0 chữ
Chương 24
Chương 24
Chi Chi càng nghĩ càng phấn khích, đến mức những lời sau đó của bà mụ nàng chẳng nghe lọt tai. Nỗi hối hận lúc sáng và mớ u ám trong lòng phút chốc tan biến sạch sẽ. Nàng quyết định, đã vào đây rồi thì cứ an phận sống hai ba tháng, trước tiên kiếm chút bạc rồi tính tiếp!
Phía bên này vô cùng yên tĩnh, không chút gợn sóng.
Chi Chi vì tiền mà dốc hết tinh thần, dựng tai lắng nghe, không ngờ bên ngoài đã bắt đầu xôn xao náo động.
Từ lúc nàng bước vào Đông cung khi giờ Tỵ, chỉ mới đi theo cung nữ dẫn đường chưa đầy thời gian uống một chén trà, tin tức đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
“Sáng nay Tào Công Công dẫn ba Cô nương vào, trong đó có một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đúng là hồ ly tinh chuyển thế!”
...
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: Lỡ đâu lần này thật sự lên bờ rồi!
(Chương sau Thái tử sẽ lại xuất hiện. Nhân tiện nhắc lại: đây không phải truyện cung đấu. Tuyến chính vẫn là tình cảm, các tình tiết đấu đá nếu có cũng chỉ để phục vụ cho chuyện tình yêu. Song khiết.)
...
Tin đồn càng lúc càng lan rộng.
Nhưng Chi Chi không hề hay biết, cũng chẳng nghĩ đến.
Nàng chỉ biết đi bước nào tính bước đó.
Ba ngày trôi qua bình lặng. Ban ngày nàng theo bà mụ học lễ nghi, buổi tối thì Thu Khởi Nhi cùng Đường Thi Gia nói chuyện rôm rả nhất vẫn là cách quyến rũ Thái tử, làm sao mang thai con nối dõi.
Dù giọng nói nhỏ nhẹ, rõ ràng là nói sau lưng nàng, nhưng ở cùng một phòng, ra vào liên tục, Chi Chi vẫn nghe được ít nhiều.
Khác hẳn với hai người kia, Chi Chi lại mong không gặp được Thái tử.
Nàng không muốn quyến rũ Thái tử, càng không mong mang thai.
Nàng chỉ muốn có tiền lương hàng tháng.
Thế nhưng dù trong lòng luôn dặn đi dặn lại rằng không muốn gặp lại nam nhân kia, nơi này dù gì cũng là Đông cung. Những đêm mất ngủ, Chi Chi không phải chưa từng nghĩ đến Phó Thừa Lễ.
Ngày hiến vũ ở Tương Bình Thủy Tạ, hắn dường như không phải hoàn toàn vô cảm.
Chi Chi mơ hồ nhớ rằng, hình như hắn đã mỉm cười một cái.
Chỉ có điều, nụ cười ấy lại tựa như chế giễu, cũng giống như khinh miệt.
Ban đêm, Chi Chi nằm trằn trọc trong chăn, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, lòng nàng lại dấy lên một chút lo sợ và dè dặt.
Thấm thoắt ba ngày đã trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ tư, ba người Chi Chi đều dậy rất sớm.
Sau khi sửa soạn tươm tất, đến gần giờ hẹn, cả ba được cung nữ dẫn đường, đến Trường Xuân cung ra mắt Thái tử phi.
Vừa ra khỏi cửa, Chi Chi liền cảm nhận được rất nhiều ánh nhìn, mơ hồ đoán ra rằng hẳn đã có tin đồn lan ra.
Việc này đối với nàng thật ra chẳng xa lạ gì.
Trước kia, ở phủ Triệu bá gia tại Dương Châu, phủ Tống Ngọc Thanh tại Trường An, hay khi mới bước chân vào Vô Uyển, cũng đều giống hệt như vậy.
Chỉ là lần này cảm giác không giống trước, bởi vì đây là Đông cung.
