0 chữ
Chương 49
Chương 49
Viên Minh không hề nói dối. Thư điếm Thanh Sơn có người chuyên trách việc sao chép sách, thực ra không quá cần người ngoài, nhưng vì thư pháp của Viên Minh rất đẹp nên Triệu chưởng quỹ đã đặc cách cho hắn một lần.
Giờ đây, qua lời nói của Viên Minh, chưởng quỹ hiểu rằng hắn không cố ép hắn ta phải nhận Lý Tịnh, mà chỉ muốn tạo cho Lý Tịnh một cơ hội.
Nhờ những câu chuyện trong thoại bản của Viên Minh, Triệu chưởng quỹ đã lập được công lớn trước mặt Đông gia, vì thế cũng không tiếc nể mặt hắn.
Sau một thoáng suy nghĩ, hắn ta chậm rãi nói: “Viên công tử chắc cũng rõ, chỗ ta không cần người chỉ biết viết chữ, mà cần người viết đẹp.”
Viên Minh gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Triệu chưởng quỹ liền gọi một tiểu nhị dẫn Lý Tịnh ra phía sau thử viết chữ, còn bản thân thì đưa Viên Minh vào gian phòng trong.
Không gian bên trong không lớn nhưng được bày trí đầy đủ, còn có một chiếc giường mềm, trông như nơi nghỉ ngơi riêng của chưởng quỹ.
“Lần trước nhờ có Viên công tử giúp đỡ,” Triệu chưởng quỹ vừa rót trà vừa nói, “Đông gia khen ta làm việc hiệu quả, còn đặc biệt thưởng cho ta một hộp trà xuân Động Đình. Chỉ có một hũ nhỏ thế này thôi, bình thường ta chẳng nỡ lấy ra đãi ai, mời công tử nếm thử xem thế nào?”
Viên Minh nhướng mày, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Đặc trưng lớn nhất của trà xuân là hương thơm thanh mát, mà loại trà này quả thật đúng như lời chưởng quỹ nói, là loại thượng hạng. Vừa chạm vào đầu lưỡi, vị trà đã lan tỏa, mang đến cảm giác sảng khoái.
Thế nhưng Viên Minh lại tỏ vẻ không hiểu, khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: “Trà ngon thật, chỉ tiếc tại hạ kiến thức nông cạn, không có gì để so sánh, thành ra không biết nó quý giá ở điểm nào, thực sự có chút lãng phí.”
Triệu chưởng quỹ không những không tức giận mà còn bật cười ha hả: “Viên công tử quả nhiên là người thú vị.”
Viên Minh khẽ nhếch môi, uống thêm một ngụm.
“Viên công tử không thích vòng vo, vậy ta cũng nói thẳng.” Triệu chưởng quỹ đặt chén trà xuống, nói tiếp: “Rượu Đào Hoa bán rất chạy, vì vậy không ít độc giả đến hỏi liệu thứ rượu được nhắc đến trong thoại bản có thật hay không, thậm chí có người còn sẵn sàng trả giá cao để mua.”
Viên Minh khẽ mím môi.
Sở dĩ thoại bản lấy tên là Rượu Đào Hoa, chính vì nó là sợi dây xuyên suốt toàn bộ câu chuyện. Hai nhân vật chính gặp nhau vì nó, định tình vì nó, rồi cuối cùng cũng tan vỡ vì nó.
Triệu chưởng quỹ quan sát sắc mặt của Viên Minh, chậm rãi hỏi: “Viên công tử đã mô tả tường tận cách ủ Rượu Đào Hoa trong sách. Là vì tổ tiên của công tử từng làm nghề này, hay chỉ là hư cấu?”
Nghe vậy, Viên Minh lập tức hiểu ý hắn ta.
Xem ra thư điếm Thanh Sơn không chỉ muốn kinh doanh sách mà còn muốn lấn sân sang nghề làm rượu.
Với thế lực của người đứng sau thư điếm này, không có lý nào lại không tra ra được điều gì. Hiện tại, họ còn sẵn lòng hỏi thẳng hắn, điều đó chứng tỏ họ không phải hạng tiểu nhân âm hiểm.
Thân phận của Viên Minh vẫn còn là một ẩn số, lúc này không thể để lộ, tạo quan hệ tốt một chút cũng không có gì đáng ngại.
“Nhà ta không ai làm nghề nấu rượu, nhưng công thức trong sách không có vấn đề gì, nếu chưởng quỹ muốn dùng thì cứ thoải mái.”
