0 chữ
Chương 95
Chương 95: Bài học, bị vây đánh
Ba người Tô Nam Thanh chơi ở đảo ba ngày mới trở về.
Nghỉ ngơi thêm một ngày, cô mới đi làm lại.
Trong mấy ngày ở đảo, cô đã vẽ rất nhiều bản thiết kế.
Hôm nay cô đến công ty để xem mẫu vải.
Từ sớm cô đã bảo Thanh Nguyệt chuẩn bị sẵn, sau khi xem xong, cô định đi spa.
Chơi mấy ngày ở biển bị rám nắng, cô đã hẹn với Thất Thất đi chăm sóc da.
Đến dưới lầu công ty, cô bước ra khỏi xe, dáng vẻ thanh thoát dưới ánh sáng ban mai trông nổi bật và trong trẻo.
"Tô Nam Thanh."
Tô Nam Thanh nghe thấy giọng nói quen thuộc, mới sáng sớm đã khiến cô muốn nổi điên.
Cô quay đầu nhìn Tống Cảnh Duệ, anh ta mặc áo khoác bóng chày, đội mũ lưỡi trai, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
"Tống đại thiếu gia, anh có việc gì?" Tô Nam Thanh lạnh nhạt hỏi.
"Cô đã làm gì Kỳ Kỳ? Mấy ngày nay cô ấy không vui, theo tôi về xin lỗi cô ấy."
Tô Nam Thanh giận đến mức cắt ngang lời anh ta: "Cô ta không vui thì tìm tôi làm gì?"
"Cô phải xin lỗi cô ấy. Dù sao cũng vì cô cướp Cố Ngộ Thâm nên cô ấy mới buồn." Tống Cảnh Duệ cứng rắn nói.
Tô Nam Thanh ôm trán, hít sâu một hơi. Sao cô lại quen loại ngu xuẩn thế này chứ.
Sáng sớm đã bị làm phiền như vậy, thật quá mệt mỏi.
"Cút!" Tô Nam Thanh gầm lên giận dữ.
Tống Cảnh Duệ sững người, không thể tin nổi: "Tô Nam Thanh, cô bảo tôi cút? Cô... cô chỉ học hết cấp hai mà lại làm giám đốc thiết kế ở đây, chẳng phải vì dụ dỗ Khương tổng hay sao? Cô đã bỉ ổi như vậy rồi, còn muốn chiếm giữ Cố Ngộ Thâm không buông tay?"
Ánh mắt Tống Cảnh Duệ đầy khinh miệt nhìn Tô Nam Thanh.
"Hừ..." Tô Nam Thanh tức đến bật cười: "Chuyện ly hôn anh nên tìm Cố Ngộ Thâm, là anh ta không chịu đi ký đơn. Còn nữa, anh tưởng Khương Ngộ giống anh à?"
Tống Cảnh Duệ không hiểu cô nói vậy là sao?
"Tô Nam Thanh, cô có ý gì?"
"Rất đơn giản. Khương Ngộ tuy trẻ tuổi nhưng tài năng xuất chúng, thành tựu mấy năm nay của anh ấy không phải do dụ dỗ phụ nữ mà có được."
"Còn nữa, trong mắt anh chỉ có Tống Giai Kỳ, anh chưa bao giờ hiểu tôi là người thế nào. Tôi sống tốt là do quyến rũ đàn ông? Tôi có năng lực là do thủ đoạn bẩn thỉu?"
"Tống Cảnh Duệ, thế nào mới gọi là bỉ ổi? Chính anh mới là kẻ vừa ngu vừa đê tiện."
"Chuyện nửa năm trước, anh tự nghĩ lại xem nguyên nhân là gì, ai mới là người tính kế anh?"
Tống Cảnh Duệ, thời gian vênh váo của anh không còn bao lâu đâu, nửa tháng nữa đến cuộc thi, lúc đó anh sẽ không còn đường lui, chờ đến khi biết được sự thật, không biết anh có tức chết không.
Tô Nam Thanh nói xong thì không thèm nhìn anh ta nữa.
Tống Cảnh Duệ: "…"
Cô còn dám nhắc đến chuyện nửa năm trước. Nhìn vào tòa nhà trước mặt, chuyện lần trước anh ta nhất định phải trả lại.
Anh ta sẽ cho Tô Nam Thanh nếm thử cảm giác bị người thân phản bội.
