0 chữ
Chương 43
Chương 43: Âm thanh lạ
Khay thức ăn trước mặt dần vơi. Cốc coca chỉ còn một nửa, chùm nho xanh đã hết sạch, gói bim bim cũng chỉ sót lại vài miếng vụn. Nguyễn Hữu Đình dường như chẳng bận tâm, vẫn đắm mình trong thế giới hoạt hình đầy màu sắc. Nguyễn Công Tuấn, thấy cậu vui vẻ, khẽ mỉm cười. Anh tắt máy, cẩn thận để cậu không phát hiện. Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt anh, phản chiếu niềm hạnh phúc giản dị, một niềm vui nhỏ bé mà cậu mang lại.
Bất chợt, điện thoại rung lên. Nguyễn Công Tuấn liếc nhìn màn hình, lông mày khẽ nhíu lại. Hai tin nhắn vừa đến. Tin đầu tiên từ Phạm Trang Nhung: “Hi anh, đi uống cà phê cùng bọn em không?”
Kèm theo là một bức ảnh Chu Quang Hùng ngồi cạnh, giơ tay chào. Tin thứ hai từ một cô bé nhân viên quán: “Em chào anh ạ.”
Anh thở nhẹ, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, trả lời Phạm Trang Nhung ngắn gọn: “Không.”
Bên kia, Phạm Trang Nhung có vẻ không hài lòng. Cô nhắn lại: “Anh bận à?”
“Ừ.” Anh đáp ngắn gọn.
“Có cần em qua phụ giúp gì không?”
“Không cần.”
Phạm Trang Nhung đưa màn hình điện thoại cho Chu Quang Hùng xem. Hắn chau mày, lắc đầu, tỏ ý chẳng hiểu chuyện gì. Theo hắn, Nguyễn Công Tuấn trước giờ chẳng bao giờ biết đến từ “bận rộn”. Anh ta dường như là con cưng của may mắn, luôn thong dong.
“Tốt nhất đừng nhắn nữa, nếu không muốn bị nó ghét. Nhìn kiểu nhắn cộc lốc này là biết nó đang cáu rồi.” Chu Quang Hùng lên tiếng.
“Vậy phải làm sao?” Phạm Trang Nhung lo lắng hỏi.
“Hỏi anh thì anh cũng chịu. Ai biết nó cáu gì. Mưu anh bày cho em, không biết có đổ bể không đây.”
“Anh biết địa chỉ chỗ làm của anh Đình không?”
“Em định làm gì?” Chu Quang Hùng nghi hoặc.
“Còn làm gì nữa, giả vờ trùng hợp ghé qua làm quen chứ sao.”
“Được, tí anh gửi địa chỉ quán nó làm. Nhưng đừng để mất thiện cảm đấy.” Hắn dặn dò.
“Em biết rồi mà.”
Chu Quang Hùng gật đầu, nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt thoáng chút đượm buồn. Lòng hắn chợt trĩu xuống, tự hỏi liệu mình có thực sự mất cô không?
Nguyễn Công Tuấn nhắn xong, thấy Phạm Trang Nhung không làm phiền thêm, anh chuyển sang khung chat của cô bé nhân viên. Avatar của cô là một gương mặt được chỉnh sửa trắng sáng, đôi môi đỏ bóng, mái tóc xoăn búi lỏng trên đỉnh đầu, hai má phồng nhẹ, trông khá xinh xắn. Anh nhắn lại, giọng lịch sự: “Chào em, có gì không em?”
“Dạ, em muốn được làm quen với anh ạ.” Cô trả lời, giọng lễ phép, khác hẳn dáng vẻ đanh đá, có phần tự cao mà anh từng thấy trưa nay.
“Ok em, tên tuổi anh em cũng biết rồi, thế em tên gì?”
