0 chữ
Chương 53
Chương 53
Hắn tưởng cốt truyện mà 《Ma Hoàng》 trình bày đã đủ ghê tởm rồi.
Thì ra vẫn chưa đủ, nó còn có cốt truyện ẩn sâu hơn, ghê tởm hơn.
Tình lang róc thần cốt của ngươi, chí hữu lừa gạt ma cốt của ngươi, thoáng nhìn qua, không ngờ đi, tình lang và chí hữu lại là cùng một người.
Hắn từng nghĩ rằng Lăng Vô Triều là kẻ si tình vì quên đi những tổn thương cũ, ngày đêm nhung nhớ tên tra nam, hóa ra căn bản là vứt bỏ hết thảy tôn nghiêm, không tự trọng, không tự yêu bản thân, chỉ cầu hắn ở bên cạnh.
Điên rồi sao.
Thẩm Việt Minh không muốn dò xét ngọn lửa phẫn nộ trong l*иg ngực đang bùng cháy dữ dội của mình là vì điều gì, hắn chỉ quan tâm một điều, Lăng Vô Triều là vai chính của 《Ma Hoàng》, hắn không nên gặp phải những điều này.
Hắn nên đăng đỉnh, nên trở nên cường đại, khiến những kẻ từng ức hϊếp hắn, phản bội hắn phải trả giá, huyết nợ huyết thường.
Lăng Vô Triều làm không được, Thẩm Việt Minh sẽ giúp hắn.
Lăng Vô Triều không muốn làm, Thẩm Việt Minh sẽ ép hắn làm.
Cảnh tượng vỡ nát, thần hồn của Thẩm Việt Minh hóa thân thành tiểu nhân đen, trở lại hồn hải của Lăng Vô Triều.
“Lăng Vô Triều.” hắn trầm giọng nói: “Đổi ta ra ngoài.”
Lăng Vô Triều nhanh chóng đáp, nói: "Được."
Nhưng rất lâu sau mới hành động.
Thẩm lang sắp đi rồi, chàng nghĩ, không giữ lại được.
Thẩm Việt Minh sau khi giành được quyền chủ đạo của thân thể liền trực tiếp rời khỏi Thí Thần Điện, lên Vạn Kiếp Sơn.
Lăng Vô Triều hỏi y: "Ngươi muốn rời đi sao?"
Bao lâu sẽ trở lại?
Thẩm Việt Minh đã gõ cửa phòng Tát Mạc, bước vào trong cầm lấy chén trà kia.
Tát Mạc ngẩn người, sau đó hỏi: "Nửa đêm đã nghĩ thông rồi sao? Cũng tốt, vậy..."
Y mở cửa sổ, hắt chén trà ra ngoài.
Sắc mặt Tát Mạc lập tức tối sầm: "Thẩm Việt Minh, ngươi không về nhà nữa sao?"
Thẩm Việt Minh vừa ở hồn hải đáp lời Lăng Vô Triều, nói: "Ta không đi." Lại nhìn Tát Mạc: "Ta còn có việc rất quan trọng chưa làm xong, không thể đi."
Tát Mạc tiến gần y một bước: "Chuyện trong một quyển sách thì có gì quan trọng hay không quan trọng? Ngươi trở về hiện thực, sống tốt có gì không được?"
Thẩm Việt Minh nhếch môi: "Ta ở bên ngoài mỗi ngày đều bị chọc tức đến muốn hủy diệt thế giới, đây đối với ta chính là chuyện quan trọng. Nếu không giải quyết xong chuyện “Ma Hoàng” này, ta đi ra ngoài sẽ kéo cả Lạc Tiên Châu cùng chết. Đủ quan trọng chưa?"
"Vì Ma Hoàng?"
"Vì Ma Hoàng." Thẩm Việt Minh ngồi xuống bệ cửa sổ: "Đợi Lăng Vô Triều khi nào có thể làm tốt một Ma Hoàng, chữa lành tình thương, đạt được hạnh phúc rồi ta mới đi. Bây giờ mà đi, chuyện nát bươm của y, ta sẽ nhớ mãi không quên."
Tát Mạc lại rót cho y một chén trà.
"Đã nói ta không uống."
"Trà bình thường thôi.” Tát Mạc dường như hoàn toàn hết kiên nhẫn: "Uống xong về ngủ đi."
"Ai lại uống trà trước khi ngủ chứ.” Thẩm Việt Minh xua tay từ chối: "Ta thấy ngươi có ý đồ bất chính."
Y lại hỏi: "Tát Mạc huynh, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?"
Tát Mạc nâng chén trà tự uống: "Huynh quá khen, không thể gọi là Thánh."
"Vậy thì là Thần rồi, nhân tài cao cấp, “Ma Hoàng” cũng khá có thể diện." Thẩm Việt Minh cười: "Nhưng mà cấp trên các ngươi thẩm định năng lực không được tốt lắm, lại có hứng thú với loại sách nát bươm này."
"Ngươi không phải cũng có hứng thú với sách nát này sao?"
"Ta là đối với người có hứng thú."
