0 chữ
Chương 23
Chương 23
Cuộc sống về đêm của nhà họ Thẩm khá đơn giản, hai anh em Trình Quân và Trình Cẩn lại càng không có hoạt động gì, nhưng tối nay nhận thức của họ đã được đổi mới.
[Liệu họ có sợ bóng tối không? Đèn ngủ đầu giường đã bật chưa?]
[Nếu Tiểu Quân ngủ say mà lỡ trở mình thì sao? Sáng mai dậy vết thương có nặng thêm không?]
[Tiểu Cẩn lại nhát quá! Lỡ ra ngoài bị người ta bắt nạt thì phải làm sao?]
[Khi nào mình mới lớn đây? Tại sao không thể tua nhanh sáu năm, cho mình lên đại học luôn đi! IQ này của mình là đỉnh của chóp đó!]
Tɧẩʍ ɖυ buồn bực trở mình trằn trọc mãi không ngủ được, nào ngờ cả nhà họ Thẩm đều đang ở cạnh cậu nhóc, nhất là Thẩm Tinh Thước, hận không thể bịt miệng cậu em mình lại.
Còn Thẩm Tự Bạch lại cúi đầu suy nghĩ, định sáng sớm mai sẽ cho em trai tiền tiêu vặt, nếu không ngày nào cũng suy nghĩ linh tinh thế này, ai không biết còn tưởng nhà họ Thẩm phá sản rồi chứ!
Thẩm Trường Canh cũng bị tính mê tiền của con trai chọc cười, ngay cả Lâm Du Tĩnh cũng được xua tan nỗi buồn, dở khóc dở cười trước tiếng lòng linh tinh của Tɧẩʍ ɖυ.
Hai anh em được quan tâm nhìn nhau, Trình Cẩn thấy anh trai vô thức cong môi, khẽ hừ một tiếng không nói gì.
Tɧẩʍ ɖυ cũng không phải là vô dụng, ít nhất cũng có thể khiến Trình Quân như sắp biến mất ngay giây tiếp theo, bật cười.
*
Có lẽ vì hôm qua đã nghe quá nhiều tiếng lòng, nên khi chú Lưu chuẩn bị bữa sáng, trên bàn ăn chỉ có năm người.
Thẩm Trường Canh nhìn hai anh em ngoan ngoãn ngồi đó, rồi lại nhìn Thẩm Tự Bạch vừa ăn vừa trả lời tin nhắn thì không khỏi thắc mắc từ tận đáy lòng.
"Hai đứa nó dính trên giường rồi à?"
"Cũng đâu phải lần đầu."
Lâm Du Tĩnh ngồi cạnh hai anh em, dùng đũa chung gắp bánh bao hấp cho Trình Quân và Trình Cẩn, còn không quên bênh vực: "Con nít đang tuổi lớn, ngủ thêm chút có sao đâu."
"Cao thêm nữa thì có thể chống cả trần nhà à?" Thẩm Trường Canh lắc đầu trước sự bênh vực bất chấp của vợ: "Còn không bằng hai em trai nữa! Tiểu Quân và Tiểu Cẩn ngoan biết mấy, giống Tự Bạch vậy, rất có phong thái của anh năm xưa."
Lâm Du Tĩnh nghe vậy liền trợn mắt: "Chưa thấy ai mèo khen mèo dài đuôi như anh đấy."
Nhìn hai vợ chồng trên bàn ăn nhỏ to với nhau, Trình Quân cũng không khỏi thả lỏng tâm trạng, nhà họ Thẩm rõ ràng không có quy tắc im lặng khi ăn cơm, thậm chí mẹ còn rất bênh vực con cái.
Trình Cẩn thì không khỏi liếc nhìn về phía phòng ngủ, rõ ràng hôm qua Tɧẩʍ ɖυ còn rất nhiệt tình tiếp đãi hai anh em, sao hôm nay lại đóng cửa không ra, thật sự ngủ rồi sao?
Thẩm Trường Canh không cãi được vợ, bực bội lắc đầu, may mà trước mặt có ba đứa con ngoan, nếu không cả lũ nghịch ngợm có thể làm người ta tức chết mất.
Bữa sáng gần kết thúc, Tɧẩʍ ɖυ ngủ mê man mới mở mắt ra, nhìn đồng hồ điểm tám giờ rưỡi thấy như đang nằm mơ vậy.
[Ồ, tám giờ rưỡi.]
[Cái gì? tám giờ rưỡi! Bánh bao hấp!]
Tɧẩʍ ɖυ rúc trong chăn chậm nửa nhịp mới nhận ra thời gian, nghĩ đến bữa sáng mình hằng mong ước, liền vội vàng lén mở cửa phòng nhìn trộm.
