0 chữ
Chương 147
Chương 147: Thú nhận
Nguyễn Công Tuấn đứng giữa căn phòng khách, ánh mắt của hai bậc phụ huynh như những mũi tên vô hình đâm thẳng vào anh, khiến l*иg ngực anh nặng nề, áp lực dâng lên từng giây. Anh cảm nhận được nhịp tim mình đập dồn dập, đôi bàn tay khẽ run rẩy. Anh có nên nói ra sự thật? Liệu giữ im lặng có giúp anh tiến gần hơn đến giấc mơ được chung sống với người mình yêu? Câu hỏi xoáy sâu trong tâm trí, khiến anh bất giác lắc đầu thật mạnh, như muốn xua tan sự do dự. Mái tóc đen nhánh khẽ rối, đôi mắt anh sáng lên một tia quyết tâm.
Bố mẹ anh, hai người lớn tuổi ngồi trên ghế sofa, ngỡ ngàng nhìn anh như thể anh vừa làm điều gì kỳ quặc. Bố anh khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu. Mẹ anh vô thức siết chặt mép áo, đôi môi mím lại, tò mò xen lẫn lo lắng. Hành động lắc đầu mạnh mẽ của anh, cùng bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch, khiến cả hai không khỏi bối rối.
Nguyễn Công Tuấn hít một hơi thật sâu, giọng anh vang lên, run rẩy nhưng kiên định: "Bố, mẹ!"
Bố anh giật mình, ly trà trên tay khẽ rung, vài giọt nước bắn ra ngoài. Ông liếc nhanh sang mẹ anh, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc, như thể đang tìm kiếm sự an ủi từ đối phương.
"Hả… hả?" Bố anh đáp, giọng hơi lạc đi, trái tim ông như bị treo lơ lửng giữa lằn ranh của sự tò mò và lo sợ. Mẹ anh siết chặt tay hơn, hơi thở bà trở nên gấp gáp, ánh mắt bà dán chặt vào con trai, cảm giác căng thẳng lan tỏa trong không khí. Hiếm khi nào Nguyễn Công Tuấn nghiêm túc đến vậy, sự trang trọng bất thường ấy khiến cả hai không khỏi tự hỏi: Chuyện gì đang xảy ra?
Nguyễn Công Tuấn cắn môi, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm xen lẫn nỗi sợ hãi. Anh gom hết can đảm, giọng nói bật ra như một dòng thác, mạnh mẽ nhưng vội vã: "Con thích con trai, con thích thằng Đình, con muốn cưới nó. Bố mẹ giúp con!"
Lời nói tuôn trào trong một hơi, không ngừng nghỉ, như thể nếu dừng lại, anh sẽ không đủ dũng khí để tiếp tục. Bố mẹ anh thoáng thở phào, như vừa trút được gánh nặng. Sự nghiêm túc quá mức của anh khiến họ lo lắng, tưởng rằng anh sắp thông báo một tin động trời nào đó. Bố anh bật cười, vung tay xua đi, giọng ông nhẹ nhàng, pha chút trêu đùa: "Ôi giời, cái thằng này, tưởng chuyện gì, làm căng quá…"
Nhưng ngay sau đó, không khí đột nhiên đóng băng.
"Hả… Cái gì?" Bố anh và mẹ anh đồng thanh bật ra, cơ thể họ bật dậy khỏi ghế, đôi mắt mở to, kinh ngạc. Mẹ anh gần như không tin vào tai mình, khuôn mặt bà trắng bệch, đôi môi run rẩy, ánh mắt hoang mang như lạc vào một thế giới xa lạ. Bà đưa tay lên ngực, như muốn kìm lại nhịp tim đang đập loạn. Bố anh, dù trấn tĩnh hơn, vẫn không giấu được sự sững sờ. Ông hắng giọng, giọng nói trầm xuống, nghiêm nghị: "Con có biết con đang nói cái gì không?"
Nguyễn Công Tuấn đứng thẳng, ánh mắt anh không dao động, dù trong lòng đang cuộn trào sóng gió. Anh gật đầu, giọng chắc chắn: "Bố, con biết con đang nói cái gì. Nếu bố mẹ chưa nghe rõ, con có thể nói lại một lần nữa. Con mong bố mẹ hiểu cho con."
