0 chữ
Chương 24
Chương 24
"Bà mau lại đây xem đi! Đúng là chuyện lạ trần đời kìa, tôi không nhớ nhầm chứ? Sáng nay mặt nó vẫn còn đầy rỗ đúng không?"
"Đúng vậy, sáng nay vẫn còn."
Sắc mặt Lý Diễm Hồng cũng trở nên nghiêm trọng, ánh mắt nhìn Kiều Thanh Thanh đầy vẻ dò xét.
Tất cả phụ nữ trong thôn Tiểu An bỗng chốc không còn tâm trí cười nhạo chuyện đồng chí bộ đội nhổ nhầm cây lúa nữa. Thay vào đó, bọn họ liền vây lấy Kiều Thanh Thanh, tò mò về chuyện những vết rỗ trên mặt cô ta biến mất.
Kiều Đại Hải: …
Ông giật lấy cái cuốc từ tay Lục Hoài An, nói:
"Đồng chí, cậu vẫn nên đi nghỉ đi!"
Lục Hoài An gãi đầu, có chút ngượng ngùng:
"Chú ơi, trước kia cháu không có cơ hội xuống ruộng trong quân đội, bây giờ hiếm khi có dịp, chú cứ để cháu làm thêm chút đi!"
Nếu mất đi cái cớ này thì anh cũng không biết phải làm sao mới có thể tiếp cận Kiều Cửu Nguyệt nữa.
Kỳ nghỉ thăm nhà chỉ có một tuần.
Kiều Đại Hải lộ vẻ khó xử:
"Đồng chí, không phải chú không muốn cho cậu làm đâu, nhưng nếu cứ để cậu tiếp tục thế này thì đến lúc thu hoạch chắc chúng tôi cũng chẳng còn gì để làm nữa!"
Lục Hoài An: …
Mẹ anh lúc nào cũng bảo anh da mặt mỏng, quả thực không sai. Trước mặt người lạ, anh luôn cảm thấy ngại ngùng.
Nhưng lần này, anh cố gắng khắc phục, chân thành cầu xin:
"Chú, chú dạy cháu đi! Cháu đảm bảo sẽ không nhổ nhầm lúa nữa! Những cây cháu làm hỏng, cháu sẽ đền tiền. Hơn nữa, cháu làm việc cũng không cần tính công điểm đâu!"
Kiều Đại Hải: …
Đây là lần đầu tiên ông gặp một đứa trẻ khao khát làm việc đến vậy!
Không nói nhiều, ông lập tức bắt tay vào dạy Lục Hoài An cách nhận biết cây lúa và cỏ dại, làm sao để sử dụng cuốc mà không tốn sức.
Trong khi đó, Kiều Thanh Thanh bị cả đám người vây quanh cuối cùng cũng nghĩ ra lý do:
"Mọi người đừng hỏi nữa! Những nốt rỗ này là do cháu tự mình chữa khỏi!"
"Rỗ mặt cũng có thể chữa khỏi sao?" Lâm Bình tỏ vẻ hoài nghi.
"Đúng vậy! Tôi sống từng này tuổi rồi mà chưa từng nghe nói đến, cô chữa thế nào?"
"Cô còn biết cách trị rỗ à?"
Kiều Thanh Thanh nhìn đám người trước mặt bằng ánh mắt khinh thường.
Cô ta cảm thấy mình đã liên kết với hệ thống, đẳng cấp cao hơn tất cả bọn họ.
"Dĩ nhiên rồi! Cháu đã lên núi hái thuốc, loại dùng để chữa khỏi rỗ đấy!"
Cô ta từng học cấp ba, biết thảo dược là chuyện bình thường!
"Nhưng sao chị chưa từng thấy em đi hái thuốc bao giờ?"
Giọng Kiều Cửu Nguyệt lập tức vang lên, vạch trần lời nói dối của cô ta.
"Đúng vậy, sáng nay vẫn còn."
Sắc mặt Lý Diễm Hồng cũng trở nên nghiêm trọng, ánh mắt nhìn Kiều Thanh Thanh đầy vẻ dò xét.
Tất cả phụ nữ trong thôn Tiểu An bỗng chốc không còn tâm trí cười nhạo chuyện đồng chí bộ đội nhổ nhầm cây lúa nữa. Thay vào đó, bọn họ liền vây lấy Kiều Thanh Thanh, tò mò về chuyện những vết rỗ trên mặt cô ta biến mất.
Kiều Đại Hải: …
Ông giật lấy cái cuốc từ tay Lục Hoài An, nói:
"Đồng chí, cậu vẫn nên đi nghỉ đi!"
Lục Hoài An gãi đầu, có chút ngượng ngùng:
"Chú ơi, trước kia cháu không có cơ hội xuống ruộng trong quân đội, bây giờ hiếm khi có dịp, chú cứ để cháu làm thêm chút đi!"
Nếu mất đi cái cớ này thì anh cũng không biết phải làm sao mới có thể tiếp cận Kiều Cửu Nguyệt nữa.
Kiều Đại Hải lộ vẻ khó xử:
"Đồng chí, không phải chú không muốn cho cậu làm đâu, nhưng nếu cứ để cậu tiếp tục thế này thì đến lúc thu hoạch chắc chúng tôi cũng chẳng còn gì để làm nữa!"
Lục Hoài An: …
Mẹ anh lúc nào cũng bảo anh da mặt mỏng, quả thực không sai. Trước mặt người lạ, anh luôn cảm thấy ngại ngùng.
Nhưng lần này, anh cố gắng khắc phục, chân thành cầu xin:
"Chú, chú dạy cháu đi! Cháu đảm bảo sẽ không nhổ nhầm lúa nữa! Những cây cháu làm hỏng, cháu sẽ đền tiền. Hơn nữa, cháu làm việc cũng không cần tính công điểm đâu!"
Kiều Đại Hải: …
Đây là lần đầu tiên ông gặp một đứa trẻ khao khát làm việc đến vậy!
Không nói nhiều, ông lập tức bắt tay vào dạy Lục Hoài An cách nhận biết cây lúa và cỏ dại, làm sao để sử dụng cuốc mà không tốn sức.
"Mọi người đừng hỏi nữa! Những nốt rỗ này là do cháu tự mình chữa khỏi!"
"Rỗ mặt cũng có thể chữa khỏi sao?" Lâm Bình tỏ vẻ hoài nghi.
"Đúng vậy! Tôi sống từng này tuổi rồi mà chưa từng nghe nói đến, cô chữa thế nào?"
"Cô còn biết cách trị rỗ à?"
Kiều Thanh Thanh nhìn đám người trước mặt bằng ánh mắt khinh thường.
Cô ta cảm thấy mình đã liên kết với hệ thống, đẳng cấp cao hơn tất cả bọn họ.
"Dĩ nhiên rồi! Cháu đã lên núi hái thuốc, loại dùng để chữa khỏi rỗ đấy!"
Cô ta từng học cấp ba, biết thảo dược là chuyện bình thường!
"Nhưng sao chị chưa từng thấy em đi hái thuốc bao giờ?"
Giọng Kiều Cửu Nguyệt lập tức vang lên, vạch trần lời nói dối của cô ta.
11
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
