0 chữ
Chương 99
Chương 99: Vô liêm sỉ, nửa năm trước cô ta đã tính kế tôi
Tống Cảnh Duệ phun ra một ngụm máu đυ.c rồi nhanh chóng đứng dậy. Mọi chuyện hôm nay là do anh ta gây ra, anh ta vốn luôn trọng nghĩa khí, không thể trơ mắt nhìn anh em gặp nạn.
"Tô Nam Thanh, tôi biết cô muốn quay lại nhà họ Tống. Chỉ cần cô giúp tôi chuyện này, tôi sẽ nói với ba, để cô trở về."
Tô Nam Thanh mỉm cười rạng rỡ nhìn anh ta:
"Tống Nam Phong kiểu ba như vậy chỉ có các người mới quý. Tôi thì không muốn gọi loại người đó là ba. Bên ngoài cờ xí phấp phới, trong nhà cờ đỏ không đổ, nghĩ đến trong người tôi chảy dòng máu của loại người đó, tôi chỉ thấy buồn nôn."
Chỉ cần nghĩ đến việc có người cha như thế, tim cô như bị một sức mạnh vô hình đè nặng khiến cô nghẹt thở, nỗi đau không thể diễn tả ấy trào dâng như triều cường. Tô Nam Thanh dựa vào lòng Tô Tỉnh, giọng mệt mỏi:
"Anh, chúng ta về nhà đi."
Tô Tỉnh nhìn cô đau lòng, trái tim như bị xé rách:
"Được! Anh đưa em về nhà."
Khi thấy Tống Cảnh Duệ định lên tiếng, Tô Tỉnh lạnh lùng liếc cảnh cáo.
Tống Cảnh Duệ siết chặt hai tay, không hiểu Tô Nam Thanh rốt cuộc có ý gì.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời đi.
Ngẩng đầu, anh ta thấy Cố Ngộ Thâm đang đứng ở đằng xa.
Tống Cảnh Duệ vội chạy tới: "Ngộ..."
Chữ "thâm" còn chưa nói ra, anh ta đã bị Cố Ngộ Thâm đấm thẳng vào mặt.
Tống Cảnh Duệ giận phát điên, đau đến nhe răng trợn mắt, cực kỳ uất ức:
"Ngộ Thâm, bao nhiêu năm huynh đệ tốt, sao cậu lại đánh tôi?"
Cố Ngộ Thâm mắt sâu lạnh lẽo, giọng giận dữ:
"Tống Cảnh Duệ, cậu còn là người không? Cậu lại dám bảo Triệu Lâm An đi làm nhục Tô Nam Thanh? Cô ấy là em gái ruột cậu đó! Đến chuyện đó mà cậu cũng làm được, cậu còn không bằng súc sinh!"
Tống Cảnh Duệ cười lạnh, sờ vết thương trên mặt, giọng mỉa mai:
"Cố Ngộ Thâm, đừng quên, cậu cũng từng cùng chúng tôi làm nhục cô ta, chẳng phải vì cô ta độc ác sao?"
"Chúng ta cùng một loại người! Một đứa như Tô Nam Thanh cũng xứng đáng để tôi tốt với cô ta à?"
Cố Ngộ Thâm không đáp, cả nhà họ Tống đều tin Tô Nam Thanh tâm địa xấu xa.
"Nhưng ngoài việc Tống Giai Kỳ nói cô ấy hại cô ta, cô ấy từng làm hại người nào khác chưa?"
Tống Cảnh Duệ khựng lại: "Nửa năm trước, cô ta và Nam Chi tính kế tôi, để tôi ‘lên giường’ với Nam Chi. Cậu nói xem cô ta có làm hại tôi không?"
Tống Cảnh Duệ giận dữ quay người rời đi.
Cố Ngộ Thâm chau mày, ánh mắt lạnh băng.
Lời nói của Tô Nam Thanh và Thẩm Mộ Khanh không ngừng vang lên trong đầu anh, thật hay giả thời gian sẽ cho anh câu trả lời.
