TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 40

Đầu óc Chi Chi như quay cuồng, toàn thân hoàn toàn phải dựa vào hai cung nữ dìu đỡ mới có thể đứng vững.

Mọi việc đến nước này đã rõ ràng không thể rõ ràng hơn: có người muốn hại nàng. Là muốn lấy mạng nàng!

Người đó tuyệt đối không thể là Phó Thừa Lễ.

Nếu Phó Thừa Lễ thật sự muốn nàng chết, căn bản chẳng cần phiền phức đến mức này.

Vậy thì... chỉ có thể là những nữ nhân trong Đông cung.

Nàng vào cung đến nay đã chín ngày, chín ngày an ổn.

Nàng còn tưởng cuộc sống trong Đông cung sẽ nhẹ nhàng dễ thở, nào ngờ, sự bình yên mấy ngày qua chỉ là giả dối.

Có người đang chờ đợi.

E rằng họ đang quan sát thái độ của Thái tử đối với nàng.

Suy cho cùng, sự an ổn trước đó chẳng qua là nhờ Thái tử chưa có động thái rõ ràng nào với nàng.

Đêm trước, Thái tử ghé qua tẩm cung nàng. Hắn chưa từng sủng hạnh nàng. Sang ngày hôm sau, đã có người trắng trợn ra tay muốn đoạt mạng nàng. Điều đó chỉ có thể cho thấy, đối phương đã đoán chắc rằng Thái tử sẽ không bận tâm đến sống chết của nàng.

Chi Chi thật sự sợ đến ngây người.

Nàng từng lừa lọc, từng đóng kịch bao năm, lăn lộn trong đời cũng không ít, cũng xem như từng trải sóng gió, nhưng chưa bao giờ gần cái chết đến vậy, lại càng chưa từng tận mắt chứng kiến một người chết ngay trước mặt mình!

“Hỗn xược!”

Thái tử phi hiển nhiên đã giận đến cực điểm, lập tức hạ lệnh truy xét, yêu cầu tra xét toàn bộ hậu cung Đông cung.

Suốt hai canh giờ sau đó, lòng dạ và đầu óc Chi Chi đều rối loạn như tơ vò.

Hai người Thu Khởi Nhi và Đường Thi Gia bị gọi đến hỏi cung, được thả đi từ lúc nào nàng cũng không hay.

Cung nữ bên cạnh liên tục nói những lời an ủi, nhưng nàng không nghe lọt tai một chữ nào.

Toàn bộ tâm trí nàng như bị đè nặng bởi hình ảnh Ngô Phụng nghi ngã gục, chết ngay trước mắt.

Có người muốn gϊếŧ nàng!

Chỉ trong gang tấc nữa thôi, nàng đã không còn sống trên đời này!

Cả buổi chiều hôm ấy, Đông cung rơi vào tình trạng người người hối hả, bước chân rộn ràng khắp nơi.

Từ Trường Xuân cung, Thái tử phi phái ra vô số cung nữ và thái giám, gần như lật tung hết các tẩm cung hậu viện.

Truy tìm ngọn nguồn và người từng chạm tay vào đĩa bánh kia. Sau một hồi điều tra, cuối cùng cũng có kết quả.

Ngoài Tiểu Ngọc – cung nữ trong phòng Chi Chi – đã từng chạm vào, thì chỉ có Oanh Nhi, cung nữ thân cận của An Lương đệ là từng tiếp xúc với đĩa bánh ấy.

...

Trong Lâm Hoa cung.

Thái giám thân cận của Thái tử phi là Đỗ Liên Khánh cúi mình, sắc mặt tươi cười, giọng điệu vô cùng khách khí: “Nô tài phụng mệnh làm việc, mong Lương đệ lượng thứ. Các tẩm cung khác đều đã tra xét xong, hiện tại chỉ còn Lâm Hoa cung của Lương đệ thôi ạ.”

An Như Ý giận dữ, hất mạnh chén trà trên bàn xuống đất, giọng lạnh lùng vang lên: “Người khác đều tra rồi, bản cung cũng phải bị tra sao?”

Đỗ Liên Khánh vẫn cúi người, thái độ hết sức cung kính, khuôn mặt duy trì nụ cười lễ độ, trong lời nói lại mang theo mấy phần cẩn trọng: “Các nơi khác đều đã tra xét, chỉ riêng Lương đệ chưa tra. Nếu truyền ra ngoài e rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lương đệ.”

“Hừ, vậy sao?”

An Như Ý bật cười lạnh, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc bén như dao khóa chặt lấy gương mặt Đỗ Liên Khánh, từng bước tiến về phía hắn.

3

0

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.