TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42

“Nếu ngươi thực sự thích nói chuyện, không buông bỏ được, vậy thì tìm một người mới, đối xử tốt với ngươi, ta nhất định sẽ tán thành, đợi đến khi các ngươi thành thân, ta…”

“Đừng nói nữa.”

Lăng Vô Triều cố gắng giữ vững giọng mình, khẽ nói: “Không sao cả… Ngươi vất vả rồi.”

Rồi bổ sung: “Đa tạ.”

Thẩm Việt Minh: “Ồ, không cần đa tạ.”

Thẩm Việt Minh: “Ta vẫn muốn nói hết, đợi khi ngươi thành thân, ta sẽ tặng một món đại lễ chúc mừng, ngươi có muốn thứ gì không? Nhưng nhất định phải tìm một người ngươi thích, một người yêu ngươi, đừng lại gặp phải tên khốn bạc tình nữa, hãy lau sáng mắt mà nhìn…”

Trong hồn hải, tiểu nhân trắng càng trở nên nhỏ bé hơn, cuộn mình trong góc, thần hồn phân tán tự bao bọc lấy mình thành một lớp màng bảo vệ dày cộp. Hắn không muốn nghe, nhưng khắp bốn phía đều là những lời khuyên quan tâm từ Thẩm Việt Minh, những kỳ vọng về một tương lai tươi đẹp dành cho hắn.

Thẩm lang hình như thật sự mong hắn hạnh phúc.

Hắn muốn nói, ngươi mất trí nhớ, ngươi có thể nói một cách nhẹ nhàng, có thể đứng ngoài cuộc, lấy danh nghĩa quan tâm ta, nói những lời hay ý đẹp.

Nhưng tại sao lại phải lôi chuyện đó ra, để toàn bộ Lạc Tiên Đại Lục đều biết đến?

Nhất định phải để tất cả mọi người đều biết, ngươi không yêu ta sao?

Sau đó, Thẩm Việt Minh lại phải đối mặt với một phiền não mới.

Lăng Vô Triều không mấy để ý tới y nữa.

Thẩm Việt Minh tự cho mình có khả năng giao tiếp vô cùng mạnh mẽ, nhưng cứ như vậy chỉ dùng giọng nói mà qua lại, không thể giao tiếp mặt đối mặt, hiệu quả vẫn giảm đi rất nhiều.

Y đành chọn một buổi chiều quang đãng, thần hồn hóa thân thành tiểu nhân đen, nhảy vào hồn hải, đối mặt với Lăng Vô Triều.

Hai người trong hồn hải không thể đối thoại, chỉ có thể giao tiếp bằng hành động và cử chỉ.

Tiểu nhân đen ban đầu cố ý tỏ vẻ thân quen, khoác vai Lăng Vô Triều, chuẩn bị hàn huyên tình cảm, nhưng tiểu nhân trắng dường như có chút kháng cự tiếp xúc, gạt cánh tay y ra, đẩy y về phía sau.

Y kiên trì muốn khoác vai, tiểu nhân trắng kiên trì né tránh y, vừa né vừa đẩy y ra ngoài, không cho y tới gần lãnh địa góc riêng của mình.

Đẩy qua đẩy lại, hai người lại không nói được lời nào, sau đó tiểu nhân đen cũng nổi cáu, đẩy tiểu nhân trắng ngã ngồi phịch xuống, tiểu nhân trắng bò dậy, y lại đẩy ngã ngồi phịch xuống lần thứ hai.

Rồi tiểu nhân trắng liền ngồi yên trên đất không dậy nữa, tự mình dịch vào góc, ôm đầu gối quay mặt vào tường.

Hắn mong manh yếu ớt đến mức khiến Thẩm Việt Minh cảm thấy áy náy trong lòng, y nghĩ, chi bằng chỉ giao tiếp bằng giọng nói. Lăng Vô Triều khác hẳn với những huynh đệ tốt trước đây của y, đánh nhau xong không thể thăng hoa tình cảm, có vẻ hơi khó chiều.

Y cố gắng rất lâu mà tiểu nhân trắng vẫn không động đậy, sau đó tiểu nhân đen nhảy ra khỏi hồn hải, giành lại quyền chủ đạo cơ thể.

Cơ Huyền Khả cũng đúng lúc này đẩy đĩa trái cây đã thái sẵn đến trước mặt y, quan tâm nói: “Ngươi làm sao vậy?”

Hắn ghé mặt quá gần, Thẩm Việt Minh vừa phục hồi thị giác đã giật mình, lập tức đạp bàn kéo ghế lùi lại, nghi ngờ hỏi: “Huyền Khả, trước đây chúng ta thật sự là tình địch sao?”

Cơ Huyền Khả gật đầu: “Không giống sao?”

Thẩm Việt Minh lại dịch mình trở lại, xỉa một miếng trái cây ăn, tiện miệng nói: “Ngươi thầm yêu ta đấy à.”

Cơ Huyền Khả không nói gì, thu dọn vỏ trái cây trên bàn cho chim ăn, tức đến mức Béo Béo bay lên mổ hắn, mổ hắn ra khỏi cửa phòng.

1

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.