Tống Giai Kỳ có thể lấy được video chứng minh Tô Nam Thanh đầu độc mẹ anh, thuê được người giúp việc trong biệt thự, hoặc là… cô ta chưa từng rời đi.
Dù có rời đi, cũng có thể đã quay lại mà họ không biết.
Tống Giai Kỳ vốn giỏi công nghệ.
Cố Ngộ Thâm nhìn sang Tiết Khanh:
"Đi điều tra chuyện nửa năm trước. Lúc đó, cậu có mặt."
Tiết Khanh nhớ lại: Hôm đó, cả nhà Tống Giai Kỳ rủ họ đi chơi, còn kéo cả tiểu thư nhà Nam – Nam Chi đi cùng.
Đêm đó xảy ra chuyện.
Tống Giai Kỳ nói là do Tô Nam Thanh tính kế để Tống Cảnh Duệ và Nam Chi ở bên nhau, vì Nam Chi thích Tống Cảnh Duệ.
Nhưng Tô Nam Thanh và Nam Chi ra sức giải thích, chẳng ai tin họ.
Tống Giai Kỳ khăng khăng là do Tô Nam Thanh gây ra.
Từ đó, Tống Cảnh Duệ – người từng thầm yêu Thời Vũ Sơ cảm thấy có lỗi với cô ta và bắt đầu hận Tô Nam Thanh và Nam Chi.
Nhà họ Nam lập tức chuyển đi.
Nam Chi chịu oan ức rất lớn, cha mẹ cô uất nghẹn mang cô rời đi, cắt đứt quan hệ với nhà họ Tống. Giờ mọi chuyện càng rối ren hơn.
Tiết Khanh tranh thủ nói tiếp:
"Giám đốc, tôi giờ mới biết Tô tiểu thư biết y thuật, mọi người nghi ngờ cô ấy cũng dễ hiểu. Nhưng nếu nhìn từ phía Tống Giai Kỳ mà nói, Thời Vũ Sơ là bạn của Tống Giai Kỳ."
"Nói thật, loại phụ nữ như cô ta tôi không thể lấy đâu, chơi bời buông thả, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, tɧác ɭoạи. Tôi tận mắt thấy rồi."
"Chúng ta có một dự án thường bàn bạc ở quán bar, tình cờ gặp vài lần nhưng tôi không chào hỏi."
Trong mắt anh ta, Thời Vũ Sơ là kiểu con gái hư hỏng, không thể lấy làm vợ. Anh ta vẫn thích kiểu như Tô Nam Thanh, nữ tính, đảm đang.
"Tống Cảnh Duệ thích thì chúng ta không can thiệp. Nhưng tôi nghe nói Thời Vũ Sơ đã mang thai, Tống Cảnh Duệ định sau cuộc thi sẽ cưới cô ta."
Tiết Khanh nhân cơ hội nói tiếp:
"Giám đốc, ngoài anh và nhà họ Tống, người ngoài – kể cả tôi đều đánh giá rất tốt về Tô tiểu thư."
"Ông, bà đều quý cô ấy, đến cả phu nhân – người bị anh đưa vào bệnh viện tâm thần cũng rất thích cô ấy. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cô ấy tốt thì mình mới hạnh phúc được."
"Tô Nam Thanh đối xử với ông bà rất tốt. Năm xưa anh bị mù, tâm trạng bất ổn, chính cô ấy luôn kiên nhẫn chăm sóc, dần giúp anh hồi phục."
"Tôi nghĩ anh nên thử tin cô ấy một lần. Cô ấy thật sự rất đáng thương, nhà họ Tống không coi cô ấy là con người."
Đôi mắt Cố Ngộ Thâm vốn lạnh lẽo, trầm tĩnh, giờ phút này lại mất kiểm soát vì Tống Cảnh Duệ, đủ thấy anh đang dần tin Tô Nam Thanh.
Tiết Khanh khẽ thở dài:
"Vì yêu anh, Tô tiểu thư còn xăm tên anh lên ngực, còn có một bông hoa nhài, loài hoa mà phu nhân thích."
