TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Editor: SoleilNguyen

Nghe được câu trả lời như vậy, Minh U không hề bất ngờ.

Vì những hệ thống này cần dựa vào ký chủ mới có thể làm được một số việc, điều đó cho thấy năng lực của chúng có hạn, đương nhiên không thể tạo ra thế giới được.

Cô lúc này rất hiểu chuyện, giọng điệu ân cần: "Vậy mày nghĩ cách đi."

Lời vừa dứt, trước mắt cô hiện lên vô số dòng chữ mã hóa.

Là nhóc thống đang điên cuồng tức giận trong bất lực.

Một người một hệ thống giằng co.

Cuối cùng, nhóc thống thỏa hiệp: [Mặc dù tôi không thể trực tiếp tạo ra một thế giới cho cô, nhưng tôi vừa xem qua cửa hàng hệ thống, thực ra chỉ cần đổi được một số năng lực và vật phẩm nhất định, cô hoàn toàn có thể tự mình tạo ra một thế giới nhỏ riêng.]

Thật sự khả thi sao?

Minh U thầm gạch bỏ những nghi ngờ trước đó về năng lực của nhóc thống.

"Được thôi, làm nhiệm vụ đi, đợi nhiệm vụ kết thúc nhớ mở cửa hàng." Cô nói.

Hệ thống bất lực, nếu không phải thuộc tính của ký chủ hoàn toàn phù hợp với hệ thống của nó, phù hợp đến mức nó không có quyền hạn đổi ý, nó đã có thể đổi một ký chủ khác, không phải chịu cái cục tức này.

[Ghép nối nhiệm vụ hoàn thành, đã tìm được kẻ xấu đầu tiên có thể cứu vớt cho ký chủ, lát nữa sẽ tiến hành truyền tải không gian thời gian, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.]

Đếm ngược năm giây kết thúc, bóng dáng Minh U biến mất.

Nhóc thống thở phào một hơi: [Cuối cùng cũng tống đi được rồi…]

Chờ đã.

Có phải nó đã quên nhắc nhở ký chủ kẻ xấu nguy hiểm đến mức nào không a a a a a!



Mở mắt ra lần nữa, Minh U thấy mình đang nằm trong một nhà trọ thanh niên cũ kỹ, chật chội.

Trong căn phòng chưa đầy hai mươi mét vuông nhét mười chiếc giường tầng, phòng thông gió kém, mùi ẩm mốc của giường và mùi mồ hôi của cơ thể tràn ngập không gian này.

Minh U đứng dậy, nhìn thấy chiếc cặp đặt trên đầu giường, từ bên trong lôi ra một bộ quần áo, một số giấy tờ tùy thân, điện thoại di động và vài trăm tệ.

Giấy tờ tùy thân cho thấy chủ nhân của cơ thể này tên là Lục Minh U.

Cô xách cặp, trực tiếp đến quầy lễ tân trả phòng, cầm một trăm tệ tiền đặt cọc rồi quay người rời đi.

Vừa bước ra ngoài, một số thông tin về nhiệm vụ mới tràn vào đầu cô.

Nói một cách đơn giản, kẻ xấu mà cô phải cứu vớt tên là Tống Dụ, là một đạo diễn thiên tài rất nổi tiếng trong thế giới này. Mà tiêu chuẩn cứu vớt thành công là Tống Dụ không còn bức hại nam nữ chính nữa, và từ đó giữ gìn sự chân thiện mỹ.

Sau khi hiểu rõ thông tin, Minh U tìm kiếm Tống Dụ trên điện thoại, nhận được tin tức gần đây anh đang quay phim ở một phim trường nào đó.

Vừa hay, vị trí cô đang đứng chính là khu vực bên ngoài của phim trường đó.

Cô mua vé vào cổng, mất chút thời gian tìm được đoàn làm phim của Tống Dụ.

""Ỷ Tước Chi", đạo diễn Tống Dụ."

Các cung điện xung quanh đều bị phong tỏa, tấm biển ở cửa cho thấy nơi đây đã được đoàn làm phim của Tống Dụ thuê.

Người ngoài không thể vào được.

Nhưng mà…

"Sắp xếp cho tôi một vai diễn."

Phó đạo diễn Vương Lực tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngồi xổm ở cổng cung điện gặm dưa hấu, vừa cắn một miếng, trên đỉnh đầu đã truyền đến câu nói này.

Hắn vội vàng nuốt dưa hấu, thậm chí còn không kịp nhổ hạt, sợ làm lỡ việc của vị nghệ sĩ có giọng nói xa lạ này.

Hắn ngẩng đầu, đón ánh nắng, đối diện với ánh mắt của Minh U.

"… Cô là ai vậy?"

Vương Lực tức giận, Vương Lực cạn lời, Vương Lực cảm thấy mình bị trêu đùa.

Minh U liếc nhìn thẻ đeo trước ngực Vương Lực, trên đó ghi chức vụ là phó đạo diễn, cô không tìm nhầm người.

4

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.