Anh nhắn với gương mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc. Thỉnh thoảng, ánh mắt anh nghiêng sang Nguyễn Hữu Đình. Nhìn cậu hớp một ngụm coca, má hồng phồng lên, miệng chúm chím, tim anh bất giác đập nhanh. Anh sững người, hít một hơi dài, tay che miệng để giấu nụ cười kéo dài đến mang tai.
“Ting.” Điện thoại rung lên.
Nguyễn Công Tuấn bóp hàm mỏi nhừ vì cười, bình tĩnh xem tin nhắn mới.
“Em tên là Vy, năm nay 21 tuổi.”
“Ừ, rất vui được quen biết em.” Anh đáp khách sáo.
Cô gái tên Vy lúng túng, không biết nhắn gì tiếp.
“Em cũng vậy ạ.” Cô trả lời, hy vọng anh sẽ tiếp tục. Nhưng anh chỉ thả một cái like, rồi im lặng. Vi chờ đợi, nhưng chẳng thấy dòng chữ “đối phương đang nhập” như cô mong. Cô lấy hết can đảm, ngón tay run run nhắn: “Anh đang làm gì vậy ạ?”
Điện thoại Nguyễn Công Tuấn rung nhẹ, khung chat nhảy lên. Anh liếc qua, rồi nhắn: “Anh có chuyện bận, khi khác nhắn em nhé.”
Xong, anh xóa luôn cuộc trò chuyện. Anh chẳng muốn phí thời gian với người lạ.
Anh chống cằm, ghế nghiêng nhẹ để che tầm mắt của Nguyễn Hữu Đình. Màn hình máy tính trước mặt anh đang mở một chương trình hài nổi gần đây. Tai nghe đặt sang một bên, âm lượng nhỏ nhất. Trong căn phòng kín, anh nghe được tiếng cười khe khẽ của cậu. Tiếng cười ấy hồn nhiên, trong trẻo, như kéo cậu về những ngày 17 tuổi, tràn đầy sức sống.
Nguyễn Công Tuấn chìm trong cảm xúc, chẳng nhận ra mình đã si mê cậu từ bao giờ. Xa cậu, với anh, là điều chẳng thể. Đồng hồ tích tắc trôi, thời gian như chậm lại. Anh ước mình có phép màu, để ngắm cậu lâu hơn, mãi mãi.
Nguyễn Hữu Đình ăn xong, quay đầu nhìn quanh. Nguyễn Công Tuấn hỏi: “Tìm gì?”
“Không có giấy ướt à?”
"A, không có giấy ướt. Ra nhà vệ sinh rửa tay tạm đi." Anh chưa từng nghĩ đến tình huống này. Quán net của anh chủ yếu phục vụ đồ ăn đơn giản, ít khi cần đến giấy lau. Tuy nhiên, không phải quán hoàn toàn không có giấy ăn. Chỉ là Lê Quý Long vừa báo rằng giấy đã hết, mà anh chưa kịp mua thêm.
Nguyễn Hữu Đình đứng bật dậy. Chiếc ghế gỗ khẽ kêu "cạch" khi bị đẩy ra sau. Anh nhấn nút gọi trên bàn, ra hiệu cho Lê Quý Long vào dọn đĩa thức ăn. Lê Quý Long bước vào, dáng vẻ lén lút. Cậu ta chỉ tay về phía Nguyễn Hữu Đình, miệng mấp máy không thành tiếng: "Bạn anh à?"
"Ừ." Anh đáp gọn, giọng trầm nhưng đủ để Lê Quý Long nghe rõ. Cậu ta gật đầu, nhanh nhẹn bê đĩa thức ăn ra ngoài.
Nguyễn Công Tuấn xỏ tay vào túi quần, bước theo Nguyễn Hữu Đình hướng về phía nhà vệ sinh nam. Dọc hành lang, ánh đèn neon sáng rực, chiếu rõ từng ngóc ngách nhỏ nhất. Nhà vệ sinh nữ nằm ở một khu vực khác, cách xa đây. Nguyễn Hữu Đình khẽ nhướng mày, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên trước sự sắp xếp lạ lùng này.