Anh ta yêu Thời Vũ Sơ như thế, lại bị người đàn bà đó lợi dụng.
Tống Cảnh Duệ lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
"Anh Duệ." Giọng đối phương lấc cấc.
Tống Cảnh Duệ cười lạnh: "Tối nay, giúp tôi dạy dỗ một người. Tô Nam Thanh. Tôi sẽ gửi địa chỉ công ty cho cậu. Đừng đánh chết, chỉ cần cho cô ta một bài học là được."
"OK!" Đối phương lập tức đồng ý.
Gọi xong, anh ta gọi tiếp cho Tống Giai Kỳ.
"Anh." Giọng cô ta yếu ớt, nghe mà khiến anh ta xót xa.
"Kỳ Kỳ, Tô Nam Thanh không chịu xin lỗi em nhưng anh đã tìm người dạy dỗ cô ta. Sau này cô ta sẽ mất việc, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn em."
Nghĩ đến chuyện nửa năm trước, Tống Cảnh Duệ đầy hận ý.
"Anh, đừng làm vậy, cô ta không xin lỗi cũng không sao. Em biết dạo này tâm trạng không tốt. Anh còn phải thi đấu, đừng làm chuyện phạm pháp." Tống Giai Kỳ vội khuyên.
"Em vẫn là người hiểu anh nhất. Yên tâm, anh không làm chuyện phạm pháp. Cô ta đã tính kế anh và Thời Vũ Sơ, anh sẽ không tha cho cô ta."
"Anh à, cảm ơn anh vì luôn đối xử tốt với em..." Tống Giai Kỳ cảm động đến rơi nước mắt.
Tống Cảnh Duệ dỗ dành cô ta một lúc mới cúp máy.
Anh ta nhìn cổng công ty của Tô Nam Thanh: "Tô Nam Thanh, tôi cũng không muốn như vậy với cô nhưng cô quá đáng lắm rồi."
Cô là em gái ruột của anh ta, chỉ cần xin lỗi Giai Kỳ, anh ta cũng sẽ không làm vậy.
Tống Cảnh Duệ không nghĩ nhiều, liền đến đội xe.
Tống Giai Kỳ ở nhà luyện đàn piano, cô ta nhất định phải đoạt giải nhất cuộc thi.
Luyện được một lúc, cô ta nhận được điện thoại từ Tống Cảnh Duệ, nói đã tìm người dạy dỗ Tô Nam Thanh.
Tốt quá! Kế hoạch tính kế Tô Nam Thanh nửa năm trước chính là để anh trai hoàn toàn ghét cô ta.
Bây giờ cuối cùng anh cũng chịu ra tay rồi.
Chỉ cần Đường Uyển Oanh sụp đổ, cô ta có thể âm thầm thu mua cổ phần nhà họ Đường.
Tống Giai Kỳ gửi một tin nhắn ra ngoài, tiếp tục luyện đàn, chờ tin tốt từ phía Tô Nam Thanh.
Tô Nam Thanh, muốn đấu với tôi, là tự tìm đường chết!
Cố Ngộ Thâm đêm đó rời đi rồi không còn liên lạc nữa.
Điều đó chứng tỏ, anh đã không còn tin cô ta nữa.
Cô ta tức giận cực độ, bày mưu tính kế bao lâu, vậy mà Tô Nam Thanh lại thoát được.
Khiến Cố Ngộ Thâm không còn tin cô ta nữa.
Có lẽ phải tìm cách khác, nếu không dựa vào mẹ Cố Ngộ Thâm được thì còn bà nội – người mà anh ta kính trọng nhất thì sao?
Tống Giai Kỳ cười vô cùng độc ác.
__
Về chuyện này, Tô Nam Thanh vẫn chưa hay biết gì.
Ở kiếp trước, cô phải đến trước cuộc thi mới gặp lại Tống Cảnh Duệ.
Kiếp này, rất nhiều chuyện đã xảy ra sớm hơn.
4 giờ chiều, sau khi hoàn tất công việc, cô dẫn Thanh Nguyệt đi làm mặt ở tiệm spa phía sau.
Gần lên hai người đi bộ.
Trên đường, cô vừa đi vừa nói chuyện công việc với Thanh Nguyệt.
Cô đã chọn xong các loại vải cần thiết.
