0 chữ
Chương 31
Chương 31: Tình báo quan trọng như thế vì sao hoàng đế không nói cho y biết sớm!
Dung Mục thấy ánh mắt vị tiểu thư nọ nhìn mình không thích hợp, từ kinh diễm ban đầu chuyển sang thương hại như thấy người rơi vào hố lửa.
Dung Mục đang định mở miệng thì bị Nghiêm Hoa Lăng cắt ngang: “Ta đã sớm nghe thấy danh tiếng của Dung thị quân, chỉ là không biết thị quân có từng nghe ai nhắc đến ta chưa?”
Dung Mục nghiêng đầu “ừ” một tiếng.
Giọng Nghiêm Hoa Lăng rất non, cố tình ra vẻ thâm trầm thành thử có chút buồn cười, Dung Mục nghe nàng nói: “Vậy ngài có từng nghe đến việc ta hãm hại ba vị thị quân trong Tây Khánh Cung không?”
Dung Mục: “…”
Tình báo quan trọng như thế vì sao hoàng đế không nói cho y biết sớm!
Ngoài mặt Dung Mục vẫn duy trì nụ cười, đáy lòng đã tự giác nâng cao cảnh giác, một giây sau y thấy vị tiểu thư nọ tức giận giậm chân, cố nén ấm ức nói: “Thanh danh của ta coi như hỏng bét rồi, ai cũng nói ta kiêu ngạo thành tính, to gan lớn mật, ngay cả gia gia cũng phê bình ta không biết thu liễm, nhưng ta cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng đâu thể lướt qua bệ hạ để hại người của hắn? Thật là hại ta quá thê thảm!”
Nghiêm Hoa Lăng nhìn chằm chằm mặt Dung Mục, giọng điệu đổi sang thục nữ: “Hôm nay ta vốn không muốn nhiều lời, nhưng vừa rồi nhìn thấy Dung thị quân phong độ giơ tay ngắt hoa, cảm giác thương hại trong lòng lại trỗi dậy, thị quân có dung mạo bậc này, Hoa Lăng chỉ lo thị quân tuổi xuân chết sớm trong tay bệ hạ…”
Vẻ mặt Dung Mục dại ra, y bị đại tiểu thư Nghiêm gia nhét một cái ngà voi chạm rỗng hoàng kim vào tay, là tín vật của người đứng đầu tiệc hoa xuân.
Trên mặt Nghiêm Hoa Lăng như khắc hai chữ “Chạy mau”, nàng bảo: “Ta không muốn làm Hoàng hậu gì hết, tất cả đều là bị trưởng bối trong nhà bức ép… Nếu nói ban đầu ta còn có chút chờ mong vào bệ hạ thì từ lúc bệ hạ tùy ý gϊếŧ hại thị quân Tây Khánh Cung rồi đổ tiếng xấu lên đầu ta, ta biết trên đời này bất kể là ai cũng không máu lạnh vô tình bằng vị có thể lợi dụng tất cả mọi thứ để đạt được mục đích trên kia.”
Dung Mục nhìn Nghiêm Hoa Lăng phải đè thấp giọng cảnh cáo mình, tiểu cô nương đương tuổi xuân thì còn không cao đến bả vai y: “Sau vụ đó ta thật sự không nghĩ ra, thế là ta mua chuộc một tiểu thái giám, hắn nói cho ta biết các thị quân ở Tây Khánh Cung mất mạng tất cả đều bị bệ hạ bí mật xử trí, không liên quan gì đến ta, người khác nói ta tàn nhẫn độc ác, nhưng người thật sự tàn nhẫn độc ác phải là vị thiên tử Đại Thương đứng trên vạn người kia!”
*
Tại cung đình ngọc nhưỡng quay cuồng, gió xuân thoảng qua thổi bay sợi dây cột tóc màu tím trắng có đính chuông bạc, dưới ánh nắng hoa văn hình sen trên cổ áo Dung Mục dường như khẽ lay động rồi quay về tĩnh lặng.
Trải qua một hồi khϊếp sợ, Dung Mục nhéo cây ngà voi hoàng kim trong tay, ngoài dự đoán y không phát biểu ý kiến, chỉ nói cảm ơn với Nghiêm Hoa Lăng rồi xoay người rời đi.
