0 chữ
Chương 13
Chương 13: Yêu phi họa quốc
Dung Mục: “…”
Không phải chứ, cảm giác này giống như đã từng quen biết, cốt truyện quân vương chuyên sủng, yêu phi họa quốc thế mà thật sự rơi trúng đầu y?
Nhưng bọn họ mới quen biết được một buổi tối thôi!
Dung Mục dám khẳng định tên hoàng đế kia không hề thích mình, có lẽ hắn đang coi y làm tấm lá chắn, hoặc là muốn mượn sủng gi·ết người, để y bất tri bất giác ch·ết trong tranh đấu hậu cung. Y nhớ không nhầm ban nãy Lang Hỉ có nói hậu cung của hoàng đế còn người!
Trong lòng Dung Mục như sông cuộn biển gầm, rất muốn hoàng đế lòng dạ hiểm độc cũng được trải nghiệm một chút cái gọi là cắm mặt vào nước bùn thuần nhưỡng một ngàn năm.
Dung Mục vươn tay lấy xiêm y, cho lui hai thị nữ muốn tiến lên hầu hạ, đi ra phía sau bình phong mặc lung tung lên người, cuối cùng cất kỹ bộ áo xanh lục mình hóa hình. Chờ một lần nữa đi ra, y ngồi ở trước gương mới xem như chân chính thấy rõ dáng vẻ hiện tại của mình.
Dung Mục ở xã hội hiện đại chỉ mới thành niên, học năm nhất đại học, từ nhỏ đến lớn mặc dù luôn có người khen y dung mạo xuất trần, nhưng y không thấy mình sắc nước hương trời.
Mãi đến lúc này nhìn thiếu niên trong gương, tóc dài buông xõa, mặt mày như họa, cộng thêm bộ hoa phục màu trắng hoàng đế ban thưởng, ngồi ở đó không cần nói lời nào cũng toát ra dáng vẻ công tử đoan chính, bởi vì bản chất là hoa yêu nên trên người thoang thoảng hương sen thanh nhã.
Đừng nói hoàng đế thấy không nỡ gϊếŧ, đến Dung Mục nhìn mình cũng cảm thán, quả là một gương mặt mang cốt truyện.
Y của thời cổ đại… hình như đẹp hơn thời hiện đại.
Dung Mục sờ má, khó trách, so với gi·ết y, một khuôn mặt như vậy không biết có thể mang đến bao nhiêu lợi ích cho hoàng đế.
Giống như khi hoàng đế nhìn bản thể của y, y và gốc sen kia ở trong mắt quân vương cổ đại, toàn thân đều tràn ngập giá trị lợi dụng.
Dung Mục yên lặng hít sâu một hơi, cảm giác đầu mình lại bắt đầu đau nhức, không biết là bị hoàng đế lòng dạ hiểm độc chọc tức hay do cả đêm không ở trong thân sen, tóm lại lúc này y tức ngực khó thở, hơn cả là đói phát hoảng.
Lang Hỉ như nhìn ra y không khoẻ, ánh mắt cảnh cáo một vài tên thái giám cung nữ đỏ mặt nhìn lén, dẫn Dung Mục đến thiên điện.
Tối hôm qua, trong đêm đen gió lớn, tại khoảnh khắc sinh tử tồn vong, Dung Mục chưa kịp quan sát hoàng cung, lúc này có thời gian mới thấy được khung cảnh năm bước một lầu mười bước một các trong thơ ca miêu tả là thế nào, chẳng qua ngoài điện không cây, chỉ trồng vài loại hoa cỏ tượng trưng, Dung Mục đã tia thấy cái lu hoa bị chuyển ra hành lang của mình.
Sau một trận mưa gió, buổi sáng cánh hoa xanh mướt đọng không ít bọt nước, ánh mặt trời chiếu vào mặt lá long lanh, Dung Mục nhìn một hồi đột nhiên không đi nổi.
Y đói bụng quá.
Từ khi nào mà y đói, khát đều do nhìn thấy một gốc hoa?
Lang Hỉ thấy y dừng lại cũng không thúc giục, trong đầu văng vẳng câu nói đêm qua của bệ hạ.
“… Tháng này Nghiêm Mẫn đã gửi ba bức thư, hắn vì trong nhà có một cô cháu gái đợi gả, nhắm trúng vị trí Hoàng hậu của trẫm đã mấy năm, trong hậu cung tuy đã có một ít bình hoa di động nhưng còn lâu mới đủ lấp kín cái miệng của mọi người.” Thương Từ Trú hờ hững nhìn thoáng qua phía sau: “Người bên trong bất kể thân phận trước kia của y là gì, từ nay về sau thân phận của y chỉ có một, đó là tân sủng quân Dung Mục của trẫm, trước mắt trong lòng trẫm chỉ có y, không chứa nổi những người khác, hiểu chưa?”