Bố anh xoa trán, ngón tay ông day mạnh hai bên thái dương, như thể muốn xoa dịu cơn đau đầu bất chợt. Ông ngồi xuống, ánh mắt ông trầm ngâm, bắt đầu hỏi: "Chuyện này khó có thể chấp nhận được. Con lớn rồi, tự biết thế nào là đúng. Con thích Đình lâu chưa?"
Nguyễn Công Tuấn đáp, giọng anh dịu nhưng kiên định: "Con thích từ lâu rồi."
Bố anh nhíu mày, ánh mắt ông dò xét: "Đình, nó có biết không?"
"Thằng Đình biết, nó cũng thích con." Nguyễn Công Tuấn trả lời, không chút do dự.
Mẹ anh, vẫn còn sững sờ, bật ra câu hỏi, giọng bà run run: "Đình cũng thích con?"
"Vâng." Nguyễn Công Tuấn gật đầu, ánh mắt anh sáng lên sự tự tin, như muốn khẳng định rằng tình cảm của anh không phải điều gì mơ hồ.
Mẹ anh lắc đầu, ánh mắt bà lộ vẻ nghi ngờ: "Đình thích con? Thế mà nó nói giúp con bé lần trước về nhà mình, bảo mẹ xem con bé thế nào? Làm sao có thể thích con mà đi giúp người khác."
Nguyễn Công Tuấn khẽ mỉm cười, nụ cười thoáng chút buồn bã: "Lúc đấy con với thằng Đình có chút chuyện xích mích."
Căn phòng rơi vào im lặng. Bố anh và mẹ anh nhìn nhau, ánh mắt họ trĩu nặng. Lời nói của con trai, dù chân thành, vẫn như một viên đá lớn ném vào mặt hồ tĩnh lặng của gia đình. Họ không thể nghi ngờ anh, bởi đây không phải chuyện có thể mang ra đùa cợt. Nguyễn Công Tuấn đứng đó, đôi tay anh siết chặt, ánh mắt lén lút quan sát biểu cảm của bố mẹ. So với gia đình Nguyễn Hữu Đình, bố mẹ anh ít nhất vẫn bình tĩnh, vẫn chịu lắng nghe anh nói hết. Nhưng trong lòng anh vẫn lo âu, không biết tình hình bên cậu ra sao.
Trước đây, Nguyễn Công Tuấn từng khéo léo cho bố mẹ xem những chương trình về đồng tính, hy vọng họ sẽ dần hiểu và chấp nhận. Bố anh và mẹ anh, dù không phản ứng gay gắt, vẫn chỉ coi đó như chuyện của người khác. Nhưng giờ đây, khi chính con trai mình nói ra sự thật, họ mới cảm nhận được sự phức tạp, cảm giác khó tả trào dâng trong lòng. Cả hai, dù chỉ gần U60, đã cố gắng tìm hiểu về những xu hướng hiện đại, nhưng việc gia đình có thêm một “chàng dâu” thay vì “nàng dâu” vẫn là một cú sốc. Họ lo lắng về những lời bàn tán từ họ hàng, về những ánh mắt dò xét từ hàng xóm.
Trong làng, đa số là những người trung niên và người già thuộc thế hệ cũ, những người không hiểu biết về đồng tính, thậm chí coi đó là điều bệnh hoạn. Bố anh khẽ thở dài, ánh mắt ông trăn trở, nửa muốn con trai được hạnh phúc, nửa lo sợ gia đình sẽ mang tai tiếng. Mẹ anh cắn môi, đôi tay bà đan chặt vào nhau, ánh mắt bà lạc lõng, như đang đấu tranh giữa tình yêu thương con và định kiến xã hội.
Không khí trong căn nhà chìm vào tĩnh lặng, nhưng bên trong mỗi người là những con sóng dữ dội, đập mạnh vào bờ mà không thể bộc lộ. Nguyễn Công Tuấn, cảm nhận được sự nặng nề, chậm rãi đứng dậy. Trước khi rời đi, anh dừng lại vài giây, đôi mắt thoáng suy tư, buồn bã: "Bố mẹ cứ suy nghĩ kĩ, thật tốt khi bố mẹ nghe con nói hết vậy là đủ rồi."