Thấy mọi người ăn gần xong, Tɧẩʍ ɖυ lầm lũi đóng cửa, vừa khóc trong lòng vừa dùng sức xoa mặt.
Nghĩ đến anh hai cũng chưa dậy, Tɧẩʍ ɖυ như tro tàn lại bùng cháy, nhanh chóng rửa mặt xong rồi cong lưng mở cửa, thò đầu dò xét tình hình của mọi người.
Cái đầu xù xù thò ra khỏi cửa, nhìn quanh quất rồi lại rụt vào, giây tiếp theo thiếu niên vừa lăn vừa bò xuống cầu thang.
Mọi người trong phòng khách: . . .
Rốt cuộc là có tâm thái và tự tin đến thế nào, mới khiến Tɧẩʍ ɖυ cho rằng cả đám người lớn như vậy không nhìn thấy cái bóng nhỏ lén lút đó?
Thẩm Tự Bạch không nỡ nhìn thẳng, bèn đổ hết lỗi cho em hai ngủ nướng; nếu Thẩm Tinh Thước dậy rồi thì Tɧẩʍ ɖυ sẽ không bò xuống cầu thang khi đang bị thương.
Quyết tâm lôi anh hai dậy cùng đối mặt với bão tố, Tɧẩʍ ɖυ thở hổn hển bò lên lầu, rồi gõ cửa phòng Thẩm Tinh Thước một cách yếu ớt.
"Có chuyện gì?" Thẩm Tinh Thước đầu bù tóc rối mở cửa, nhìn em trai mình mặt mày ủ rũ, trước tiên là cười nhạo một trận, sau đó mới thong thả đi rửa mặt.
Tɧẩʍ ɖυ theo đuôi đi vào phòng, tò mò nhìn quanh, không ngờ anh hai có năng khiếu thể thao lại có một góc học nhạc trong phòng.
"Bị bắt nạt hả?" Thẩm Tinh Thước ngậm bàn chải đánh răng, lười biếng dựa vào cửa, mí mắt hơi nheo che giấu sự nghênh ngang trong mắt, trông có vẻ lười nhác và vô hại.
"Không có." Tɧẩʍ ɖυ thấy anh hai hoàn toàn không quan tâm mình đi lung tung, liền được đằng chân lân đằng đầu ngồi lên ghế, lắc lắc chân giải thích: "Mọi người ăn sáng xong rồi, em ngại ra ngoài."
"Là ngại ra ngoài, hay là muốn lôi anh xuống nước?" Thẩm Tinh Thước nhổ bọt kem đánh răng, thẳng thừng vạch trần chút xíu tâm tư của Tɧẩʍ ɖυ.
"Đây không gọi là lôi anh xuống nước! Đây gọi là nhắc anh ăn sáng! Ba không muốn anh bị đói đâu." Tɧẩʍ ɖυ ưỡn ngực, đối diện với ánh mắt như cười như không của Thẩm Tinh Thước, lại sợ sệt rụt đầu lại.
[Liệu họ có sợ bóng tối không? Đèn ngủ đầu giường đã bật chưa?]
[Nếu Tiểu Quân ngủ say mà lỡ trở mình thì sao? Sáng mai dậy vết thương có nặng thêm không?]
[Tiểu Cẩn lại nhát quá! Lỡ ra ngoài bị người ta bắt nạt thì phải làm sao?]
[Khi nào mình mới lớn đây? Tại sao không thể tua nhanh sáu năm, cho mình lên đại học luôn đi! IQ này của mình là đỉnh của chóp đó!]
Tɧẩʍ ɖυ buồn bực trở mình trằn trọc mãi không ngủ được, nào ngờ cả nhà họ Thẩm đều đang ở cạnh cậu nhóc, nhất là Thẩm Tinh Thước, hận không thể bịt miệng cậu em mình lại.
Còn Thẩm Tự Bạch lại cúi đầu suy nghĩ, định sáng sớm mai sẽ cho em trai tiền tiêu vặt, nếu không ngày nào cũng suy nghĩ linh tinh thế này, ai không biết còn tưởng nhà họ Thẩm phá sản rồi chứ!
Hai anh em được quan tâm nhìn nhau, Trình Cẩn thấy anh trai vô thức cong môi, khẽ hừ một tiếng không nói gì.
Tɧẩʍ ɖυ cũng không phải là vô dụng, ít nhất cũng có thể khiến Trình Quân như sắp biến mất ngay giây tiếp theo, bật cười.
*
Có lẽ vì hôm qua đã nghe quá nhiều tiếng lòng, nên khi chú Lưu chuẩn bị bữa sáng, trên bàn ăn chỉ có năm người.
Thẩm Trường Canh nhìn hai anh em ngoan ngoãn ngồi đó, rồi lại nhìn Thẩm Tự Bạch vừa ăn vừa trả lời tin nhắn thì không khỏi thắc mắc từ tận đáy lòng.