Không gian nhà vệ sinh rộng rãi, thoáng đãng. Một chiếc gương lớn treo trên tường phản chiếu ánh sáng trắng. Các bồn rửa tay được bố trí cách nhau đều đặn. Bất chợt, một âm thanh khe khẽ lọt vào tai Nguyễn Hữu Đình. Tiếng rên nhè nhẹ, kèm theo những tiếng va chạm da thịt đầy ám muội. Âm thanh ấy quá quen thuộc, khiến cậu thoáng sững sờ. Cậu ngoái đầu nhìn Nguyễn Công Tuấn, đúng lúc anh cũng đang nhìn cậu. Ánh mắt hai người chạm nhau, ngơ ngác, đầy nghi hoặc.
Rõ ràng là giọng nữ, nhưng đây là nhà vệ sinh nam! Cả hai rơi vào im lặng, không gian như đặc quánh lại. Nguyễn Công Tuấn khẽ ra dấu, ngón tay đặt lên môi, ý bảo Nguyễn Hữu Đình đừng lên tiếng. Tiếng rên vẫn vang lên, nhỏ nhưng đều đặn, như đang thách thức sự tĩnh lặng. Nguyễn Hữu Đình gật đầu, ánh mắt anh sắc lạnh, dường như đã đoán được điều gì. Thời gian như ngừng trôi. Mỗi âm thanh từ căn phòng vệ sinh nhỏ kia như khoét sâu vào tâm trí Nguyễn Công Tuấn.
Bước chân của hai người nhẹ nhàng, nhưng không thể hoàn toàn vô thanh. Nguyễn Công Tuấn rút điện thoại, ngón tay lướt nhanh, nhắn tin cho nhân viên. Mặt cậu đỏ bừng, đôi tai ửng hồng như phủ một lớp sương mù. Cậu nghiến răng, quay người bước đi. Tiếng bước chân cậu vang lên mạnh mẽ, đủ lớn để khiến âm thanh trong căn phòng vệ sinh kia đột ngột dừng lại.
Nguyễn Công Tuấn chau mày, vội vàng đuổi theo. Lê Quý Long, nhận được tin nhắn, lập tức chạy đến. Nguyễn Công Tuấn ra hiệu, chỉ tay về phía một cánh cửa phòng vệ sinh. Lê Quý Long, một thanh niên độc thân, lần đầu đối mặt với tình huống này, lúng túng gãi đầu, mặt thoáng đỏ.
Bất chợt, điện thoại rung lên. Nguyễn Công Tuấn liếc nhìn màn hình, lông mày khẽ nhíu lại. Hai tin nhắn vừa đến. Tin đầu tiên từ Phạm Trang Nhung: “Hi anh, đi uống cà phê cùng bọn em không?”
Kèm theo là một bức ảnh Chu Quang Hùng ngồi cạnh, giơ tay chào. Tin thứ hai từ một cô bé nhân viên quán: “Em chào anh ạ.”
Anh thở nhẹ, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, trả lời Phạm Trang Nhung ngắn gọn: “Không.”
“Ừ.” Anh đáp ngắn gọn.
“Có cần em qua phụ giúp gì không?”
“Không cần.”
Phạm Trang Nhung đưa màn hình điện thoại cho Chu Quang Hùng xem. Hắn chau mày, lắc đầu, tỏ ý chẳng hiểu chuyện gì. Theo hắn, Nguyễn Công Tuấn trước giờ chẳng bao giờ biết đến từ “bận rộn”. Anh ta dường như là con cưng của may mắn, luôn thong dong.
“Tốt nhất đừng nhắn nữa, nếu không muốn bị nó ghét. Nhìn kiểu nhắn cộc lốc này là biết nó đang cáu rồi.” Chu Quang Hùng lên tiếng.
“Vậy phải làm sao?” Phạm Trang Nhung lo lắng hỏi.