Anh bước lên tầng, từng bước chân nặng trĩu, tiếng đóng cửa phòng vang lên nhẹ nhàng, như không muốn làm xáo trộn thêm không khí. Bố anh và mẹ anh nhìn nhau, cả hai cùng thở dài, ánh mắt họ đượm buồn. Trong phòng ngủ, Nguyễn Công Tuấn nằm dài trên giường, cảm giác may mắn xen lẫn lo âu. Bố mẹ anh không phản ứng thái quá, nhưng tương lai vẫn là một dấu hỏi lớn. Anh mở điện thoại, màn hình sáng lên, đồng hồ đã chỉ sang buổi chiều muộn. Anh lặng lẽ nhắn tin, lòng thầm mong mọi chuyện bên cậu cũng sẽ ổn.
Bố mẹ anh, hai người lớn tuổi ngồi trên ghế sofa, ngỡ ngàng nhìn anh như thể anh vừa làm điều gì kỳ quặc. Bố anh khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu. Mẹ anh vô thức siết chặt mép áo, đôi môi mím lại, tò mò xen lẫn lo lắng. Hành động lắc đầu mạnh mẽ của anh, cùng bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch, khiến cả hai không khỏi bối rối.
Bố anh giật mình, ly trà trên tay khẽ rung, vài giọt nước bắn ra ngoài. Ông liếc nhanh sang mẹ anh, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc, như thể đang tìm kiếm sự an ủi từ đối phương.
"Hả… hả?" Bố anh đáp, giọng hơi lạc đi, trái tim ông như bị treo lơ lửng giữa lằn ranh của sự tò mò và lo sợ. Mẹ anh siết chặt tay hơn, hơi thở bà trở nên gấp gáp, ánh mắt bà dán chặt vào con trai, cảm giác căng thẳng lan tỏa trong không khí. Hiếm khi nào Nguyễn Công Tuấn nghiêm túc đến vậy, sự trang trọng bất thường ấy khiến cả hai không khỏi tự hỏi: Chuyện gì đang xảy ra?
Nguyễn Công Tuấn cắn môi, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm xen lẫn nỗi sợ hãi. Anh gom hết can đảm, giọng nói bật ra như một dòng thác, mạnh mẽ nhưng vội vã: "Con thích con trai, con thích thằng Đình, con muốn cưới nó. Bố mẹ giúp con!"
Nhưng ngay sau đó, không khí đột nhiên đóng băng.
"Hả… Cái gì?" Bố anh và mẹ anh đồng thanh bật ra, cơ thể họ bật dậy khỏi ghế, đôi mắt mở to, kinh ngạc. Mẹ anh gần như không tin vào tai mình, khuôn mặt bà trắng bệch, đôi môi run rẩy, ánh mắt hoang mang như lạc vào một thế giới xa lạ. Bà đưa tay lên ngực, như muốn kìm lại nhịp tim đang đập loạn. Bố anh, dù trấn tĩnh hơn, vẫn không giấu được sự sững sờ. Ông hắng giọng, giọng nói trầm xuống, nghiêm nghị: "Con có biết con đang nói cái gì không?"
Bố anh xoa trán, ngón tay ông day mạnh hai bên thái dương, như thể muốn xoa dịu cơn đau đầu bất chợt. Ông ngồi xuống, ánh mắt ông trầm ngâm, bắt đầu hỏi: "Chuyện này khó có thể chấp nhận được. Con lớn rồi, tự biết thế nào là đúng. Con thích Đình lâu chưa?"
Nguyễn Công Tuấn đáp, giọng anh dịu nhưng kiên định: "Con thích từ lâu rồi."
Bố anh nhíu mày, ánh mắt ông dò xét: "Đình, nó có biết không?"
"Thằng Đình biết, nó cũng thích con." Nguyễn Công Tuấn trả lời, không chút do dự.
Mẹ anh, vẫn còn sững sờ, bật ra câu hỏi, giọng bà run run: "Đình cũng thích con?"
