0 chữ
Chương 33
Chương 33
Khoảnh khắc ấy, mắt bà liền sáng lên!
Ngon quá! Phải ăn nhiều hơn mới được!
Bữa cơm hôm nay chẳng ai nói câu nào, ai nấy đều cắm đầu ăn.
Đến khi Lý Diễm Hồng đứng dậy đi lấy thêm cơm thì bà mới phát hiện nồi đã cạn sạch rồi.
Lũ sói này!
Kiều Xuân Sinh ăn hai bát, Kiều Thu Sinh ăn hai bát, Kiều Kiến Quốc cũng hai bát, ăn no đến mức vỗ bụng, lo lắng hỏi:
"Con gái nấu cơm ngon hơn cả tiệm ăn ngoài huyện! Đáng tiếc Thanh Thanh không có nhà, không có lộc ăn rồi! Không biết trưa nay nó ăn gì bên nhà Diêu Đại Thúy nữa?"
"Ông lo chuyện thừa thãi làm gì?"
Lý Diễm Hồng lườm ông: “Cả thôn ai chẳng biết nhà Kiều Ái Quốc là giàu nhất! Chẳng lẽ còn để cháu gái yêu quý của ông đói chắc?"
Nói đi cũng phải nói lại, Diêu Đại Thúy này thật sự là người keo kiệt.
Lúc còn ở ruộng, bà ta còn nói chỉ cần Kiều Thanh Thanh trị khỏi mụn cho con gái bà ta thì có gì cũng sẵn sàng bỏ ra.
Nhưng trên đường về, bà ta lại thấy tiếc rẻ hai con cá hun khói và một con thỏ khô trong hầm nhà mình.
Người nhà bà ta ăn thì bà ta không tiếc, nhưng để một người ngoài như Kiều Thanh Thanh ăn, thì bà ta lại cảm thấy như bị cắt thịt.
Cuối cùng, bà ta quyết định chỉ đem con cá nửa cân mà chồng bà ta nhờ xe bò chở về hôm trước ra hấp lên.
Cả nhà ba người của Kiều Ái Quốc cùng với Kiều Thanh Thanh ngồi quanh bàn ăn, nhìn chằm chằm con cá bé tí trên đĩa mà Kiều Thanh Thanh không nhịn được bĩu môi đầy chán ghét.
Bà ta đã nói là sẽ làm món ngon cho cô ta, vậy mà lại là con cá khô teo tóp này sao?
Dù sao cũng còn tốt hơn ở nhà ăn cháo rau như Kiều Cửu Nguyệt.
“Thím Đại Thúy, con cá này trông thật tinh xảo quá!”
Diêu Đại Thúy nghe ra ý châm chọc trong lời của Kiều Thanh Thanh, cũng chỉ đáp không nặng không nhẹ: “Tinh xảo mới ngon, mau ăn đi!”
Cơm gạo loại hai còn chưa ăn hết, mà bốn người đã ăn sạch con cá nhỏ đó rồi.
Quan trọng là ngay cả cơm gạo loại hai mà Diêu Đại Thúy cũng không xới cho cô ta bao nhiêu, dưới đáy bát toàn là khoảng trống.
Không hổ danh là người keo kiệt nhất thôn Tiểu An.
Nếu Diêu Đại Thúy đã làm bữa cơm qua loa như thế, vậy thì cô ta cũng không vội nhờ hệ thống giúp Kiều Tiểu Liên chữa lành mặt!
[Hệ thống, cậu giúp Kiều Tiểu Liên trị hết mụn trên mặt đi, thời gian giới hạn trong mười ngày là được!]
Đến lúc đó, cô ta chỉ cần lên núi hái vài loại thảo dược làm bộ làm tịch là được rồi.
Hệ thống: [Tôi có hứa sẽ giúp cô sao? Chuyện khoác lác của cô thì tự cô đi mà giải quyết đi.]
Kiều Thanh Thanh có chút hoảng loạn, sao hệ thống lại không nghe lời của cô ta thế này?
Ngon quá! Phải ăn nhiều hơn mới được!
Bữa cơm hôm nay chẳng ai nói câu nào, ai nấy đều cắm đầu ăn.
Đến khi Lý Diễm Hồng đứng dậy đi lấy thêm cơm thì bà mới phát hiện nồi đã cạn sạch rồi.
Lũ sói này!
Kiều Xuân Sinh ăn hai bát, Kiều Thu Sinh ăn hai bát, Kiều Kiến Quốc cũng hai bát, ăn no đến mức vỗ bụng, lo lắng hỏi:
"Con gái nấu cơm ngon hơn cả tiệm ăn ngoài huyện! Đáng tiếc Thanh Thanh không có nhà, không có lộc ăn rồi! Không biết trưa nay nó ăn gì bên nhà Diêu Đại Thúy nữa?"
"Ông lo chuyện thừa thãi làm gì?"
Lý Diễm Hồng lườm ông: “Cả thôn ai chẳng biết nhà Kiều Ái Quốc là giàu nhất! Chẳng lẽ còn để cháu gái yêu quý của ông đói chắc?"
Nói đi cũng phải nói lại, Diêu Đại Thúy này thật sự là người keo kiệt.
Lúc còn ở ruộng, bà ta còn nói chỉ cần Kiều Thanh Thanh trị khỏi mụn cho con gái bà ta thì có gì cũng sẵn sàng bỏ ra.
Người nhà bà ta ăn thì bà ta không tiếc, nhưng để một người ngoài như Kiều Thanh Thanh ăn, thì bà ta lại cảm thấy như bị cắt thịt.
Cuối cùng, bà ta quyết định chỉ đem con cá nửa cân mà chồng bà ta nhờ xe bò chở về hôm trước ra hấp lên.
Cả nhà ba người của Kiều Ái Quốc cùng với Kiều Thanh Thanh ngồi quanh bàn ăn, nhìn chằm chằm con cá bé tí trên đĩa mà Kiều Thanh Thanh không nhịn được bĩu môi đầy chán ghét.
Bà ta đã nói là sẽ làm món ngon cho cô ta, vậy mà lại là con cá khô teo tóp này sao?
Dù sao cũng còn tốt hơn ở nhà ăn cháo rau như Kiều Cửu Nguyệt.
“Thím Đại Thúy, con cá này trông thật tinh xảo quá!”
Diêu Đại Thúy nghe ra ý châm chọc trong lời của Kiều Thanh Thanh, cũng chỉ đáp không nặng không nhẹ: “Tinh xảo mới ngon, mau ăn đi!”
Quan trọng là ngay cả cơm gạo loại hai mà Diêu Đại Thúy cũng không xới cho cô ta bao nhiêu, dưới đáy bát toàn là khoảng trống.
Không hổ danh là người keo kiệt nhất thôn Tiểu An.
Nếu Diêu Đại Thúy đã làm bữa cơm qua loa như thế, vậy thì cô ta cũng không vội nhờ hệ thống giúp Kiều Tiểu Liên chữa lành mặt!
[Hệ thống, cậu giúp Kiều Tiểu Liên trị hết mụn trên mặt đi, thời gian giới hạn trong mười ngày là được!]
Đến lúc đó, cô ta chỉ cần lên núi hái vài loại thảo dược làm bộ làm tịch là được rồi.
Hệ thống: [Tôi có hứa sẽ giúp cô sao? Chuyện khoác lác của cô thì tự cô đi mà giải quyết đi.]
Kiều Thanh Thanh có chút hoảng loạn, sao hệ thống lại không nghe lời của cô ta thế này?
5
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
