TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 151
Chương 151: End

Trong những ngày liên tiếp, Nguyễn Chí Hữu bị quấy rầy không ngừng bởi những người lớn từ nhà anh. Họ xuất hiện đúng giờ như cơm ngày ba bữa, khiến ông bực tức đến mức tưởng chừng tóc trên đầu cũng bốc cháy. Mỗi lần cánh cửa nhà bật mở, ông cảm nhận được từng nhịp tim đập mạnh trong l*иg ngực, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, nhưng bất lực, ông chẳng thể làm gì. Ông ra lệnh cho Vũ Thị Hiển đuổi họ đi, khóa chặt cổng, nhưng bà chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc sân, đôi tay thoăn thoắt nhặt rau, ánh mắt dán chặt vào từng chiếc lá xanh, chuẩn bị cho bữa cơm sắp tới. Tiếng ông gào lên trong cơn giận dữ dường như không chạm tới bà, bà phớt lờ, không mảy may quan tâm.

Bố mẹ anh nhận ra sự bất lực của ông, và điều đó càng khiến họ hăng hái hơn. Họ phối hợp nhịp nhàng, người này xướng ca, kẻ kia múa phụ họa, như một màn trình diễn hoàn hảo. Nguyễn Chí Hữu chỉ biết co mình trong một góc phòng, đôi mắt lấm lét đầy sợ hãi, đôi vai run rẩy trước áp lực không thể chống cự. Ông ngồi đó, chấp nhận số phận yếu thế, đôi môi mím chặt, không dám hé ra một lời phản kháng.

Đêm xuống, bóng tối bao trùm, nhưng giấc ngủ chẳng thể an yên. Nguyễn Chí Hữu liên tục mơ thấy hai vợ chồng nhà nọ, những hình ảnh mờ ảo nhưng đầy ám ảnh khiến ông giật mình bật dậy, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán. Đôi mắt ông mở to trong bóng tối, hơi thở dồn dập, không thể chợp mắt thêm được nữa. Cuối cùng, ông đành buông xuôi, đầu hàng trước áp lực không ngừng. Với vẻ mặt mệt mỏi, ông chấp nhận ngồi xuống bàn đàm phán với bố mẹ anh, đôi tay run run đặt trên bàn, như thể chuẩn bị đối mặt với một trận chiến không thể tránh.

Khi Nguyễn Hữu Đình hay tin bố mình đồng ý nói chuyện về tình yêu của hai người, cậu vui sướиɠ đến mức nhảy cẫng lên, đôi chân không ngừng bật nhảy trên sàn nhà, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Nguyễn Công Tuấn cũng bị cuốn theo niềm vui ấy, anh cười lớn, đôi tay rắn chắc nhấc bổng cậu lên, quay vòng vòng trong căn phòng nhỏ. Tiếng cười của họ vang vọng, như những nốt nhạc hạnh phúc hòa quyện, lấp đầy không gian.

Sáng sớm hôm sau, cả hai chuẩn bị tinh thần, trái tim đập rộn ràng trong l*иg ngực. Bất ngờ, bố mẹ anh cũng xuất hiện, như những vị thần hộ mệnh đứng sau lưng họ. Sự hiện diện của họ khiến Nguyễn Hữu Đình và Nguyễn Công Tuấn thêm tự tin, bước chân họ vững chãi hơn khi bước vào cuộc nói chuyện. Quả nhiên, trước mặt bố mẹ anh, Nguyễn Chí Hữu trở nên ngoan ngoãn bất thường. Ông ngồi một mình ở góc bàn, sắc mặt tái mét, đôi mắt cụp xuống, trông như một người bị bắt nạt. Mỗi lời nói vang lên, ông chỉ gật đầu cứng nhắc, đồng ý một cách máy móc, không dám thốt ra bất kỳ lời phản kháng hay hành động dư thừa nào.

Vũ Thị Hiển ngồi đối diện, ánh mắt bà dán chặt vào Nguyễn Hữu Đình. Nhìn cậu gầy đi, đôi má hóp lại, lòng bà trĩu nặng áy náy và hối hận. Những nếp nhăn trên trán bà như sâu thêm, đôi tay đan chặt vào nhau dưới bàn. Nguyễn Hữu Đình bắt gặp ánh mắt ấy, cậu khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng như muốn trấn an bà rằng cậu vẫn ổn, rằng mọi chuyện rồi sẽ qua.

Buổi nói chuyện diễn ra suôn sẻ, không một gợn sóng. Nguyễn Hữu Đình vẫn được trở về nhà như thường, và Nguyễn Chí Hữu không còn cách nào để đuổi cậu đi nữa. Hai người họ, khi chạm mặt, chỉ nhìn nhau như người dưng nước lã, ánh mắt lạnh lùng, mang theo chút hờn dỗi đã hằn sâu từ trước. Vũ Thị Hiển chứng kiến tất cả, nhưng bà giữ im lặng, không một lời ý kiến.

Sau một thời gian nghỉ ngơi, cả hai trở lại thành phố, tiếp tục guồng quay công việc. Cuối tuần, Nguyễn Hữu Đình bận rộn đến mức không thể về quê. Cậu ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh mắt xa xăm, lòng trĩu nặng nỗi nhớ mẹ. Sự việc lần trước như một vết cắt, khiến trái tim cậu nhói đau, như bị thứ gì đó gặm nhấm từng chút một.

Buổi tối, khi cậu trở về, Nguyễn Công Tuấn đã đứng trong căn bếp nhỏ, tay thoăn thoắt nấu nướng. Mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa khắp căn nhà, quyện vào không khí một cảm giác ấm áp. Trên bàn ăn, những món ăn được bày biện đầy ắp, chiếc bàn nhỏ dường như không đủ chỗ, trông như một bữa tiệc thịnh soạn chuẩn bị cho một dịp đặc biệt.