Cố Ngộ Thâm lạnh lùng liếc nhìn anh ta, như muốn móc mắt anh ta ra:
"Cậu nhìn thấy khi nào?"
"À... lần trước ở đảo ấy, hôm đó Tống Cảnh Duệ gặp chuyện, Tô tiểu thư và Nam tiểu thư đi bơi, tôi tình cờ gặp họ, nhìn thấy hình xăm trên ngực Tô tiểu thư."
"Tôi còn nghe họ nói chuyện. Nam tiểu thư hỏi: ‘Cố Ngộ Thâm một lòng yêu Tống Giai Kỳ, cậu còn xăm tên anh ta làm gì?’"
"Tôi nhớ rõ Tô tiểu thư trả lời: ‘Cậu yêu của cậu, tớ yêu của tớ. Xăm tên người mình yêu lên ngực, cảm thấy người đó gần hơn một chút.’"
"Nam tiểu thư tức quá gào lên: ‘Tô Nam Thanh, cậu đúng là não tình, yêu một cách hèn mọn như thế đáng sao?’"
"Hôm đó ngài đang chăm sóc cho Tống Giai Kỳ vì cô ta bị trầy tay khi bơi ban ngày. Nếu trễ vài phút, vết thương còn lành luôn rồi."
Cố Ngộ Thâm: "…"
Tô Nam Thanh đã xăm tên anh lên ngực, vậy mà anh lại không biết.
Tiết Khanh thấy ánh mắt anh ngày càng lạnh, gương mặt đẹp trai như muốn bùng nổ, vội vàng ngậm miệng.
"...Tôi… tôi đi gọi cho Tô tiểu thư, hỏi chuyện nửa năm trước."
Tiết Khanh lập tức rút lui, tìm một góc gọi cho Tô Nam Thanh.
Tô Nam Thanh vẫn nể mặt Tiết Khanh, vì anh đối xử với cô không tệ.
Cô nhẹ nhàng bắt máy.
Vừa nối máy, Tiết Khanh lập tức cảm ơn:
"Tô tiểu thư, cảm ơn vì đã nghe máy. Tống Cảnh Duệ đối xử với cô như vậy là do hiểu lầm chuyện nửa năm trước. Tôi muốn điều tra lại, mong cô giúp tôi với vài manh mối, được không?"
"Tô Nam Thanh, tôi biết cô muốn quay lại nhà họ Tống. Chỉ cần cô giúp tôi chuyện này, tôi sẽ nói với ba, để cô trở về."
Tô Nam Thanh mỉm cười rạng rỡ nhìn anh ta:
"Tống Nam Phong kiểu ba như vậy chỉ có các người mới quý. Tôi thì không muốn gọi loại người đó là ba. Bên ngoài cờ xí phấp phới, trong nhà cờ đỏ không đổ, nghĩ đến trong người tôi chảy dòng máu của loại người đó, tôi chỉ thấy buồn nôn."
Chỉ cần nghĩ đến việc có người cha như thế, tim cô như bị một sức mạnh vô hình đè nặng khiến cô nghẹt thở, nỗi đau không thể diễn tả ấy trào dâng như triều cường. Tô Nam Thanh dựa vào lòng Tô Tỉnh, giọng mệt mỏi:
Tô Tỉnh nhìn cô đau lòng, trái tim như bị xé rách:
"Được! Anh đưa em về nhà."
Khi thấy Tống Cảnh Duệ định lên tiếng, Tô Tỉnh lạnh lùng liếc cảnh cáo.
Tống Cảnh Duệ siết chặt hai tay, không hiểu Tô Nam Thanh rốt cuộc có ý gì.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời đi.
Ngẩng đầu, anh ta thấy Cố Ngộ Thâm đang đứng ở đằng xa.
Tống Cảnh Duệ vội chạy tới: "Ngộ..."
Chữ "thâm" còn chưa nói ra, anh ta đã bị Cố Ngộ Thâm đấm thẳng vào mặt.