Nghiêm Hoa Lăng không nhịn được hỏi: “Ngươi không sợ à?”
Dung Mục quay đầu, một thân xanh lá giữa rừng hoa muôn hồng nghìn tía, không khoe sắc với trăm hoa, ngược lại hiện ra phong tư tao nhã không thuộc về thế tục.
Có trong nháy mắt Nghiêm Hoa Lăng cho rằng mình thấy được vua của các loài hoa.
“Ta sợ, nhưng bệ hạ sủng hạnh ta, nếu trong lòng các vị tiểu thư đã có phu quân thì không cần sợ, trong mắt bệ hạ chỉ có ta, sẽ không nhìn thấy những người khác.” Dung Mục cất giọng êm tai: “Các vị cứ chơi từ từ, ta về trước.”
Dung Mục đang định mở miệng thì bị Nghiêm Hoa Lăng cắt ngang: “Ta đã sớm nghe thấy danh tiếng của Dung thị quân, chỉ là không biết thị quân có từng nghe ai nhắc đến ta chưa?”
Dung Mục nghiêng đầu “ừ” một tiếng.
Giọng Nghiêm Hoa Lăng rất non, cố tình ra vẻ thâm trầm thành thử có chút buồn cười, Dung Mục nghe nàng nói: “Vậy ngài có từng nghe đến việc ta hãm hại ba vị thị quân trong Tây Khánh Cung không?”
Dung Mục: “…”
Tình báo quan trọng như thế vì sao hoàng đế không nói cho y biết sớm!
Ngoài mặt Dung Mục vẫn duy trì nụ cười, đáy lòng đã tự giác nâng cao cảnh giác, một giây sau y thấy vị tiểu thư nọ tức giận giậm chân, cố nén ấm ức nói: “Thanh danh của ta coi như hỏng bét rồi, ai cũng nói ta kiêu ngạo thành tính, to gan lớn mật, ngay cả gia gia cũng phê bình ta không biết thu liễm, nhưng ta cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng đâu thể lướt qua bệ hạ để hại người của hắn? Thật là hại ta quá thê thảm!”
Vẻ mặt Dung Mục dại ra, y bị đại tiểu thư Nghiêm gia nhét một cái ngà voi chạm rỗng hoàng kim vào tay, là tín vật của người đứng đầu tiệc hoa xuân.
Trên mặt Nghiêm Hoa Lăng như khắc hai chữ “Chạy mau”, nàng bảo: “Ta không muốn làm Hoàng hậu gì hết, tất cả đều là bị trưởng bối trong nhà bức ép… Nếu nói ban đầu ta còn có chút chờ mong vào bệ hạ thì từ lúc bệ hạ tùy ý gϊếŧ hại thị quân Tây Khánh Cung rồi đổ tiếng xấu lên đầu ta, ta biết trên đời này bất kể là ai cũng không máu lạnh vô tình bằng vị có thể lợi dụng tất cả mọi thứ để đạt được mục đích trên kia.”
*
Tại cung đình ngọc nhưỡng quay cuồng, gió xuân thoảng qua thổi bay sợi dây cột tóc màu tím trắng có đính chuông bạc, dưới ánh nắng hoa văn hình sen trên cổ áo Dung Mục dường như khẽ lay động rồi quay về tĩnh lặng.
Trải qua một hồi khϊếp sợ, Dung Mục nhéo cây ngà voi hoàng kim trong tay, ngoài dự đoán y không phát biểu ý kiến, chỉ nói cảm ơn với Nghiêm Hoa Lăng rồi xoay người rời đi.
Dung Mục quay đầu, một thân xanh lá giữa rừng hoa muôn hồng nghìn tía, không khoe sắc với trăm hoa, ngược lại hiện ra phong tư tao nhã không thuộc về thế tục.
Có trong nháy mắt Nghiêm Hoa Lăng cho rằng mình thấy được vua của các loài hoa.
“Ta sợ, nhưng bệ hạ sủng hạnh ta, nếu trong lòng các vị tiểu thư đã có phu quân thì không cần sợ, trong mắt bệ hạ chỉ có ta, sẽ không nhìn thấy những người khác.” Dung Mục cất giọng êm tai: “Các vị cứ chơi từ từ, ta về trước.”
8
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