Nguyễn Hữu Đình nghi hoặc, bước chân chậm rãi tiến vào bếp. Nguyễn Công Tuấn dường như không hay biết, anh đắm mình trong giai điệu vui tươi từ chiếc loa phát ra, miệng ngân nga theo nhạc, đôi tay khéo léo đảo chảo. Khi cậu bước tới sau lưng, anh giật mình quay lại, đôi mắt sáng lên như hai vì sao. Nụ cười rạng rỡ nở trên môi anh, anh chào đón cậu: “Về rồi à? Có mệt không? Đi tắm trước đi, tao dọn cơm ra nhanh thôi rồi ra ăn.”

Dù mệt mỏi sau một ngày dài, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Công Tuấn, Nguyễn Hữu Đình cảm thấy mọi âu lo tan biến. Cậu lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: “Không mệt. Sao nấu nhiều món thế? Nhà chỉ có hai người thôi mà, nấu như có tiệc thế sao mà ăn hết được.”

Nguyễn Công Tuấn cười, ánh mắt lấp lánh: “Hôm nay thằng Hùng qua chơi, nấu nhiều chút. Nếu không ăn hết thì để ngày mai hâm lại đồ ăn. Cũng không bỏ phí đâu mà lo, yên tâm đi. Mà chắc giờ này thằng Hùng cũng sắp tới rồi, mày đi tắm rồi ra ăn và vừa lúc thằng Hùng tới.”

Thấy cậu nán lại, ánh mắt lướt qua bếp như muốn phụ giúp, Nguyễn Công Tuấn lập tức ngăn lại. Anh đặt dụng cụ nấu ăn xuống, bước nhanh tới, bất ngờ bế ngang cậu lên theo kiểu công chúa. Cơ thể cậu bay bổng, như bị thả trôi giữa không trung. Hoảng sợ, cậu vội ôm chặt lấy cổ anh, hét lên: “Mày làm cái gì thế? Thả tao xuống.”

“Không được, mày giờ phải đi tắm, không cần giúp tao gì cả. Đi tắm là giúp tao rồi.” Nguyễn Công Tuấn đáp, giọng điệu cương quyết nhưng đầy yêu thương.

Nguyễn Hữu Đình kinh ngạc, không ngờ anh nhận ra ý định của mình. Cậu ôm chặt cổ anh, bật cười khoái chí: “Không muốn giúp thì thôi, có gì đâu sao phải bế lên.”

Nguyễn Công Tuấn không giấu giếm tình cảm, anh cọ mũi vào má cậu, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, động tác dịu dàng như một cái ôm vô hình: “Cả một ngày không gặp. Nhớ muốn chết đi được, ôm để bù đắp chứ sao.”

Nguyễn Hữu Đình để mặc anh, đôi môi bị anh chà đạp trong cơn say mê. Cả hai chìm vào khoảnh khắc điên cuồng, hơi thở hòa quyện, dồn dập. Cậu nằm trong lòng anh, mặt đỏ bừng, ngực phập phồng vì thở dốc. Nguyễn Công Tuấn bế cậu vào nhà tắm, cẩn thận bật nước, chuẩn bị quần áo, rồi quay lại bếp hoàn thành nốt món ăn.

Chẳng bao lâu, Chu Quang Hùng xuất hiện. Hắn xắn tay áo, sải bước vào bếp phụ giúp. Khi Nguyễn Hữu Đình tắm xong bước ra, Chu Quang Hùng đang giơ lon bia lên, uống một ngụm lớn, bọt bia trắng vương trên khóe miệng. Hắn nở nụ cười thoải mái: “Hello, lâu quá không gặp.”

Bữa cơm tối hôm ấy đầy ắp món ngon, khiến Nguyễn Hữu Đình không kìm được mà ăn thêm vài miếng. Trong lúc ăn, Chu Quang Hùng đột nhiên hỏi: “Thế chúng mày dự tính gì chưa?”

Nguyễn Công Tuấn nhướng mày, giọng tò mò: “Dự tính gì?”

“Thì muốn làm gì? Có định đám cưới chưa?” Chu Quang Hùng hỏi, ánh mắt ánh lên sự tò mò.

Nguyễn Hữu Đình cười khẽ, giọng bình thản: “Chưa vội. Đợi bố tao tiêu hóa dần chuyện của tao đã rồi tính tiếp, dù sao thì hiện tại sống như thế này cũng rất tốt. Không vội.”

Nguyễn Công Tuấn tìm tay cậu dưới bàn, đan chặt năm ngón tay vào nhau, nắm thật chắc. Anh giơ bàn tay đan xen ấy lên trước mặt Chu Quang Hùng, xoay qua xoay lại đầy tự hào. Chu Quang Hùng bật cười, giơ lon bia lên, giọng đầy chân thành nhưng xen chút ngậm ngùi: “Được! Tốt. Vậy là được rồi.”

Ánh mắt hắn thoáng qua một tia cô đơn, nhưng nhanh chóng che giấu, tiếp tục chúc phúc: “Chúc hai đứa chúng mày trăm năm hạnh phúc. Gia đình nhanh chấp thuận, sớm ngày đám cưới!”

Nguyễn Công Tuấn cười lớn, đáp lại: “Được. Xin nhận lời chúc của mày.”

Bữa cơm ấm cúng của ba người in bóng lên tấm kính cửa sổ. Dưới bàn, đôi tay đan chặt của Nguyễn Hữu Đình và Nguyễn Công Tuấn vẫn không rời, càng siết chặt hơn, như một lời hứa không lời về tương lai.

15

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.