Tống Cảnh Duệ giận phát điên, đau đến nhe răng trợn mắt, cực kỳ uất ức:
"Ngộ Thâm, bao nhiêu năm huynh đệ tốt, sao cậu lại đánh tôi?"
Cố Ngộ Thâm mắt sâu lạnh lẽo, giọng giận dữ:
"Tống Cảnh Duệ, cậu còn là người không? Cậu lại dám bảo Triệu Lâm An đi làm nhục Tô Nam Thanh? Cô ấy là em gái ruột cậu đó! Đến chuyện đó mà cậu cũng làm được, cậu còn không bằng súc sinh!"
"Cố Ngộ Thâm, đừng quên, cậu cũng từng cùng chúng tôi làm nhục cô ta, chẳng phải vì cô ta độc ác sao?"
"Chúng ta cùng một loại người! Một đứa như Tô Nam Thanh cũng xứng đáng để tôi tốt với cô ta à?"
Cố Ngộ Thâm không đáp, cả nhà họ Tống đều tin Tô Nam Thanh tâm địa xấu xa.
"Nhưng ngoài việc Tống Giai Kỳ nói cô ấy hại cô ta, cô ấy từng làm hại người nào khác chưa?"
Tống Cảnh Duệ khựng lại: "Nửa năm trước, cô ta và Nam Chi tính kế tôi, để tôi ‘lên giường’ với Nam Chi. Cậu nói xem cô ta có làm hại tôi không?"
Tống Cảnh Duệ giận dữ quay người rời đi.
Cố Ngộ Thâm chau mày, ánh mắt lạnh băng.
Lời nói của Tô Nam Thanh và Thẩm Mộ Khanh không ngừng vang lên trong đầu anh, thật hay giả thời gian sẽ cho anh câu trả lời.
Dù có rời đi, cũng có thể đã quay lại mà họ không biết.
Tống Giai Kỳ vốn giỏi công nghệ.
Cố Ngộ Thâm nhìn sang Tiết Khanh:
"Đi điều tra chuyện nửa năm trước. Lúc đó, cậu có mặt."
Tiết Khanh nhớ lại: Hôm đó, cả nhà Tống Giai Kỳ rủ họ đi chơi, còn kéo cả tiểu thư nhà Nam – Nam Chi đi cùng.
Đêm đó xảy ra chuyện.
Tống Giai Kỳ nói là do Tô Nam Thanh tính kế để Tống Cảnh Duệ và Nam Chi ở bên nhau, vì Nam Chi thích Tống Cảnh Duệ.
Nhưng Tô Nam Thanh và Nam Chi ra sức giải thích, chẳng ai tin họ.
Tống Giai Kỳ khăng khăng là do Tô Nam Thanh gây ra.
Từ đó, Tống Cảnh Duệ – người từng thầm yêu Thời Vũ Sơ cảm thấy có lỗi với cô ta và bắt đầu hận Tô Nam Thanh và Nam Chi.
Nhà họ Nam lập tức chuyển đi.
Nam Chi chịu oan ức rất lớn, cha mẹ cô uất nghẹn mang cô rời đi, cắt đứt quan hệ với nhà họ Tống. Giờ mọi chuyện càng rối ren hơn.
Tiết Khanh tranh thủ nói tiếp:
"Giám đốc, tôi giờ mới biết Tô tiểu thư biết y thuật, mọi người nghi ngờ cô ấy cũng dễ hiểu. Nhưng nếu nhìn từ phía Tống Giai Kỳ mà nói, Thời Vũ Sơ là bạn của Tống Giai Kỳ."
"Nói thật, loại phụ nữ như cô ta tôi không thể lấy đâu, chơi bời buông thả, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, tɧác ɭoạи. Tôi tận mắt thấy rồi."
"Chúng ta có một dự án thường bàn bạc ở quán bar, tình cờ gặp vài lần nhưng tôi không chào hỏi."
