TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 97
Chương 97: Tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa, tôi sẽ phản kích dữ dội

Triệu Lâm An nghẹn họng, bỗng chợt nhớ ra, hắn quen Tống Cảnh Duệ nhưng Tô Nam Thanh thì không hề quen biết hắn.

Lần này đùa hơi quá trớn rồi.

Phải làm sao đây?

Bọn họ không dám đắc tội với nhà họ Tống.

Càng không dám để lộ thân phận của Tống Cảnh Duệ, giờ chỉ còn cách chờ anh ta đến cứu bọn họ.

"Dẫn đi!"

Mấy gã đàn ông bị áp giải lên xe cảnh sát.

Ngoài cửa, Khương Ngộ thấy Tô Nam Thanh và Thanh Nguyệt không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh bước đến cạnh Tô Nam Thanh, hạ giọng nói:

"Chị, trên đường đến đây em đã cho người đi lấy camera giám sát, đã lấy được rồi, lát nữa sẽ giao cho cảnh sát."

Tô Nam Thanh cũng đáp khẽ:

"Ừ! Mang đi luôn, tôi muốn đám người này vào tù mọt gông. Bọn chúng thường xuyên làm chuyện như thế, còn buôn bán phụ nữ và trẻ em nữa. Lát nữa em nói rõ với cảnh sát, để họ điều tra."

"Gã đàn ông cầm đầu có một chiếc điện thoại nhưng đã ném xuống biển rồi."

Tên tay sai đắc lực mà Tống Giai Kỳ tin tưởng nhất chính là Triệu Lâm An, gã đàn ông này vì tiền mà việc gì cũng dám làm.

"Được!" Khương Ngộ đáp nhỏ.

Tống Giai Kỳ tự cho mình thanh cao, cao quý không ai sánh bằng nhưng bên trong thì đã thối rữa từ lâu.

Một linh hồn cao quý là biết tự tôn trọng chính mình.

Tống Giai Kỳ đã chọn sa ngã thì không ai có thể ngăn cản cô ta được.

Tại đồn cảnh sát.

Sau khi làm xong lời khai, Tô Nam Thanh và Thanh Nguyệt được thả ra.

Vừa bước đến bên đường, họ liền thấy Tống Cảnh Duệ lái xe thể thao chạy tới, vừa xuống xe đã vội vàng chạy đến trước mặt Tô Nam Thanh.

"Tô Nam Thanh, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, cô mau nói với cảnh sát..."

"Bốp!" Tô Nam Thanh giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta.

Tống Cảnh Duệ sững sờ, nhìn vào ánh mắt đầy hận thù của cô, trong lòng trào dâng nỗi áy náy.

Anh nhìn cô trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch, lòng càng thêm khó chịu: "Tô Nam Thanh, tôi chỉ muốn họ dạy dỗ cô một chút thôi..."

"Vậy sao? Vì con đàn bà độc ác Tống Giai Kỳ kia, anh ngay cả em ruột của mình cũng không tha. Anh gọi là ‘dạy dỗ một chút’ đấy hả? Là để bọn chúng cưỡиɠ ɧϊếp tôi và Thanh Nguyệt?"

"Tống Cảnh Duệ, tôi không ngờ anh còn độc ác hơn cả Tống Giai Kỳ. Nhưng anh cứ yên tâm, bọn chúng sẽ không khai ra anh đâu, vì trong mắt bọn chúng, anh chỉ là một con chó có cũng được, không có cũng chẳng sao. Đợi đến lúc anh mất giá trị lợi dụng, tất cả tội danh sẽ đổ lên đầu anh."

"Anh cứ yên tâm đi, bởi vì có người cần anh đi thi đấu. Sau cuộc thi, em gái tốt của anh – Tống Giai Kỳ chắc chắn sẽ ‘tặng’ cho anh một món quà lớn. Khi đó anh nhất định sẽ rất thích."

"Tới lúc đó, tôi sẽ đi xem thử, xem cô em gái tốt kia đã ‘tặng’ cho anh món quà gì."

"Anh cứ an tâm trở về, bọn chúng tuyệt đối sẽ không khai ra anh đâu, vì người đứng sau thực sự không phải là anh."

"Còn nữa, mấy người bạn tốt của anh, bọn chúng buôn bán trẻ em, phụ nữ, đem bán cho các sòng bạc ngầm làm gái mại da^ʍ nếu những chuyện này bị tra ra, sau cuộc thi tất cả tội danh sẽ bị đổ hết lên đầu anh."

"Có người đã sớm giúp anh sắp đặt con đường rồi."

Tô Nam Thanh nói xong liền quay người rời đi.

Tống Cảnh Duệ: "…"

Cô ta đang nói cái quái gì vậy?

Hay là bị dọa đến phát điên rồi?

Triệu Lâm An dù là công tử ăn chơi nhưng làm việc cũng biết chừng mực.

Tô Nam Thanh đi được mấy bước, lại quay đầu nói:

"Còn nữa, sau này đừng nói tôi là em ruột của anh. Nhà họ Tống các người không xứng. Các người cứ nói tôi là con nuôi đi, còn Tống Giai Kỳ mới là bảo bối quý giá của các người. Hãy quý trọng cô ta thật tốt, như thế mới xứng đáng với sự ‘yêu thương’ các người dành suốt bao năm qua."

"Chuyện xảy ra nửa năm trước, không phải tôi và Nam Chi giăng bẫy anh, mà là Thời Vũ Sơ đã gài bẫy anh. Còn lý do cô ta làm vậy, sau cuộc thi tôi nghĩ sẽ có người nói cho anh biết."