“Hỏi anh thì anh cũng chịu. Ai biết nó cáu gì. Mưu anh bày cho em, không biết có đổ bể không đây.”
“Anh biết địa chỉ chỗ làm của anh Đình không?”
“Em định làm gì?” Chu Quang Hùng nghi hoặc.
“Được, tí anh gửi địa chỉ quán nó làm. Nhưng đừng để mất thiện cảm đấy.” Hắn dặn dò.
“Em biết rồi mà.”
Chu Quang Hùng gật đầu, nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt thoáng chút đượm buồn. Lòng hắn chợt trĩu xuống, tự hỏi liệu mình có thực sự mất cô không?
Nguyễn Công Tuấn nhắn xong, thấy Phạm Trang Nhung không làm phiền thêm, anh chuyển sang khung chat của cô bé nhân viên. Avatar của cô là một gương mặt được chỉnh sửa trắng sáng, đôi môi đỏ bóng, mái tóc xoăn búi lỏng trên đỉnh đầu, hai má phồng nhẹ, trông khá xinh xắn. Anh nhắn lại, giọng lịch sự: “Chào em, có gì không em?”
“Dạ, em muốn được làm quen với anh ạ.” Cô trả lời, giọng lễ phép, khác hẳn dáng vẻ đanh đá, có phần tự cao mà anh từng thấy trưa nay.
Anh nhắn với gương mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc. Thỉnh thoảng, ánh mắt anh nghiêng sang Nguyễn Hữu Đình. Nhìn cậu hớp một ngụm coca, má hồng phồng lên, miệng chúm chím, tim anh bất giác đập nhanh. Anh sững người, hít một hơi dài, tay che miệng để giấu nụ cười kéo dài đến mang tai.
“Ting.” Điện thoại rung lên.
Nguyễn Công Tuấn bóp hàm mỏi nhừ vì cười, bình tĩnh xem tin nhắn mới.
“Em tên là Vy, năm nay 21 tuổi.”
“Ừ, rất vui được quen biết em.” Anh đáp khách sáo.
Cô gái tên Vy lúng túng, không biết nhắn gì tiếp.
“Em cũng vậy ạ.” Cô trả lời, hy vọng anh sẽ tiếp tục. Nhưng anh chỉ thả một cái like, rồi im lặng. Vi chờ đợi, nhưng chẳng thấy dòng chữ “đối phương đang nhập” như cô mong. Cô lấy hết can đảm, ngón tay run run nhắn: “Anh đang làm gì vậy ạ?”
Điện thoại Nguyễn Công Tuấn rung nhẹ, khung chat nhảy lên. Anh liếc qua, rồi nhắn: “Anh có chuyện bận, khi khác nhắn em nhé.”
Xong, anh xóa luôn cuộc trò chuyện. Anh chẳng muốn phí thời gian với người lạ.
Anh chống cằm, ghế nghiêng nhẹ để che tầm mắt của Nguyễn Hữu Đình. Màn hình máy tính trước mặt anh đang mở một chương trình hài nổi gần đây. Tai nghe đặt sang một bên, âm lượng nhỏ nhất. Trong căn phòng kín, anh nghe được tiếng cười khe khẽ của cậu. Tiếng cười ấy hồn nhiên, trong trẻo, như kéo cậu về những ngày 17 tuổi, tràn đầy sức sống.
Nguyễn Công Tuấn chìm trong cảm xúc, chẳng nhận ra mình đã si mê cậu từ bao giờ. Xa cậu, với anh, là điều chẳng thể. Đồng hồ tích tắc trôi, thời gian như chậm lại. Anh ước mình có phép màu, để ngắm cậu lâu hơn, mãi mãi.
Nguyễn Hữu Đình ăn xong, quay đầu nhìn quanh. Nguyễn Công Tuấn hỏi: “Tìm gì?”
“Không có giấy ướt à?”