Trong mắt anh ta, Thời Vũ Sơ là kiểu con gái hư hỏng, không thể lấy làm vợ. Anh ta vẫn thích kiểu như Tô Nam Thanh, nữ tính, đảm đang.
"Tống Cảnh Duệ thích thì chúng ta không can thiệp. Nhưng tôi nghe nói Thời Vũ Sơ đã mang thai, Tống Cảnh Duệ định sau cuộc thi sẽ cưới cô ta."
Tiết Khanh nhân cơ hội nói tiếp:
"Giám đốc, ngoài anh và nhà họ Tống, người ngoài – kể cả tôi đều đánh giá rất tốt về Tô tiểu thư."
"Ông, bà đều quý cô ấy, đến cả phu nhân – người bị anh đưa vào bệnh viện tâm thần cũng rất thích cô ấy. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cô ấy tốt thì mình mới hạnh phúc được."
"Tô Nam Thanh đối xử với ông bà rất tốt. Năm xưa anh bị mù, tâm trạng bất ổn, chính cô ấy luôn kiên nhẫn chăm sóc, dần giúp anh hồi phục."
"Tôi nghĩ anh nên thử tin cô ấy một lần. Cô ấy thật sự rất đáng thương, nhà họ Tống không coi cô ấy là con người."
Đôi mắt Cố Ngộ Thâm vốn lạnh lẽo, trầm tĩnh, giờ phút này lại mất kiểm soát vì Tống Cảnh Duệ, đủ thấy anh đang dần tin Tô Nam Thanh.
Tiết Khanh khẽ thở dài:
"Vì yêu anh, Tô tiểu thư còn xăm tên anh lên ngực, còn có một bông hoa nhài, loài hoa mà phu nhân thích."
Cố Ngộ Thâm lạnh lùng liếc nhìn anh ta, như muốn móc mắt anh ta ra:
"Cậu nhìn thấy khi nào?"
"À... lần trước ở đảo ấy, hôm đó Tống Cảnh Duệ gặp chuyện, Tô tiểu thư và Nam tiểu thư đi bơi, tôi tình cờ gặp họ, nhìn thấy hình xăm trên ngực Tô tiểu thư."
"Tôi còn nghe họ nói chuyện. Nam tiểu thư hỏi: ‘Cố Ngộ Thâm một lòng yêu Tống Giai Kỳ, cậu còn xăm tên anh ta làm gì?’"
"Tôi nhớ rõ Tô tiểu thư trả lời: ‘Cậu yêu của cậu, tớ yêu của tớ. Xăm tên người mình yêu lên ngực, cảm thấy người đó gần hơn một chút.’"
"Nam tiểu thư tức quá gào lên: ‘Tô Nam Thanh, cậu đúng là não tình, yêu một cách hèn mọn như thế đáng sao?’"
"Hôm đó ngài đang chăm sóc cho Tống Giai Kỳ vì cô ta bị trầy tay khi bơi ban ngày. Nếu trễ vài phút, vết thương còn lành luôn rồi."
Cố Ngộ Thâm: "…"
Tô Nam Thanh đã xăm tên anh lên ngực, vậy mà anh lại không biết.
Tiết Khanh thấy ánh mắt anh ngày càng lạnh, gương mặt đẹp trai như muốn bùng nổ, vội vàng ngậm miệng.
"...Tôi… tôi đi gọi cho Tô tiểu thư, hỏi chuyện nửa năm trước."
Tiết Khanh lập tức rút lui, tìm một góc gọi cho Tô Nam Thanh.
Tô Nam Thanh vẫn nể mặt Tiết Khanh, vì anh đối xử với cô không tệ.
Cô nhẹ nhàng bắt máy.
Vừa nối máy, Tiết Khanh lập tức cảm ơn:
"Tô tiểu thư, cảm ơn vì đã nghe máy. Tống Cảnh Duệ đối xử với cô như vậy là do hiểu lầm chuyện nửa năm trước. Tôi muốn điều tra lại, mong cô giúp tôi với vài manh mối, được không?"
4
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