Thẩm Việt Minh không nói chuyện với y nữa, đứng dậy định đi, Tát Mạc nói: "Có cơ hội sẽ cho ngươi nếm thử trà của Thần giới, càng thơm ngon hơn."
Thì ra vẫn chưa đủ, nó còn có cốt truyện ẩn sâu hơn, ghê tởm hơn.
Tình lang róc thần cốt của ngươi, chí hữu lừa gạt ma cốt của ngươi, thoáng nhìn qua, không ngờ đi, tình lang và chí hữu lại là cùng một người.
Hắn từng nghĩ rằng Lăng Vô Triều là kẻ si tình vì quên đi những tổn thương cũ, ngày đêm nhung nhớ tên tra nam, hóa ra căn bản là vứt bỏ hết thảy tôn nghiêm, không tự trọng, không tự yêu bản thân, chỉ cầu hắn ở bên cạnh.
Điên rồi sao.
Thẩm Việt Minh không muốn dò xét ngọn lửa phẫn nộ trong l*иg ngực đang bùng cháy dữ dội của mình là vì điều gì, hắn chỉ quan tâm một điều, Lăng Vô Triều là vai chính của 《Ma Hoàng》, hắn không nên gặp phải những điều này.
Hắn nên đăng đỉnh, nên trở nên cường đại, khiến những kẻ từng ức hϊếp hắn, phản bội hắn phải trả giá, huyết nợ huyết thường.
Lăng Vô Triều không muốn làm, Thẩm Việt Minh sẽ ép hắn làm.
Cảnh tượng vỡ nát, thần hồn của Thẩm Việt Minh hóa thân thành tiểu nhân đen, trở lại hồn hải của Lăng Vô Triều.
“Lăng Vô Triều.” hắn trầm giọng nói: “Đổi ta ra ngoài.”
Lăng Vô Triều nhanh chóng đáp, nói: "Được."
Nhưng rất lâu sau mới hành động.
Thẩm lang sắp đi rồi, chàng nghĩ, không giữ lại được.
Thẩm Việt Minh sau khi giành được quyền chủ đạo của thân thể liền trực tiếp rời khỏi Thí Thần Điện, lên Vạn Kiếp Sơn.
Lăng Vô Triều hỏi y: "Ngươi muốn rời đi sao?"
Bao lâu sẽ trở lại?
Thẩm Việt Minh đã gõ cửa phòng Tát Mạc, bước vào trong cầm lấy chén trà kia.
Tát Mạc ngẩn người, sau đó hỏi: "Nửa đêm đã nghĩ thông rồi sao? Cũng tốt, vậy..."
Sắc mặt Tát Mạc lập tức tối sầm: "Thẩm Việt Minh, ngươi không về nhà nữa sao?"
Thẩm Việt Minh vừa ở hồn hải đáp lời Lăng Vô Triều, nói: "Ta không đi." Lại nhìn Tát Mạc: "Ta còn có việc rất quan trọng chưa làm xong, không thể đi."
Tát Mạc tiến gần y một bước: "Chuyện trong một quyển sách thì có gì quan trọng hay không quan trọng? Ngươi trở về hiện thực, sống tốt có gì không được?"
Thẩm Việt Minh nhếch môi: "Ta ở bên ngoài mỗi ngày đều bị chọc tức đến muốn hủy diệt thế giới, đây đối với ta chính là chuyện quan trọng. Nếu không giải quyết xong chuyện “Ma Hoàng” này, ta đi ra ngoài sẽ kéo cả Lạc Tiên Châu cùng chết. Đủ quan trọng chưa?"
"Vì Ma Hoàng?"
"Vì Ma Hoàng." Thẩm Việt Minh ngồi xuống bệ cửa sổ: "Đợi Lăng Vô Triều khi nào có thể làm tốt một Ma Hoàng, chữa lành tình thương, đạt được hạnh phúc rồi ta mới đi. Bây giờ mà đi, chuyện nát bươm của y, ta sẽ nhớ mãi không quên."
"Đã nói ta không uống."
"Trà bình thường thôi.” Tát Mạc dường như hoàn toàn hết kiên nhẫn: "Uống xong về ngủ đi."
"Ai lại uống trà trước khi ngủ chứ.” Thẩm Việt Minh xua tay từ chối: "Ta thấy ngươi có ý đồ bất chính."
Y lại hỏi: "Tát Mạc huynh, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?"
Tát Mạc nâng chén trà tự uống: "Huynh quá khen, không thể gọi là Thánh."
"Vậy thì là Thần rồi, nhân tài cao cấp, “Ma Hoàng” cũng khá có thể diện." Thẩm Việt Minh cười: "Nhưng mà cấp trên các ngươi thẩm định năng lực không được tốt lắm, lại có hứng thú với loại sách nát bươm này."
"Ngươi không phải cũng có hứng thú với sách nát này sao?"
"Ta là đối với người có hứng thú."
Thẩm Việt Minh không nói chuyện với y nữa, đứng dậy định đi, Tát Mạc nói: "Có cơ hội sẽ cho ngươi nếm thử trà của Thần giới, càng thơm ngon hơn."
2
0
2 tuần trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