Điều quan trọng nhất bây giờ là không để rò rỉ bản thiết kế. Việc này, cô đích thân giao cho Khương Ngộ xử lý.
Hai người đi đến đoạn hẻm sâu thì bất ngờ, từ một con hẻm khác lao ra năm người đàn ông, chặn đường họ.
Thanh Nguyệt ánh mắt đầy sát khí, ánh mắt Tô Nam Thanh lạnh như băng.
Người cầm đầu còn khá trẻ, Tô Nam Thanh biết hắn là ai.
Tay sai mà Tống Cảnh Duệ nuôi trong bóng tối.
Vì cô không chịu xin lỗi Tống Giai Kỳ nên anh ta phái người đến dằn mặt cô.
"Tô Nam Thanh phải không?" Hắn vừa cười vừa hỏi, ánh mắt tà ác nhìn cô từ trên xuống dưới.
Tô Nam Thanh cực kỳ ghét ánh mắt của hắn. Người này cô biết là vì hắn vừa là người của Tống Cảnh Duệ, vừa cấu kết với Tống Giai Kỳ.
Cũng chính là kẻ lái xe tông cô trong tương lai, muốn cô chết.
Nói cách khác, đây là tên liếʍ chó số một của Tống Giai Kỳ. Vì quen biết với Tống Cảnh Duệ nên hắn cực kỳ thích Tống Giai Kỳ.
Cô thản nhiên đáp: "Là tôi."
"Ồ! Có người bỏ tiền nhờ tôi dạy dỗ cô. Cô tự đi theo chúng tôi hay để chúng tôi dùng vũ lực?"
Ánh mắt Tô Nam Thanh lóe sáng: "Là Tống Cảnh Duệ phái các người đến?"
Năm người khựng lại, sao cô biết?
Tô Nam Thanh liếc nhìn Thanh Nguyệt, thì thầm bằng giọng chỉ họ mới nghe được: "Giả vờ bị bắt, tôi muốn tống bọn họ vào tù."
Thanh Nguyệt lập tức hiểu ý cô.
Cô ấy bấm nút bên hông điện thoại.
Bên Khương Ngộ, nhanh chóng nhận được tín hiệu.
Tên đàn ông tiến đến định kéo Tô Nam Thanh, cô giả vờ sợ hãi vung tay, nhanh chóng lùi lại một bước, hét lớn:
"Tránh ra, đừng chạm vào tôi, tránh ra!"
Nghỉ ngơi thêm một ngày, cô mới đi làm lại.
Trong mấy ngày ở đảo, cô đã vẽ rất nhiều bản thiết kế.
Hôm nay cô đến công ty để xem mẫu vải.
Từ sớm cô đã bảo Thanh Nguyệt chuẩn bị sẵn, sau khi xem xong, cô định đi spa.
Chơi mấy ngày ở biển bị rám nắng, cô đã hẹn với Thất Thất đi chăm sóc da.
Đến dưới lầu công ty, cô bước ra khỏi xe, dáng vẻ thanh thoát dưới ánh sáng ban mai trông nổi bật và trong trẻo.
"Tô Nam Thanh."
Tô Nam Thanh nghe thấy giọng nói quen thuộc, mới sáng sớm đã khiến cô muốn nổi điên.
Cô quay đầu nhìn Tống Cảnh Duệ, anh ta mặc áo khoác bóng chày, đội mũ lưỡi trai, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
"Tống đại thiếu gia, anh có việc gì?" Tô Nam Thanh lạnh nhạt hỏi.
"Cô đã làm gì Kỳ Kỳ? Mấy ngày nay cô ấy không vui, theo tôi về xin lỗi cô ấy."
"Cô phải xin lỗi cô ấy. Dù sao cũng vì cô cướp Cố Ngộ Thâm nên cô ấy mới buồn." Tống Cảnh Duệ cứng rắn nói.
Tô Nam Thanh ôm trán, hít sâu một hơi. Sao cô lại quen loại ngu xuẩn thế này chứ.
Sáng sớm đã bị làm phiền như vậy, thật quá mệt mỏi.
"Cút!" Tô Nam Thanh gầm lên giận dữ.
Tống Cảnh Duệ sững người, không thể tin nổi: "Tô Nam Thanh, cô bảo tôi cút? Cô... cô chỉ học hết cấp hai mà lại làm giám đốc thiết kế ở đây, chẳng phải vì dụ dỗ Khương tổng hay sao? Cô đã bỉ ổi như vậy rồi, còn muốn chiếm giữ Cố Ngộ Thâm không buông tay?"