"Hai đứa nó dính trên giường rồi à?"
"Cũng đâu phải lần đầu."
Lâm Du Tĩnh ngồi cạnh hai anh em, dùng đũa chung gắp bánh bao hấp cho Trình Quân và Trình Cẩn, còn không quên bênh vực: "Con nít đang tuổi lớn, ngủ thêm chút có sao đâu."
Lâm Du Tĩnh nghe vậy liền trợn mắt: "Chưa thấy ai mèo khen mèo dài đuôi như anh đấy."
Nhìn hai vợ chồng trên bàn ăn nhỏ to với nhau, Trình Quân cũng không khỏi thả lỏng tâm trạng, nhà họ Thẩm rõ ràng không có quy tắc im lặng khi ăn cơm, thậm chí mẹ còn rất bênh vực con cái.
Trình Cẩn thì không khỏi liếc nhìn về phía phòng ngủ, rõ ràng hôm qua Tɧẩʍ ɖυ còn rất nhiệt tình tiếp đãi hai anh em, sao hôm nay lại đóng cửa không ra, thật sự ngủ rồi sao?
Thẩm Trường Canh không cãi được vợ, bực bội lắc đầu, may mà trước mặt có ba đứa con ngoan, nếu không cả lũ nghịch ngợm có thể làm người ta tức chết mất.
[Ồ, tám giờ rưỡi.]
[Cái gì? tám giờ rưỡi! Bánh bao hấp!]
Tɧẩʍ ɖυ rúc trong chăn chậm nửa nhịp mới nhận ra thời gian, nghĩ đến bữa sáng mình hằng mong ước, liền vội vàng lén mở cửa phòng nhìn trộm.
Thấy mọi người ăn gần xong, Tɧẩʍ ɖυ lầm lũi đóng cửa, vừa khóc trong lòng vừa dùng sức xoa mặt.
Nghĩ đến anh hai cũng chưa dậy, Tɧẩʍ ɖυ như tro tàn lại bùng cháy, nhanh chóng rửa mặt xong rồi cong lưng mở cửa, thò đầu dò xét tình hình của mọi người.
Cái đầu xù xù thò ra khỏi cửa, nhìn quanh quất rồi lại rụt vào, giây tiếp theo thiếu niên vừa lăn vừa bò xuống cầu thang.
Mọi người trong phòng khách: . . .
Rốt cuộc là có tâm thái và tự tin đến thế nào, mới khiến Tɧẩʍ ɖυ cho rằng cả đám người lớn như vậy không nhìn thấy cái bóng nhỏ lén lút đó?
Thẩm Tự Bạch không nỡ nhìn thẳng, bèn đổ hết lỗi cho em hai ngủ nướng; nếu Thẩm Tinh Thước dậy rồi thì Tɧẩʍ ɖυ sẽ không bò xuống cầu thang khi đang bị thương.
Quyết tâm lôi anh hai dậy cùng đối mặt với bão tố, Tɧẩʍ ɖυ thở hổn hển bò lên lầu, rồi gõ cửa phòng Thẩm Tinh Thước một cách yếu ớt.
"Có chuyện gì?" Thẩm Tinh Thước đầu bù tóc rối mở cửa, nhìn em trai mình mặt mày ủ rũ, trước tiên là cười nhạo một trận, sau đó mới thong thả đi rửa mặt.
Tɧẩʍ ɖυ theo đuôi đi vào phòng, tò mò nhìn quanh, không ngờ anh hai có năng khiếu thể thao lại có một góc học nhạc trong phòng.
"Bị bắt nạt hả?" Thẩm Tinh Thước ngậm bàn chải đánh răng, lười biếng dựa vào cửa, mí mắt hơi nheo che giấu sự nghênh ngang trong mắt, trông có vẻ lười nhác và vô hại.
"Không có." Tɧẩʍ ɖυ thấy anh hai hoàn toàn không quan tâm mình đi lung tung, liền được đằng chân lân đằng đầu ngồi lên ghế, lắc lắc chân giải thích: "Mọi người ăn sáng xong rồi, em ngại ra ngoài."
"Là ngại ra ngoài, hay là muốn lôi anh xuống nước?" Thẩm Tinh Thước nhổ bọt kem đánh răng, thẳng thừng vạch trần chút xíu tâm tư của Tɧẩʍ ɖυ.
"Đây không gọi là lôi anh xuống nước! Đây gọi là nhắc anh ăn sáng! Ba không muốn anh bị đói đâu." Tɧẩʍ ɖυ ưỡn ngực, đối diện với ánh mắt như cười như không của Thẩm Tinh Thước, lại sợ sệt rụt đầu lại.
14
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
