TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Chiếc kiệu khởi hành vào giờ Mão, đến khi vào Hoàng cung đã là giờ Tỵ, trời cũng đã sáng rõ.

Tào Công Công dẫn đường, ba người theo cửa hông Đông Cung mà vào. Sau khi xuống kiệu, hắn ta dặn dò: “Ba người các ngươi lát nữa sẽ được cung nữ dẫn đến Thanh Hợp Đường nghỉ ngơi, chờ Thái tử phi sắp xếp chỗ ở. Nhớ kỹ đừng nhìn bậy, đừng đi bậy, trước khi học quy tắc thì không có lệnh triệu không được phép ra ngoài. Đừng nói ta không nhắc, nhiều nữ nhân vừa vào cung đã mất mạng rồi. Khó khăn lắm mới có phúc phận được vào Đông Cung, mong các ngươi biết trân trọng. Cuối cùng, ta chúc các tiểu chủ tử tiền đồ thênh thang, tương lai rộng mở...”

Thu Khởi Nhi và Đường Thi Gia đều nở nụ cười tươi, chỉ là một người tỏ vẻ rõ ràng, người kia thì dè dặt hơn, cả hai lần lượt cúi mình đáp lời.

Chi Chi phản ứng chậm hơn một nhịp.

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt thuần khiết nghe lời, nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ. Từ khi bước chân vào Hoàng cung, nàng đã bắt đầu hối hận. Nơi này đâu đâu cũng toát lên hai chữ “tôn quý”, sự uy nghiêm khiến người ta nghẹt thở, đến thở mạnh cũng không dám. Tường cao vây kín, lớp lớp chồng lên nhau, còn hơn cả Vô Uyển gấp vạn lần. Nếu một ngày nào đó muốn trốn, e rằng ngay cả cửa cũng không có.

Lúc này, nàng ngoan ngoãn đứng nghe người khác dặn dò, vẻ mặt chăm chú, nhưng khi nghe đến bốn chữ “mất đi tính mạng”, trái tim nhỏ bé của nàng liền đập mạnh một cái, trong lòng càng thêm sợ hãi, thầm than: Mới đến đã chết rồi sao? Trời ơi!

Tào Công Công thấy nàng phản ứng có phần chậm chạp, chỉ nghĩ nàng đang thất thần, liền dịu giọng nhắc lại: “Cô nương Chi Chi có cần ta nói lại không?”

Chi Chi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lập tức lắc đầu, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ: “Ta biết rồi.”

Tào Công Công quan sát nàng kỹ một chút, rồi mỉm cười. Hắn tự nhiên có thể nhìn ra trong ba người này, ai là người có khả năng được sủng ái nhất.

“Biết rồi thì đi đi.”

Chi Chi cúi người đáp lời. Thu Khởi Nhi và Đường Thi Gia cũng làm theo. Ba người lần lượt đi theo cung nữ.

Dọc đường, Thu Khởi Nhi cuối cùng cũng bật cười. Lúc đến đây nàng ngồi kiệu suốt, không trò chuyện với ai. Vừa nãy lại có mặt Tào Công Công, không tiện nói gì, nhưng giờ thì khác.

Nàng dùng khuỷu tay huých nhẹ Đường Thi Gia, giọng nói mang theo ý cười: “Không ngờ ba chúng ta lại có cái số phận này! Đây chính là Đông Cung đó!”

Đường Thi Gia không dám nói nhiều, chỉ gật đầu.

Thu Khởi Nhi lại nói nhỏ: “Ngày trước lúc ta còn ở Giáo Phường Ty, có nghe người ta lén bàn rằng Thái tử tuy đã thành thân ba năm nhưng Đông Cung đến giờ vẫn chưa có con nối dõi! Nghĩ mà xem, nếu có ai trong chúng ta mang thai trước, chẳng phải sẽ thăng tiến vùn vụt sao!”

Đường Thi Gia “ừm” một tiếng, vẫn chỉ lặng lẽ gật đầu.

Thu Khởi Nhi liếc nhìn Chi Chi, tuy vẫn ghét khuôn mặt đó như mọi khi, nhưng cũng không thể không thừa nhận nàng ta đẹp thật. Đặc biệt là ngày hôm qua, ánh mắt Thái tử gần như luôn dán vào con hồ ly tinh này.

Giờ đây tình thế đã khác, nàng liền nảy ra ý muốn kết thân với Chi Chi, giọng nói cũng ôn hòa hơn nhiều: “Ba chúng ta đều xuất thân thấp hèn, lại mới vào cung chưa có chỗ dựa, đã cùng đến đây thì đương nhiên nên kết thành một khối. Tỷ muội đồng lòng, tương trợ lẫn nhau, cùng vinh cùng nhục, muội muội Chi Chi thấy sao?”

5

0

2 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.