Ánh mắt Tống Cảnh Duệ đầy khinh miệt nhìn Tô Nam Thanh.
"Hừ..." Tô Nam Thanh tức đến bật cười: "Chuyện ly hôn anh nên tìm Cố Ngộ Thâm, là anh ta không chịu đi ký đơn. Còn nữa, anh tưởng Khương Ngộ giống anh à?"
"Tô Nam Thanh, cô có ý gì?"
"Rất đơn giản. Khương Ngộ tuy trẻ tuổi nhưng tài năng xuất chúng, thành tựu mấy năm nay của anh ấy không phải do dụ dỗ phụ nữ mà có được."
"Còn nữa, trong mắt anh chỉ có Tống Giai Kỳ, anh chưa bao giờ hiểu tôi là người thế nào. Tôi sống tốt là do quyến rũ đàn ông? Tôi có năng lực là do thủ đoạn bẩn thỉu?"
"Tống Cảnh Duệ, thế nào mới gọi là bỉ ổi? Chính anh mới là kẻ vừa ngu vừa đê tiện."
"Chuyện nửa năm trước, anh tự nghĩ lại xem nguyên nhân là gì, ai mới là người tính kế anh?"
Tống Cảnh Duệ, thời gian vênh váo của anh không còn bao lâu đâu, nửa tháng nữa đến cuộc thi, lúc đó anh sẽ không còn đường lui, chờ đến khi biết được sự thật, không biết anh có tức chết không.
Tô Nam Thanh nói xong thì không thèm nhìn anh ta nữa.
Cô còn dám nhắc đến chuyện nửa năm trước. Nhìn vào tòa nhà trước mặt, chuyện lần trước anh ta nhất định phải trả lại.
Anh ta sẽ cho Tô Nam Thanh nếm thử cảm giác bị người thân phản bội.
Anh ta yêu Thời Vũ Sơ như thế, lại bị người đàn bà đó lợi dụng.
Tống Cảnh Duệ lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
"Anh Duệ." Giọng đối phương lấc cấc.
Tống Cảnh Duệ cười lạnh: "Tối nay, giúp tôi dạy dỗ một người. Tô Nam Thanh. Tôi sẽ gửi địa chỉ công ty cho cậu. Đừng đánh chết, chỉ cần cho cô ta một bài học là được."
"OK!" Đối phương lập tức đồng ý.
Gọi xong, anh ta gọi tiếp cho Tống Giai Kỳ.
"Anh." Giọng cô ta yếu ớt, nghe mà khiến anh ta xót xa.
"Kỳ Kỳ, Tô Nam Thanh không chịu xin lỗi em nhưng anh đã tìm người dạy dỗ cô ta. Sau này cô ta sẽ mất việc, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn em."
Nghĩ đến chuyện nửa năm trước, Tống Cảnh Duệ đầy hận ý.
"Anh, đừng làm vậy, cô ta không xin lỗi cũng không sao. Em biết dạo này tâm trạng không tốt. Anh còn phải thi đấu, đừng làm chuyện phạm pháp." Tống Giai Kỳ vội khuyên.
"Em vẫn là người hiểu anh nhất. Yên tâm, anh không làm chuyện phạm pháp. Cô ta đã tính kế anh và Thời Vũ Sơ, anh sẽ không tha cho cô ta."
"Anh à, cảm ơn anh vì luôn đối xử tốt với em..." Tống Giai Kỳ cảm động đến rơi nước mắt.
Tống Cảnh Duệ dỗ dành cô ta một lúc mới cúp máy.
Anh ta nhìn cổng công ty của Tô Nam Thanh: "Tô Nam Thanh, tôi cũng không muốn như vậy với cô nhưng cô quá đáng lắm rồi."
Cô là em gái ruột của anh ta, chỉ cần xin lỗi Giai Kỳ, anh ta cũng sẽ không làm vậy.
Tống Cảnh Duệ không nghĩ nhiều, liền đến đội xe.
Tống Giai Kỳ ở nhà luyện đàn piano, cô ta nhất định phải đoạt giải nhất cuộc thi.
Luyện được một lúc, cô ta nhận được điện thoại từ Tống Cảnh Duệ, nói đã tìm người dạy dỗ Tô Nam Thanh.