"Vâng." Nguyễn Công Tuấn gật đầu, ánh mắt anh sáng lên sự tự tin, như muốn khẳng định rằng tình cảm của anh không phải điều gì mơ hồ.
Mẹ anh lắc đầu, ánh mắt bà lộ vẻ nghi ngờ: "Đình thích con? Thế mà nó nói giúp con bé lần trước về nhà mình, bảo mẹ xem con bé thế nào? Làm sao có thể thích con mà đi giúp người khác."
Nguyễn Công Tuấn khẽ mỉm cười, nụ cười thoáng chút buồn bã: "Lúc đấy con với thằng Đình có chút chuyện xích mích."
Căn phòng rơi vào im lặng. Bố anh và mẹ anh nhìn nhau, ánh mắt họ trĩu nặng. Lời nói của con trai, dù chân thành, vẫn như một viên đá lớn ném vào mặt hồ tĩnh lặng của gia đình. Họ không thể nghi ngờ anh, bởi đây không phải chuyện có thể mang ra đùa cợt. Nguyễn Công Tuấn đứng đó, đôi tay anh siết chặt, ánh mắt lén lút quan sát biểu cảm của bố mẹ. So với gia đình Nguyễn Hữu Đình, bố mẹ anh ít nhất vẫn bình tĩnh, vẫn chịu lắng nghe anh nói hết. Nhưng trong lòng anh vẫn lo âu, không biết tình hình bên cậu ra sao.
Trước đây, Nguyễn Công Tuấn từng khéo léo cho bố mẹ xem những chương trình về đồng tính, hy vọng họ sẽ dần hiểu và chấp nhận. Bố anh và mẹ anh, dù không phản ứng gay gắt, vẫn chỉ coi đó như chuyện của người khác. Nhưng giờ đây, khi chính con trai mình nói ra sự thật, họ mới cảm nhận được sự phức tạp, cảm giác khó tả trào dâng trong lòng. Cả hai, dù chỉ gần U60, đã cố gắng tìm hiểu về những xu hướng hiện đại, nhưng việc gia đình có thêm một “chàng dâu” thay vì “nàng dâu” vẫn là một cú sốc. Họ lo lắng về những lời bàn tán từ họ hàng, về những ánh mắt dò xét từ hàng xóm.
Trong làng, đa số là những người trung niên và người già thuộc thế hệ cũ, những người không hiểu biết về đồng tính, thậm chí coi đó là điều bệnh hoạn. Bố anh khẽ thở dài, ánh mắt ông trăn trở, nửa muốn con trai được hạnh phúc, nửa lo sợ gia đình sẽ mang tai tiếng. Mẹ anh cắn môi, đôi tay bà đan chặt vào nhau, ánh mắt bà lạc lõng, như đang đấu tranh giữa tình yêu thương con và định kiến xã hội.
Không khí trong căn nhà chìm vào tĩnh lặng, nhưng bên trong mỗi người là những con sóng dữ dội, đập mạnh vào bờ mà không thể bộc lộ. Nguyễn Công Tuấn, cảm nhận được sự nặng nề, chậm rãi đứng dậy. Trước khi rời đi, anh dừng lại vài giây, đôi mắt thoáng suy tư, buồn bã: "Bố mẹ cứ suy nghĩ kĩ, thật tốt khi bố mẹ nghe con nói hết vậy là đủ rồi."
Anh bước lên tầng, từng bước chân nặng trĩu, tiếng đóng cửa phòng vang lên nhẹ nhàng, như không muốn làm xáo trộn thêm không khí. Bố anh và mẹ anh nhìn nhau, cả hai cùng thở dài, ánh mắt họ đượm buồn. Trong phòng ngủ, Nguyễn Công Tuấn nằm dài trên giường, cảm giác may mắn xen lẫn lo âu. Bố mẹ anh không phản ứng thái quá, nhưng tương lai vẫn là một dấu hỏi lớn. Anh mở điện thoại, màn hình sáng lên, đồng hồ đã chỉ sang buổi chiều muộn. Anh lặng lẽ nhắn tin, lòng thầm mong mọi chuyện bên cậu cũng sẽ ổn.
7
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