"Nam Chi nói đúng, nhà họ Tống các người ai cũng tàn nhẫn. Cô ấy mù mắt mới thích anh bao nhiêu năm như vậy."

"Tra nam và tiện nữ, hai người các người nên khóa lại với nhau, đừng đi hại người khác, đặc biệt là hại Chi Chi."

Nói xong, Tô Nam Thanh không cho Tống Cảnh Duệ cơ hội phản bác, liền lên xe.

Tống Cảnh Duệ tức đến nghiến răng, nghe xong lời Tô Nam Thanh, chút áy náy trong lòng cũng biến mất.

"Tô Nam Thanh, không cho cô bôi nhọ Vũ Sơ, người tính kế tôi rõ ràng là cô!"

Tô Nam Thanh cười lạnh: "Đồ ngu ngốc."

"Tô Nam Thanh, cô…"

Tống Cảnh Duệ nhìn về phía cửa đồn cảnh sát, anh có thể vào thì nói được gì?

Triệu Lâm An là huynh đệ của anh, không được, nhất định phải để Tô Nam Thanh rút đơn kiện.

Anh nhìn xe Tô Nam Thanh rời đi, lập tức lái xe đuổi theo.

Khương Ngộ nhìn qua gương chiếu hậu thấy xe Tống Cảnh Duệ đang bám theo, ánh mắt sắc lạnh.

"Chị, xe Tống Cảnh Duệ đang đuổi theo."

Tô Nam Thanh cười lạnh: "Cứ để anh ta đuổi theo, với những bằng chứng chúng ta có, chưa đến hai tiếng đồng hồ, những việc mà bọn họ làm sẽ bị đưa lên mạng hết."

"Chuyện như thế, đương nhiên phải để Tống Giai Kỳ thấy, ít nhất đêm nay cô ta sẽ tức đến mất ngủ."

Khương Ngộ cười: "Chị, em biết rồi."

"Ừ, phía trước có trung tâm thương mại, đưa bọn chị đi mua quần áo trước đã."

Tô Nam Thanh vừa dứt lời, điện thoại liền đổ chuông, là một số lạ.

Cô đoán chắc là Tống Cảnh Duệ nên không bắt máy.

Nhưng đối phương cứ gọi liên tục khiến cô thấy bực bội.

"Alo!" Giọng cô không mấy dễ chịu.

"Tô Nam Thanh, em không sao chứ?" Tô Nam Thanh sửng sốt, số lạ này lại là Cố Ngộ Thâm.

Cô còn tưởng mình nghe nhầm nhưng rồi lại nghe thấy giọng của anh lần nữa.

"Tô Nam Thanh, nói đi, em có sao không?"

Tô Nam Thanh cười lạnh: "Tôi không sao cả. Không để cho ‘tiểu thanh mai’ của anh hãm hại thành công, chắc anh vui lắm nhỉ?"

Cố Ngộ Thâm đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ra cảnh vật bên ngoài, ánh mắt đầy lạnh lẽo:

"Tô Nam Thanh, em đang nói gì vậy?"

Ánh mắt Tô Nam Thanh càng thêm lạnh lẽo:

"Cố Ngộ Thâm, tay sai của Tống Giai Kỳ – Triệu Lâm An, anh quen đấy nhỉ. Tôi biết các người độc ác nhưng không ngờ lại độc ác đến mức này."

"Các người muốn hắn hủy hoại tôi, đúng là chuyện tốt với các người. Nhưng Cố Ngộ Thâm, anh quên rồi sao, tôi đã từng nói với anh rồi: Tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa, tôi sẽ phản kích."

Cố Ngộ Thâm giận dữ: "Tô Nam Thanh, em nói… chuyện này là do tôi làm?"

Tô Nam Thanh cười khẩy: "Nếu không tin, anh có thể đến đồn cảnh sát, nghe xem Triệu Lâm An nói gì. Hắn nói, chuyện này anh cũng biết, anh sẽ lo cho hắn ra ngoài."

"Cố Ngộ Thâm, tôi đã không còn dây dưa với anh nữa rồi, sao anh còn không buông tha cho tôi?"

"Tôi đã dứt khoát ly hôn, đã tận tình chăm sóc anh suốt hai năm, mà anh lại muốn hủy hoại tôi như vậy?"

Lúc ở đồn cảnh sát, đúng là Triệu Lâm An đã nói vậy.

Tô Nam Thanh nói xong liền dập máy.

Sau đó chặn luôn số.

Cố Ngộ Thâm gọi lại nhưng đã bị chặn.

Cố Ngộ Thâm: "…"

"Chết tiệt, Tô Nam Thanh lại chặn số…"

Cố Ngộ Thâm tức giận, ánh mắt tối sầm lại:

"Tiết Khanh, vào đây!"

Anh hét lớn về phía cửa.

Tiết Khanh rùng mình, ai lại chọc giận ma vương này nữa rồi, dạo gần đây anh ta gần như phát điên.

Cố Ngộ Thâm từ sau khi trở về từ hòn đảo, như biến thành một người khác.

Tiết Khanh vừa bước vào thì điện thoại của Cố Ngộ Thâm reo lên.

Anh bắt máy, là Tống Cảnh Duệ.

Vừa kết nối, Tống Cảnh Duệ đã nói:

"Ngộ Thâm, cậu phải giúp tôi."

4

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.