Chi Chi hơi cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn được nữa, nhưng trong lòng thì lại nghĩ thầm: Nhìn tiểu Cô nãi nãi của các ngươi làm gì? Muốn hiếu kính thì mau dập đầu dâng bạc đi!
Càng tới gần Trường Xuân cung, lòng nàng càng thấp thỏm. Cuối cùng, cứ thế mơ mơ màng màng bước theo cung nữ vào trong thiên điện chờ đợi.
Chờ độ một chén trà, sau khi các phi tần từ các cung đã có mặt từ trước, ba người mới được gọi vào.
Phía bên này vô cùng yên tĩnh, không chút gợn sóng.
Chi Chi vì tiền mà dốc hết tinh thần, dựng tai lắng nghe, không ngờ bên ngoài đã bắt đầu xôn xao náo động.
Từ lúc nàng bước vào Đông cung khi giờ Tỵ, chỉ mới đi theo cung nữ dẫn đường chưa đầy thời gian uống một chén trà, tin tức đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
“Sáng nay Tào Công Công dẫn ba Cô nương vào, trong đó có một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đúng là hồ ly tinh chuyển thế!”
...
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: Lỡ đâu lần này thật sự lên bờ rồi!
...
Tin đồn càng lúc càng lan rộng.
Nhưng Chi Chi không hề hay biết, cũng chẳng nghĩ đến.
Nàng chỉ biết đi bước nào tính bước đó.
Ba ngày trôi qua bình lặng. Ban ngày nàng theo bà mụ học lễ nghi, buổi tối thì Thu Khởi Nhi cùng Đường Thi Gia nói chuyện rôm rả nhất vẫn là cách quyến rũ Thái tử, làm sao mang thai con nối dõi.
Dù giọng nói nhỏ nhẹ, rõ ràng là nói sau lưng nàng, nhưng ở cùng một phòng, ra vào liên tục, Chi Chi vẫn nghe được ít nhiều.
Khác hẳn với hai người kia, Chi Chi lại mong không gặp được Thái tử.
Nàng không muốn quyến rũ Thái tử, càng không mong mang thai.
Nàng chỉ muốn có tiền lương hàng tháng.
Ngày hiến vũ ở Tương Bình Thủy Tạ, hắn dường như không phải hoàn toàn vô cảm.
Chi Chi mơ hồ nhớ rằng, hình như hắn đã mỉm cười một cái.
Chỉ có điều, nụ cười ấy lại tựa như chế giễu, cũng giống như khinh miệt.
Ban đêm, Chi Chi nằm trằn trọc trong chăn, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, lòng nàng lại dấy lên một chút lo sợ và dè dặt.
Thấm thoắt ba ngày đã trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ tư, ba người Chi Chi đều dậy rất sớm.
Sau khi sửa soạn tươm tất, đến gần giờ hẹn, cả ba được cung nữ dẫn đường, đến Trường Xuân cung ra mắt Thái tử phi.
Vừa ra khỏi cửa, Chi Chi liền cảm nhận được rất nhiều ánh nhìn, mơ hồ đoán ra rằng hẳn đã có tin đồn lan ra.
Trước kia, ở phủ Triệu bá gia tại Dương Châu, phủ Tống Ngọc Thanh tại Trường An, hay khi mới bước chân vào Vô Uyển, cũng đều giống hệt như vậy.
Chỉ là lần này cảm giác không giống trước, bởi vì đây là Đông cung.
Chi Chi hơi cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn được nữa, nhưng trong lòng thì lại nghĩ thầm: Nhìn tiểu Cô nãi nãi của các ngươi làm gì? Muốn hiếu kính thì mau dập đầu dâng bạc đi!
Càng tới gần Trường Xuân cung, lòng nàng càng thấp thỏm. Cuối cùng, cứ thế mơ mơ màng màng bước theo cung nữ vào trong thiên điện chờ đợi.
Chờ độ một chén trà, sau khi các phi tần từ các cung đã có mặt từ trước, ba người mới được gọi vào.
3
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
