi nhanh chóng quay lại chỗ Nguyễn Công Tuấn. Thấy anh đang ăn hộp cơm với vẻ mặt bình thản, Vũ Xuân Chiến đặt tay lên kệ, tò mò hỏi: "Chị đấy là gì của anh vậy, anh Tuấn?"
"Bạn." Nguyễn Công Tuấn đáp gọn, mắt vẫn dán vào hộp cơm.
"Bạn? Bạn cơ á?" Vũ Xuân Chiến kéo dài giọng, tỏ ra nghi ngờ, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch.
"Ôi, đâu có anh ơi! Bạn gì mà ngại ngùng, đỏ mặt thế kia? Em nói thật, em có người yêu, em biết. Đỏ mặt kiểu thẹn thùng, e dè của con gái là kiểu đang thích đấy. Hộp cơm này nữa, chắc chị ấy đang tấn công anh!" Vũ Xuân Chiến nói một tràng, tay chỉ vào hộp cơm, ánh mắt đầy hào hứng.
Nguyễn Công Tuấn nhếch môi, giọng mỉa mai: "Mày đừng vớ vẩn. Giờ trưa mày ra nắng, mặt mày có đỏ không?"
"Có ạ." Vũ Xuân Chiến gật đầu, nhưng vẫn không chịu thua.
"Thế, nãy nó cũng từ ngoài vào, đã kịp mát đâu mà chả đỏ?" Nguyễn Công Tuấn nói, giọng chắc nịch, như muốn chấm dứt cuộc tranh cãi.
"Nhưng em nghi lắm. Anh có thích chị ấy thì phải nắm bắt đấy!" Vũ Xuân Chiến vẫn cố, ánh mắt lấp lánh sự tò mò.
"Thôi đừng anh ơi, em lỡ mồm thôi mà! Mà hôm qua có vụ xếp hình trong nhà vệ sinh à, anh?" Vũ Xuân Chiến chuyển chủ đề, giọng hào hứng.
"Mày biết rồi còn hỏi." Nguyễn Công Tuấn đáp, tay dừng lại, ánh mắt nhìn hắn đầy nghi ngờ.
"Thì em muốn biết chi tiết. Âm thanh thế nào, có sống động, nhộn nhịp không anh?" Hắn cười lớn, tay vỗ lên kệ.
"Hỏi thằng tối qua phải ở lại ý." Nguyễn Công Tuấn nhún vai, giọng thờ ơ.
"Hỏi rồi, nó bảo anh phát hiện ra, còn nó chỉ báo công an thôi." Vũ Xuân Chiến nhún vai, tỏ ra thất vọng.
Nguyễn Công Tuấn dừng ăn, nhìn thẳng vào Vũ Xuân Chiến, giọng trầm xuống: "Mày muốn biết thế cơ à?"
"Vâng anh. Em chưa gặp trường hợp đấy bao giờ." Hắn gật đầu, mắt sáng lên.
"Ơ kìa anh!" Vũ Xuân Chiến tỏ ra bức xúc, tay đập nhẹ lên kệ, nhưng miệng vẫn cười.
"Tóm lại, cái đấy chẳng hay ho gì. Giờ bị bế lên đồn, nhục mặt, còn bị phạt tiền. Mày mà ấy ấy quá thì dắt nhau về nhà mới được làm, nhớ chưa?" Nguyễn Công Tuấn vuốt cằm, chỉ thẳng vào Vũ Xuân Chiến, giọng nghiêm túc nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh ý cười.
"Anh, sao anh nghĩ em là thằng như thế? Em đàng hoàng, văn minh, không bao giờ có lối nghĩ đó!" Vũ Xuân Chiến vờ giãy nảy, tay ôm ngực làm bộ đau lòng.
"Để rồi anh xem." Nguyễn Công Tuấn nhếch môi, quay lại với hộp cơm.
Phạm Trang Nhung đứng từ xa, tầm nhìn bị Vũ Xuân Chiến che mất, trong lòng cay cú. Cô lẩm bẩm trách móc hắn thiếu tinh tế, đứng ngay trước mặt làm cô chẳng thấy gì. Tiến tới không được, mà ở lại cũng chẳng xong. Cô chẳng mê chơi net, chỉ muốn nhìn anh ăn, vậy mà giờ phải ngắm cái mông của Vũ Xuân Chiến đang ngoáy ngoáy liên tục. Nhìn màn hình máy tính sáng rực trước mặt, cô ngậm ngùi, lòng đầy cay đắng, không biết phải làm sao. Gọi Chu Quang Hùng tới cứu viện ư? Nhưng nếu thế, Nguyễn Công Tuấn sẽ nghĩ gì về mối quan hệ của cô và hắn? Phạm Trang Nhung rơi vào bế tắc, lòng rối như tơ vò.
Trời dần tối, đường phố càng lúc càng đông đúc, xe cộ chen chúc. Hàng cây bên đường xào xạc rung động, gió thổi mạnh hơn mọi ngày. Ánh trăng treo cao, phản chiếu xuống mặt hồ trong veo, yên tĩnh, mang theo chút bình yên hiếm hoi. Ánh sáng từ các tòa nhà cao tầng lấp lánh, thành phố về đêm như bừng tỉnh, nhộn nhịp như ngày mới bắt đầu.
