TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Editor: SoleilNguyen

Làm sao mới có thể khiến anh chắp tay sau lưng đây?

Minh U đang suy tư thì bỗng nhiên bị gọi tên.

Là Tống Giai Di gọi cô.

"U Ngữ, tôi đổi chỗ với cô được không?"

Tống Giai Di ngồi cạnh Triệu Đồng, nên lời vừa dứt, sắc mặt Tống Dụ đã có chút không vui.

Minh U thì không ngại đổi chỗ, nhưng Tống Giai Di hỏi như vậy rõ ràng là đang đào hố cho mình.

Nàng muốn mình trả lời hoặc làm gì đây?

Là trả lời [Không được], hay [Đứng dậy]?

Minh U nhìn chằm chằm vào mặt Tống Giai Di, bỗng nhiên cười tươi: "Đương nhiên rồi."

Cô đứng dậy, từng bước đi về phía Tống Giai Di. Tống Giai Di ngạc nhiên, không ngờ cô lại đồng ý.

"Không phải muốn đổi chỗ sao?" Minh U ra hiệu mời.

Tống Giai Di mím môi, lườm cô một cái từ góc độ khán giả không nhìn thấy, miễn cưỡng rời khỏi chỗ ngồi, ngồi xuống cạnh Giai Giai.

Minh U ngồi xuống cạnh Triệu Đồng.

Triệu Đồng phớt lờ bầu không khí u ám nặng nề bên kia, nói chuyện với cô.

"Cô không sợ Tống Giai Di đào hố cho cô sao?"

"Không sợ."

"Tại sao?"

"Hố nông quá, không rơi vào được."

Tống Giai Di sau khi hỏi có thể đổi chỗ không đã nhìn chằm chằm vào mặt cô, chứ không phải nhìn toàn thân cô, điều đó cho thấy điều nàng quan tâm chỉ là câu trả lời của cô, chứ không phải hành động.

"Phụt ——" Triệu Đồng bật cười: “Nên nói hay không đây, đạo hạnh của nàng quả thật còn nông cạn, không những không thể hố người khác mà còn dễ tự mình ngã sấp mặt."

Hắn đang nói những hành động tự cứu vãn gần đây của Tống Giai Di.

Minh U hiểu ý, cười cười không nói gì.

Không khí trên sân khấu sôi nổi, mọi người thường xuyên có những hành động hài hước, ngay cả Triệu Đồng cũng tích cực tham gia, duy chỉ có Tống Dụ và Minh U giữ im lặng.

Một người chỉ mỉm cười điềm đạm, một người lại không chút biểu cảm, tạo nên sự tương phản rõ rệt.

Sau khi trò chơi kết thúc, tất cả khách mời bao gồm cả sư phụ Trần đều đứng thành một hàng chào tạm biệt khán giả, việc ghi hình chương trình cũng kết thúc tại đây.

Máy quay vừa tắt, Tống Dụ xoay người đi vào hậu trường.

Minh U từ phía sau không nhanh không chậm đi theo.

Tống Dụ không cần tẩy trang hay thay quần áo, trực tiếp rời đi đến ngầm bãi đậu xe.

Minh U thì thong thả tẩy trang, gấp gọn Hán phục cất đi, còn chụp ảnh lưu niệm với Triệu Đồng, Lão Sài và Giai Giai, sau đó mới đi thang máy xuống lầu.

Trong chiếc xe thương mại màu đen, áp suất thấp đến mức khiến người ta khó thở.

Trợ lý sợ mình bị ngạt thở, mở miệng hòa giải: "Ông chủ, liệu cô Lục có biết anh đang đợi cô ấy ở đây không?"

Hắn tận mắt thấy ông chủ đi một mạch không ngừng nghỉ, trong suốt thời gian đó không hề chạm vào điện thoại, vậy anh dựa vào cái gì mà hẹn gặp Lục Minh U ở bãi đậu xe?

Chẳng lẽ, thật sự dựa vào cái gọi là "tâm linh tương thông" chó má kia?

Lời vừa dứt, không khí trong xe ngưng trệ.

Thật lâu sau, Tống Dụ lạnh lùng nói: "Gọi điện thoại thông báo cô ấy đến đây."

Trợ lý lập tức sụ mặt: "Ông chủ, em không có số liên lạc của cô Lục…"

"Không có thì không biết hỏi à?"

Nhận thấy cảm xúc của ông chủ đã ở bờ vực đen tối, trợ lý không dám nói thêm, vội vàng liên hệ với những người trong tổ chương trình “Chúng Ta Đều Ở Đây" để xin số điện thoại của Minh U.

Hỏi người thứ nhất, trả lời không biết.

Hỏi người thứ hai, nói sẽ hỏi giúp.

Hỏi người thứ ba, tin tức chìm xuống đáy biển…

Cũng đúng, giờ này mọi người đều bận rộn ăn mừng kết thúc công việc, ai còn tâm trí đâu mà ôm điện thoại nói chuyện công việc chứ?

Lòng trợ lý lạnh đi một nửa, dự cảm ngày chết của mình sắp đến rồi!

Đúng lúc này.

"Cốc cốc ——"

4

0

1 tuần trước

20 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.