TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 83
Chương 83: Lần này Tô Nam Thanh lại hãm hại con như thế à

Cố Ngộ Thâm nhìn Tô Nam Thanh đi theo Tô Tỉnh rời đi. Mấy ngày nay, bên cạnh cô xuất hiện đủ loại trai đẹp, người sau lại còn đẹp trai hơn người trước.

Tô Nam Thanh sao lại giỏi thu hút ong bướm như vậy?

Vẫn là lúc trước tốt hơn, ngoan ngoãn ở nhà làm bà nội trợ, anh cũng không phải phiền phức thế này.

Anh từng nghĩ, Tô Nam Thanh đã rời đi thì thôi, cô không quay về cũng được, đống chuyện rối ren nhà họ Cố, cô cũng chẳng cần đối mặt.

Nhưng sau khi rời xa anh, cuộc sống của Tô Nam Thanh lại rực rỡ như được hack vậy.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô khiến anh phải nhìn bằng con mắt khác. Biết y thuật, biết thiết kế thời trang, còn biết cả ngôn ngữ nước ngoài. Cô hoàn toàn không giống như lời đồn đại bên ngoài, là một con bé nhà quê.

Chỉ sợ trong đó còn rất nhiều điều anh chưa biết.

Hơn nữa, Tô Nam Thanh sau khi rời khỏi anh, ăn mặc càng lúc càng thời trang, càng lúc càng đẹp mắt. Thậm chí còn cao quý hơn cả tiểu thư danh môn thế gia.

Vài năm nay, rốt cuộc anh đã bỏ lỡ những gì?

"Đi theo, điều tra xem người đàn ông đó là ai."

Tiết Khanh ngẩn người, lại theo nữa?

Trước đây khi Tô Nam Thanh mời anh về nhà ăn tối, anh luôn cảm thấy cô phiền, đến cả bữa tối cũng phải quản anh.

Giờ thì Tô Nam Thanh đi rồi, anh lại mỗi ngày đuổi theo cô.

Tiết Khanh không dám nói gì, bước đến mở cửa xe để Cố Ngộ Thâm vào, anh ta nhanh chóng lên ghế lái rồi lái xe đuổi theo xe của Tô Tỉnh.

Tống Cảnh Duệ trở về nhà, Tống Giai Kỳ đích thân đứng ở cửa đón, vừa thấy mặt anh bầm đỏ thì giật mình hỏi:

"Anh cả, mặt anh bị sao vậy?"

Tống Cảnh Duệ nhìn em gái, cười cưng chiều: "Không sao, anh đến tìm Tô Nam Thanh, xảy ra chút tranh chấp. Kỳ Kỳ, yên tâm đi, anh nhất định sẽ bắt Tô Nam Thanh quay lại, xin lỗi em."

Tống Giai Kỳ cúi đầu buồn bã: "Anh cả, không cần xin lỗi, em chỉ mong cô ta đừng dây dưa với Thâm ca ca nữa, làm anh ấy khó xử."

"Yên tâm, Kỳ Kỳ, Cố Ngộ Thâm là của em. Anh sẽ khiến Ngộ Thâm cưới em, chỉ có cậu ấy mới xứng với em, cô gái dịu dàng, lương thiện của nhà ta."

Tô Nam Thanh chỉ xứng làm một đứa nhà quê, tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt họ nữa.

Tống Giai Kỳ cười vui vẻ, khoác tay anh ta, vô cùng hạnh phúc: "Anh cả, cảm ơn anh luôn đối xử tốt với em như vậy."

Đúng lúc này, Đường Uyển Oanh vừa bước vào nhà, nghe thấy câu nói của con trai thì cười lạnh.

Thứ rẻ nhất trên đời này chính là những tấm chân tình giả tạo.

Chỉ tiếc là bọn họ không nhận ra.

Từ nhỏ bà nhìn Tống Giai Kỳ lớn lên, cô ta trước mặt người khác luôn thể hiện dáng vẻ dịu dàng, lương thiện.

Quả nhiên, đời người phải trải qua đủ những lần dốc lòng dốc sức, mới nhận lại những kết quả đớn đau tan nát.

"Mẹ, mẹ về rồi ạ." Tống Giai Kỳ vừa định đóng cửa thì thấy mẹ trở về, rất ngạc nhiên.

Lần này mẹ về, sao lại không báo trước?

"Ừ, chuyện công việc đã giải quyết xong rồi, lên về sớm." Đường Uyển Oanh kéo vali vào, ánh mắt bình thản.

"Mẹ à, mẹ về đúng lúc lắm, Tô Nam Thanh lại bắt nạt con nữa rồi, người phụ nữ này không gây chuyện một ngày thì sống không nổi."

Điều đáng ghét nhất là cô ta còn nhận người khác làm anh trai.

Đường Uyển Oanh nhìn ánh mắt tội nghiệp của Tống Giai Kỳ: "Ồ, lần này Nam Thanh lại hãm hại con thế nào?"

Tống Giai Kỳ cảm thấy mẹ có chút thay đổi, ánh mắt bà không còn thích cô như trước nữa.

"Mẹ, mẹ sao thế?" Cô ta biết mẹ đã nghi ngờ chuyện cô ta và Tống Nam Phong là cha con ruột nên mới vội vàng đẩy nhanh kế hoạch.

Đường Uyển Oanh lắc đầu: "Không sao, mẹ vừa đi máy bay mấy tiếng đồng hồ, lại lớn tuổi rồi, mấy anh con trai thì chẳng đứa nào nên thân, mẹ mệt mỏi thôi."