"A, không có giấy ướt. Ra nhà vệ sinh rửa tay tạm đi." Anh chưa từng nghĩ đến tình huống này. Quán net của anh chủ yếu phục vụ đồ ăn đơn giản, ít khi cần đến giấy lau. Tuy nhiên, không phải quán hoàn toàn không có giấy ăn. Chỉ là Lê Quý Long vừa báo rằng giấy đã hết, mà anh chưa kịp mua thêm.
Nguyễn Hữu Đình đứng bật dậy. Chiếc ghế gỗ khẽ kêu "cạch" khi bị đẩy ra sau. Anh nhấn nút gọi trên bàn, ra hiệu cho Lê Quý Long vào dọn đĩa thức ăn. Lê Quý Long bước vào, dáng vẻ lén lút. Cậu ta chỉ tay về phía Nguyễn Hữu Đình, miệng mấp máy không thành tiếng: "Bạn anh à?"
"Ừ." Anh đáp gọn, giọng trầm nhưng đủ để Lê Quý Long nghe rõ. Cậu ta gật đầu, nhanh nhẹn bê đĩa thức ăn ra ngoài.
Nguyễn Công Tuấn xỏ tay vào túi quần, bước theo Nguyễn Hữu Đình hướng về phía nhà vệ sinh nam. Dọc hành lang, ánh đèn neon sáng rực, chiếu rõ từng ngóc ngách nhỏ nhất. Nhà vệ sinh nữ nằm ở một khu vực khác, cách xa đây. Nguyễn Hữu Đình khẽ nhướng mày, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên trước sự sắp xếp lạ lùng này.
Không gian nhà vệ sinh rộng rãi, thoáng đãng. Một chiếc gương lớn treo trên tường phản chiếu ánh sáng trắng. Các bồn rửa tay được bố trí cách nhau đều đặn. Bất chợt, một âm thanh khe khẽ lọt vào tai Nguyễn Hữu Đình. Tiếng rên nhè nhẹ, kèm theo những tiếng va chạm da thịt đầy ám muội. Âm thanh ấy quá quen thuộc, khiến cậu thoáng sững sờ. Cậu ngoái đầu nhìn Nguyễn Công Tuấn, đúng lúc anh cũng đang nhìn cậu. Ánh mắt hai người chạm nhau, ngơ ngác, đầy nghi hoặc.
Rõ ràng là giọng nữ, nhưng đây là nhà vệ sinh nam! Cả hai rơi vào im lặng, không gian như đặc quánh lại. Nguyễn Công Tuấn khẽ ra dấu, ngón tay đặt lên môi, ý bảo Nguyễn Hữu Đình đừng lên tiếng. Tiếng rên vẫn vang lên, nhỏ nhưng đều đặn, như đang thách thức sự tĩnh lặng. Nguyễn Hữu Đình gật đầu, ánh mắt anh sắc lạnh, dường như đã đoán được điều gì. Thời gian như ngừng trôi. Mỗi âm thanh từ căn phòng vệ sinh nhỏ kia như khoét sâu vào tâm trí Nguyễn Công Tuấn.
Bước chân của hai người nhẹ nhàng, nhưng không thể hoàn toàn vô thanh. Nguyễn Công Tuấn rút điện thoại, ngón tay lướt nhanh, nhắn tin cho nhân viên. Mặt cậu đỏ bừng, đôi tai ửng hồng như phủ một lớp sương mù. Cậu nghiến răng, quay người bước đi. Tiếng bước chân cậu vang lên mạnh mẽ, đủ lớn để khiến âm thanh trong căn phòng vệ sinh kia đột ngột dừng lại.
Nguyễn Công Tuấn chau mày, vội vàng đuổi theo. Lê Quý Long, nhận được tin nhắn, lập tức chạy đến. Nguyễn Công Tuấn ra hiệu, chỉ tay về phía một cánh cửa phòng vệ sinh. Lê Quý Long, một thanh niên độc thân, lần đầu đối mặt với tình huống này, lúng túng gãi đầu, mặt thoáng đỏ.
3
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