Nghe vậy, Triệu chưởng quỹ vui vẻ ra mặt, không ngớt lời khen ngợi Viên Minh rộng lượng, khí phách, còn tâng bốc hắn đủ điều. Cuối cùng, hắn ta nghiêm túc nói: “Ý của Đông gia là, công tử đã hào phóng như vậy thì chúng ta cũng không thể chiếm lợi không, lợi nhuận từ việc này nhất định sẽ trích lại một phần cho công tử.”
Giờ đây, qua lời nói của Viên Minh, chưởng quỹ hiểu rằng hắn không cố ép hắn ta phải nhận Lý Tịnh, mà chỉ muốn tạo cho Lý Tịnh một cơ hội.
Nhờ những câu chuyện trong thoại bản của Viên Minh, Triệu chưởng quỹ đã lập được công lớn trước mặt Đông gia, vì thế cũng không tiếc nể mặt hắn.
Sau một thoáng suy nghĩ, hắn ta chậm rãi nói: “Viên công tử chắc cũng rõ, chỗ ta không cần người chỉ biết viết chữ, mà cần người viết đẹp.”
Viên Minh gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Triệu chưởng quỹ liền gọi một tiểu nhị dẫn Lý Tịnh ra phía sau thử viết chữ, còn bản thân thì đưa Viên Minh vào gian phòng trong.
“Lần trước nhờ có Viên công tử giúp đỡ,” Triệu chưởng quỹ vừa rót trà vừa nói, “Đông gia khen ta làm việc hiệu quả, còn đặc biệt thưởng cho ta một hộp trà xuân Động Đình. Chỉ có một hũ nhỏ thế này thôi, bình thường ta chẳng nỡ lấy ra đãi ai, mời công tử nếm thử xem thế nào?”
Viên Minh nhướng mày, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Đặc trưng lớn nhất của trà xuân là hương thơm thanh mát, mà loại trà này quả thật đúng như lời chưởng quỹ nói, là loại thượng hạng. Vừa chạm vào đầu lưỡi, vị trà đã lan tỏa, mang đến cảm giác sảng khoái.
Thế nhưng Viên Minh lại tỏ vẻ không hiểu, khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: “Trà ngon thật, chỉ tiếc tại hạ kiến thức nông cạn, không có gì để so sánh, thành ra không biết nó quý giá ở điểm nào, thực sự có chút lãng phí.”
Viên Minh khẽ nhếch môi, uống thêm một ngụm.
“Viên công tử không thích vòng vo, vậy ta cũng nói thẳng.” Triệu chưởng quỹ đặt chén trà xuống, nói tiếp: “Rượu Đào Hoa bán rất chạy, vì vậy không ít độc giả đến hỏi liệu thứ rượu được nhắc đến trong thoại bản có thật hay không, thậm chí có người còn sẵn sàng trả giá cao để mua.”
Viên Minh khẽ mím môi.
Sở dĩ thoại bản lấy tên là Rượu Đào Hoa, chính vì nó là sợi dây xuyên suốt toàn bộ câu chuyện. Hai nhân vật chính gặp nhau vì nó, định tình vì nó, rồi cuối cùng cũng tan vỡ vì nó.
Triệu chưởng quỹ quan sát sắc mặt của Viên Minh, chậm rãi hỏi: “Viên công tử đã mô tả tường tận cách ủ Rượu Đào Hoa trong sách. Là vì tổ tiên của công tử từng làm nghề này, hay chỉ là hư cấu?”
Xem ra thư điếm Thanh Sơn không chỉ muốn kinh doanh sách mà còn muốn lấn sân sang nghề làm rượu.
Với thế lực của người đứng sau thư điếm này, không có lý nào lại không tra ra được điều gì. Hiện tại, họ còn sẵn lòng hỏi thẳng hắn, điều đó chứng tỏ họ không phải hạng tiểu nhân âm hiểm.
Thân phận của Viên Minh vẫn còn là một ẩn số, lúc này không thể để lộ, tạo quan hệ tốt một chút cũng không có gì đáng ngại.
“Nhà ta không ai làm nghề nấu rượu, nhưng công thức trong sách không có vấn đề gì, nếu chưởng quỹ muốn dùng thì cứ thoải mái.”
Nghe vậy, Triệu chưởng quỹ vui vẻ ra mặt, không ngớt lời khen ngợi Viên Minh rộng lượng, khí phách, còn tâng bốc hắn đủ điều. Cuối cùng, hắn ta nghiêm túc nói: “Ý của Đông gia là, công tử đã hào phóng như vậy thì chúng ta cũng không thể chiếm lợi không, lợi nhuận từ việc này nhất định sẽ trích lại một phần cho công tử.”
6
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
