TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Cung nữ bên cạnh ân cần hỏi han, thỉnh thoảng bưng trà rót nước, nhẹ giọng an ủi.

Nàng không uống nước, cũng không muốn nhận bất kỳ thứ gì, gần như không lắng nghe lời cung nữ nói. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt, ánh mắt ướŧ áŧ tội nghiệp khiến người ta nhìn mà thương xót, thế nhưng trong lòng nàng không hề trống rỗng.

Dù khi nãy như người mất hồn, nhưng giờ phút này đầu óc Chi Chi cũng coi như đã cơ bản tỉnh táo lại.

Nàng vừa nức nở vừa lặng lẽ dựng tai lắng nghe động tĩnh từ gian ấm bên ngoài.

Ban đầu nàng nghĩ có lẽ Phó Thừa Lễ không thích mình, thậm chí là chán ghét, cho nên mới đối xử lạnh nhạt đến vậy. Nhưng ngay sau đó, nàng lại bất chợt nhớ đến một việc, cảm thấy mọi chuyện dường như không đơn giản như thế.

Đêm cuối cùng ở Tương Bình Thủy Tạ, sau khi yến tiệc tan, trước khi đi ngủ nàng có ra ngoài giải quyết một chút, tình cờ nghe thấy hai nha hoàn đang thì thầm to nhỏ.

Trong cuộc trò chuyện vụиɠ ŧяộʍ ấy, nàng lờ mờ nghe được những câu như “Hầu gia đắc tội với Thái tử”: “Hầu gia có phải người của phe Tần Vương không?”: “Người trong Thiên Các đều là kẻ liều mạng”: “Nghe nói Thái tử hận Tần Vương nhất”: “Tần Vương năm đó chết dưới tay Thái tử” và những lời tương tự.

Hai người kia nói rất nhỏ, nàng cũng chỉ nghe được một vài mẩu rời rạc, mà lúc đó nàng cũng chẳng để tâm, bởi những chuyện ấy có liên quan gì đến nàng đâu?

Trong lòng nàng chỉ mải nghĩ đến chuyện của bản thân, thực ra chưa từng quan tâm đến thế cuộc hay phe cánh, cho nên nghe được cũng không để vào lòng.

Nhưng giờ thì khác.

Từng mảnh ký ức vụn vặt ấy, cộng với thái độ vừa rồi của Phó Thừa Lễ.

Còn cả chuyện nàng từng Công khai quyến rũ hắn ngay trong yến tiệc.

Chi Chi bỗng cảm thấy, rất có thể nàng đã bị Phó Thừa Lễ hiểu lầm thành thám tử.

Tình cảnh như vậy, nàng trước nay chưa từng nghĩ đến.

Nếu thật sự là như thế... thì chuyện vừa rồi...

Nghĩ đến đây, nước mắt Chi Chi càng rơi nhiều hơn. Nàng chỉ mong mình có thể biến thành một con thỏ nhỏ, vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn, dựng tai lên lặng lẽ nghe ngóng động tĩnh từ gian bên cạnh.

Thế nhưng suốt một thời gian dài, ngoài tiếng chén trà thỉnh thoảng bị nâng lên đặt xuống, nàng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Không biết đã trôi qua bao lâu, hình như hắn đã đứng dậy. Sau đó, tiếng rèm châu va vào nhau vang lên âm thanh trong trẻo, tiếp đến là tiếng cung nữ bên ngoài truyền vào:

“Cung tiễn Thái tử...”

Hắn... quả nhiên đã đi rồi.

Cả thân thể Chi Chi khẽ run lên, không kịp để ý đến đau đớn, đôi mắt nhỏ vội vàng nhìn về phía cung nữ đang hầu hạ bên cạnh.

Cung nữ tên Cẩm Nhi, lớn hơn Chi Chi ba tuổi, lanh lợi nhanh nhẹn, liền vội vã ra ngoài dò hỏi.

Không lâu sau, Cẩm Nhi quay lại, đến bên giường Chi Chi rồi gật đầu xác nhận:

“Phụng nghi, đúng vậy, Thái tử đã rời đi rồi.”

Chi Chi hạ giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng:

“Ngươi đi hỏi xem, vừa rồi Thái tử đã làm gì ở gian ngoài vậy?”

Nàng không thể tự mình xuống giường, cơ thể yếu ớt đến mức đứng không vững, đành phải sai người khác hộ mình.

Cẩm Nhi vâng lời rời đi.

Không bao lâu sau, nàng quay lại, khẽ lắc đầu: “Phụng nghi, trong gian ngoài không có cung nữ ở lại, nhưng tiểu Nguyệt nói có hai y nữ từng vào.”

Y nữ ư?

...

Di Lan Các

1

0

1 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.