Nguyễn Hữu Đình lái xe đến công viên, bước chân chậm rãi hướng về bờ hồ. Nơi đây, các ông bà đang tập thể dục theo giai điệu nhạc vui tươi, từng động tác nhịp nhàng. Cậu chọn một góc khuất dưới bóng cây râm mát, nơi ánh đèn đường khó chạm tới. Xung quanh, vài ông bà ngồi quạt mát, trò chuyện rôm rả. Một thoáng buồn lướt qua lòng cậu, cảm giác cô đơn len lỏi, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu đã lấy lại tinh thần.
Nguyễn Hữu Đình mở túi bánh mì, cắm ống hút vào ly trà sữa. Cậu hút một ngụm lớn, vị ngọt ngào của sữa hòa quyện chút đắng thanh của trà lan tỏa trong miệng. Chiếc bánh mì tỏa mùi thơm nhẹ của trứng rán, tuy giản dị nhưng cậu ăn ngon lành, từng miếng cắn đầy thích thú. Đôi mắt cậu dõi theo các ông bà đang tập thể dục, từng động tác đều đặn, nhịp nhàng. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt họ khiến cậu tò mò, muốn thử hòa mình vào. Cậu đứng dậy, vươn vai, ưỡn ngực khởi động, rồi chạy đến đội hình các ông bà đang nhảy. Không chỉ mình cậu, vài thanh niên khác cũng tham gia. Động tác đơn giản, lặp lại nhiều lần, chỉ cần nhìn qua, Nguyễn Hữu Đình đã thuộc gần hết. Cậu hòa mình vào tiếng nhạc sôi động, trái tim đập rộn ràng.
Tay giơ cao, hạ xuống, gập ngang vai, rồi lại giơ lên, chân bước sang trái, sang phải, nhịp nhàng theo nhạc. Nguyễn Hữu Đình chìm trong niềm vui, quên cả thời gian trôi.
Về đến nhà, cậu bắt gặp Nguyễn Công Tuấn, người ăn xin đã đến xin vài đêm nay. Nguyễn Hữu Đình cau mày, thái độ khó chịu lộ rõ. Nguyễn Công Tuấn thấy cậu, mặt sáng lên, vội đứng dậy, chưa kịp phủi quần đã nhận ánh mắt khinh miệt từ cậu. Anh ngẩn người, cảm giác oan ức dâng trào. Mình có làm gì đâu? Anh vội chạy theo Nguyễn Hữu Đình vào nhà, sợ bị khóa cửa nhốt ngoài.
Tắm xong, đã gần nửa đêm. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng, thành phố ngoài kia cũng yên ả lạ thường. Nguyễn Công Tuấn chống cằm, nằm trên giường, mắt dõi theo Nguyễn Hữu Đình. Cậu cầm điện thoại, ngón tay lướt không ngừng, tiếng “ting, ting" của tin nhắn vang lên liên tục. Gương mặt cậu lạnh tanh, thỉnh thoảng mày khẽ nhíu, như đang bận tâm điều gì.
Nguyễn Công Tuấn tò mò, định tiến lại gần xem, nhưng vừa nhích tới, cậu đã lườm anh bằng ánh mắt sắc lạnh, như muốn bắn chết anh nếu dám lại gần thêm một bước. Nguyễn Công Tuấn giật mình, đành nằm im.
“Muộn rồi, ngủ đi.” Nguyễn Công Tuấn ngáp dài, giọng uể oải. Gần đây, anh ngủ không ngon, chẳng rõ lý do.
Nguyễn Hữu Đình không thèm nhìn anh, lạnh lùng đáp: “Bộ mày mắc ngủ lắm hả?” Ngón tay cậu vẫn gõ phím liên hồi.
Đôi mắt Nguyễn Công Tuấn nặng trĩu, mí mắt sắp sụp xuống, nhưng anh vẫn cố vỗ má tỉnh táo. Chán nản, anh bật dậy khỏi giường. Tiếng động khiến Nguyễn Hữu Đình liếc sang, ánh mắt sắc bén như dao. Nguyễn Công Tuấn vội xua tay: “Tao không xem lén tin nhắn của mày đâu. Mặc kệ tao!”
Nguyễn Hữu Đình dứt khoát ngoảnh mặt quay đi, bỏ mặc lời Nguyễn Công Tuấn vừa nói. Hành động của cậu dứt điểm, như muốn cắt đứt mọi liên kết với người đối diện. Nguyễn Công Tuấn khẽ thở dài, âm thanh nhẹ nhàng nhưng chất chứa chút thất vọng. Anh bước nhanh đến chiếc tủ gỗ cũ kỹ, nơi chất đầy những con gấu bông anh từng tỉ mỉ chọn mua cho cậu. Nhìn đống thú nhồi bông bị cậu bỏ bê, anh không khỏi chạnh lòng.
Nguyễn Công Tuấn lướt tay qua từng con, cuối cùng dừng lại ở con cá mập xanh to nhất, đôi mắt xanh dương của nó nhếch lên, như đang hờn dỗi. Anh bất giác liên tưởng đến ánh mắt sắc lạnh của Nguyễn Hữu Đình, như thể cả hai được đúc từ cùng một khuôn. Thoáng hài lòng, anh cầm con cá mập lên, ngắm nghía kỹ lưỡng rồi bật cười, tiếng cười thanh thoát vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
2
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