Bà bước vào trong: "Vừa nãy con nói, Tô Nam Thanh bắt nạt con thế nào?"

Tống Giai Kỳ ấm ức kể lại chuyện xảy ra tối qua một cách thêm mắm dặm muối.

Còn nói luôn chuyện Tô Nam Thanh đi cùng nhiều người đàn ông khác nhau.

Tống Cảnh Duệ cũng hùa theo: "Mẹ, Kỳ Kỳ nói thật đấy, tối nay con qua đó dạy dỗ cô ta, bên cạnh cô ta có một người đàn ông, Tô Nam Thanh gọi là ‘anh’ ngọt lịm, gọi con mà còn chưa thân mật đến vậy."

"Gọi mấy gã đàn ông khác, giọng cô ta còn ngọt ngào đến phát sợ."

Suốt đường trở về, ngực anh ta cứ nặng trĩu, chỉ cần cô không tranh giành Cố Ngộ Thâm với Kỳ Kỳ thì anh có thể bỏ qua cho Tô Nam Thanh, để cô sống ở quê.

Nhưng cô cứ tranh giành tình cảm, Kỳ Kỳ đã quay về, mà cô vẫn chiếm vị trí Cố phu nhân không chịu nhường.

Cô không tự nhìn lại xem mình có xứng không?

"Mẹ, mẹ không biết đâu, bây giờ Tô Nam Thanh miệng lưỡi sắc bén lắm."

Đường Uyển Oanh cười lạnh, trước đây bà luôn hèn mọn lấy lòng Cố Ngộ Thâm và gia đình họ, mà chỉ nhận lại sự thờ ơ, lạnh nhạt.

Giờ bà bắt đầu phản kháng nhưng bà lại mất đi đứa con gái của mình hoàn toàn.

Bà không nói gì, bởi với sự hiểu lầm của Tống Cảnh Duệ về Tô Nam Thanh, anh sẽ không tin lời bà. Cứ để anh tự mình đâm đầu vào tường đi.

Vài đứa con trai của bà, không đứa nào ra hồn cả.

Bà rõ ràng đã dạy dỗ tử tế, mà vẫn chẳng nên người.

Bà thở dài bất lực: "Mẹ mệt rồi, mấy đứa nghe lời chút, đừng gây chuyện nữa. Công ty ngày càng căng thẳng, nếu cổ phiếu còn tụt, nhà họ Đường ta coi như xong đời."

Bà lạnh lùng cảnh cáo hai người, rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Sau khi an ủi xong Tống Cảnh Duệ, Tống Giai Kỳ lập tức nhắn tin cho ba.

[Ba, mau quay về đi, Đường Uyển Oanh về rồi.]

Tống Nam Phong: [Bà ta về rồi à?]

Tống Giai Kỳ: [Ừm! Ba đừng ở bên mẹ nữa, mau quay về, đừng để bà ấy nghi ngờ. Tối nay phải để bà ấy tiếp tục uống thuốc bổ.]

Tống Nam Phong: [Được được, ba về ngay.]

Tống Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm, tối nay Tô Nam Thanh bị xử lý rồi, cô ta vui ra mặt.

Cô ta vui vẻ vào bếp tìm đồ ăn.

__

Tại nhà hàng Isa, một nhà hàng nước ngoài.

Trang trí rất đẹp, mang phong cách dân tộc đặc trưng.

Tô Nam Thanh và Tô Tỉnh ngồi đối diện nhau, trước mặt là pizza phô mai tôm tươi, món mà Tô Nam Thanh yêu thích nhất.

"Wow! Anh, em mấy năm rồi không ăn, ngon quá trời!"

Cô cầm một miếng pizza lên, cắn một miếng, thơm ngọt đậm đà, gợi lại ký ức quen thuộc.

Tô Tỉnh gọi món bít tết, tôm và cơm hải sản đút lò.

Anh nhìn cô ăn ngon lành, ánh mắt đầy cưng chiều: "Thanh Thanh, từ sau lần ba năm trước dẫn em tới đây, anh cũng chưa quay lại lần nào, hương vị vẫn ngon như xưa."

"Vâng! Sau này em sẽ thường xuyên đi ăn với anh."

Cuộc sống của Tô Nam Thanh bây giờ rất tự do. Nếu không có Cố Ngộ Thâm quấy rầy, cô sẽ càng sống thoải mái hơn.

Sống lại một lần, mới hiểu rằng dù bản thân mệt mỏi hay đau buồn đến đâu, thế giới này cũng sẽ không dừng lại vì bạn.

Chỉ có tự mình bước về phía trước, mới có thể gặp được hạnh phúc tốt hơn.

"Ừ, sau này thường xuyên đến, bít tết ở đây ngon lắm, ăn thử đi."

Tô Tỉnh trực tiếp dùng dao nĩa của mình cắt một miếng thịt bò rồi đút cho cô.

Tô Nam Thanh ăn xong thì cũng đeo găng tay dùng một lần, đút lại cho anh một miếng pizza.

Tô Tỉnh không thích đồ ăn làm từ bột mì, lắc đầu: "Ngon thật đấy nhưng anh vẫn thích cơm hơn."

Tô Nam Thanh cười rạng rỡ, còn rực rỡ hơn cả hoàng hôn ngoài cửa sổ.

Cô vừa định nói tiếp, thì đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện một người…

3

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.