Tốt quá! Kế hoạch tính kế Tô Nam Thanh nửa năm trước chính là để anh trai hoàn toàn ghét cô ta.
Bây giờ cuối cùng anh cũng chịu ra tay rồi.
Chỉ cần Đường Uyển Oanh sụp đổ, cô ta có thể âm thầm thu mua cổ phần nhà họ Đường.
Tống Giai Kỳ gửi một tin nhắn ra ngoài, tiếp tục luyện đàn, chờ tin tốt từ phía Tô Nam Thanh.
Tô Nam Thanh, muốn đấu với tôi, là tự tìm đường chết!
Cố Ngộ Thâm đêm đó rời đi rồi không còn liên lạc nữa.
Điều đó chứng tỏ, anh đã không còn tin cô ta nữa.
Cô ta tức giận cực độ, bày mưu tính kế bao lâu, vậy mà Tô Nam Thanh lại thoát được.
Khiến Cố Ngộ Thâm không còn tin cô ta nữa.
Có lẽ phải tìm cách khác, nếu không dựa vào mẹ Cố Ngộ Thâm được thì còn bà nội – người mà anh ta kính trọng nhất thì sao?
Tống Giai Kỳ cười vô cùng độc ác.
__
Về chuyện này, Tô Nam Thanh vẫn chưa hay biết gì.
Ở kiếp trước, cô phải đến trước cuộc thi mới gặp lại Tống Cảnh Duệ.
Kiếp này, rất nhiều chuyện đã xảy ra sớm hơn.
4 giờ chiều, sau khi hoàn tất công việc, cô dẫn Thanh Nguyệt đi làm mặt ở tiệm spa phía sau.
Gần lên hai người đi bộ.
Trên đường, cô vừa đi vừa nói chuyện công việc với Thanh Nguyệt.
Cô đã chọn xong các loại vải cần thiết.
Điều quan trọng nhất bây giờ là không để rò rỉ bản thiết kế. Việc này, cô đích thân giao cho Khương Ngộ xử lý.
Hai người đi đến đoạn hẻm sâu thì bất ngờ, từ một con hẻm khác lao ra năm người đàn ông, chặn đường họ.
Thanh Nguyệt ánh mắt đầy sát khí, ánh mắt Tô Nam Thanh lạnh như băng.
Người cầm đầu còn khá trẻ, Tô Nam Thanh biết hắn là ai.
Tay sai mà Tống Cảnh Duệ nuôi trong bóng tối.
Vì cô không chịu xin lỗi Tống Giai Kỳ nên anh ta phái người đến dằn mặt cô.
"Tô Nam Thanh phải không?" Hắn vừa cười vừa hỏi, ánh mắt tà ác nhìn cô từ trên xuống dưới.
Tô Nam Thanh cực kỳ ghét ánh mắt của hắn. Người này cô biết là vì hắn vừa là người của Tống Cảnh Duệ, vừa cấu kết với Tống Giai Kỳ.
Cũng chính là kẻ lái xe tông cô trong tương lai, muốn cô chết.
Nói cách khác, đây là tên liếʍ chó số một của Tống Giai Kỳ. Vì quen biết với Tống Cảnh Duệ nên hắn cực kỳ thích Tống Giai Kỳ.
Cô thản nhiên đáp: "Là tôi."
"Ồ! Có người bỏ tiền nhờ tôi dạy dỗ cô. Cô tự đi theo chúng tôi hay để chúng tôi dùng vũ lực?"
Ánh mắt Tô Nam Thanh lóe sáng: "Là Tống Cảnh Duệ phái các người đến?"
Năm người khựng lại, sao cô biết?
Tô Nam Thanh liếc nhìn Thanh Nguyệt, thì thầm bằng giọng chỉ họ mới nghe được: "Giả vờ bị bắt, tôi muốn tống bọn họ vào tù."
Thanh Nguyệt lập tức hiểu ý cô.
Cô ấy bấm nút bên hông điện thoại.
Bên Khương Ngộ, nhanh chóng nhận được tín hiệu.
Tên đàn ông tiến đến định kéo Tô Nam Thanh, cô giả vờ sợ hãi vung tay, nhanh chóng lùi lại một bước, hét lớn:
"Tránh ra, đừng chạm vào tôi, tránh ra!"
3
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