Không phải chứ, cảm giác này giống như đã từng quen biết, cốt truyện quân vương chuyên sủng, yêu phi họa quốc thế mà thật sự rơi trúng đầu y?
Nhưng bọn họ mới quen biết được một buổi tối thôi!
Dung Mục dám khẳng định tên hoàng đế kia không hề thích mình, có lẽ hắn đang coi y làm tấm lá chắn, hoặc là muốn mượn sủng gi·ết người, để y bất tri bất giác ch·ết trong tranh đấu hậu cung. Y nhớ không nhầm ban nãy Lang Hỉ có nói hậu cung của hoàng đế còn người!
Trong lòng Dung Mục như sông cuộn biển gầm, rất muốn hoàng đế lòng dạ hiểm độc cũng được trải nghiệm một chút cái gọi là cắm mặt vào nước bùn thuần nhưỡng một ngàn năm.
Dung Mục vươn tay lấy xiêm y, cho lui hai thị nữ muốn tiến lên hầu hạ, đi ra phía sau bình phong mặc lung tung lên người, cuối cùng cất kỹ bộ áo xanh lục mình hóa hình. Chờ một lần nữa đi ra, y ngồi ở trước gương mới xem như chân chính thấy rõ dáng vẻ hiện tại của mình.
Mãi đến lúc này nhìn thiếu niên trong gương, tóc dài buông xõa, mặt mày như họa, cộng thêm bộ hoa phục màu trắng hoàng đế ban thưởng, ngồi ở đó không cần nói lời nào cũng toát ra dáng vẻ công tử đoan chính, bởi vì bản chất là hoa yêu nên trên người thoang thoảng hương sen thanh nhã.
Đừng nói hoàng đế thấy không nỡ gϊếŧ, đến Dung Mục nhìn mình cũng cảm thán, quả là một gương mặt mang cốt truyện.
Y của thời cổ đại… hình như đẹp hơn thời hiện đại.
Dung Mục sờ má, khó trách, so với gi·ết y, một khuôn mặt như vậy không biết có thể mang đến bao nhiêu lợi ích cho hoàng đế.
Giống như khi hoàng đế nhìn bản thể của y, y và gốc sen kia ở trong mắt quân vương cổ đại, toàn thân đều tràn ngập giá trị lợi dụng.
Lang Hỉ như nhìn ra y không khoẻ, ánh mắt cảnh cáo một vài tên thái giám cung nữ đỏ mặt nhìn lén, dẫn Dung Mục đến thiên điện.
Tối hôm qua, trong đêm đen gió lớn, tại khoảnh khắc sinh tử tồn vong, Dung Mục chưa kịp quan sát hoàng cung, lúc này có thời gian mới thấy được khung cảnh năm bước một lầu mười bước một các trong thơ ca miêu tả là thế nào, chẳng qua ngoài điện không cây, chỉ trồng vài loại hoa cỏ tượng trưng, Dung Mục đã tia thấy cái lu hoa bị chuyển ra hành lang của mình.
Sau một trận mưa gió, buổi sáng cánh hoa xanh mướt đọng không ít bọt nước, ánh mặt trời chiếu vào mặt lá long lanh, Dung Mục nhìn một hồi đột nhiên không đi nổi.
Từ khi nào mà y đói, khát đều do nhìn thấy một gốc hoa?
Lang Hỉ thấy y dừng lại cũng không thúc giục, trong đầu văng vẳng câu nói đêm qua của bệ hạ.
“… Tháng này Nghiêm Mẫn đã gửi ba bức thư, hắn vì trong nhà có một cô cháu gái đợi gả, nhắm trúng vị trí Hoàng hậu của trẫm đã mấy năm, trong hậu cung tuy đã có một ít bình hoa di động nhưng còn lâu mới đủ lấp kín cái miệng của mọi người.” Thương Từ Trú hờ hững nhìn thoáng qua phía sau: “Người bên trong bất kể thân phận trước kia của y là gì, từ nay về sau thân phận của y chỉ có một, đó là tân sủng quân Dung Mục của trẫm, trước mắt trong lòng trẫm chỉ có y, không chứa nổi những người khác, hiểu chưa?”
8
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
