0 chữ
Chương 81
Chương 81: Chỉ có góa bụa, không có ly hôn
Cố Ngộ Thâm lạnh lùng cười một tiếng, luồng khí ma mị đó lập tức tràn lên người Tô Nam Thanh.
Anh ngồi yên lặng, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt giao nhau, sâu thẳm và sắc bén đến mức khiến Tô Nam Thanh phải tránh đi.
Anh cất giọng đều đều: "Thanh Thanh, em quên rồi sao? Lần trước anh đã nói rồi, giữa chúng ta chỉ có góa bụa, không bao giờ có chuyện ly hôn."
Tô Nam Thanh: !
Lại là câu đó nữa, cô trừng mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh đầy giận dữ.
"Không ly hôn với tôi thì anh đến đây làm gì? Nếu không phải chuyện ly hôn, mong Cố tổng đừng đến tìm tôi nữa."
Cô đứng dậy, rồi quay sang Tần Mặc Vi và Khương Ngộ, thay đổi sang vẻ mặt tinh nghịch:
"Khương tổng, Tần tổng, đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác ăn."
Cô đói rồi, không muốn bị những người này làm buồn nôn đến mức không ăn nổi.
Tần Mặc Vi lạnh lùng liếc Cố Ngộ Thâm một cái:
"Được!"
Khương Ngộ đứng dậy, đỡ Tô Nam Thanh.
Cố Ngộ Thâm thấy tay Khương Ngộ đặt lên tay Tô Nam Thanh, trong lòng dâng lên một cảm giác muốn bẻ gãy tay hắn.
Bàn tay đặt trên bàn của anh siết lại, ánh mắt lóe lên sát ý.
Tống Giai Kỳ có chút sững sờ nhìn anh, Tô Nam Thanh muốn ly hôn, tại sao người không chịu ly hôn lại là anh?
Chỉ có góa bụa, không có ly hôn.
Vậy cô là gì?
Tiểu tam sao?
Sau khi ba người Tô Nam Thanh rời đi, Tống Giai Kỳ uất ức nhìn Cố Ngộ Thâm, nước mắt lưng tròng:
"Cố Ngộ Thâm, anh đối xử với em như vậy, anh thấy xứng đáng sao? Anh coi em là gì? Anh đã nói sẽ cưới em mà, sao có thể nuốt lời?"
Cố Ngộ Thâm đứng dậy, dáng người cao lớn, lạnh nhạt nhìn cô:
"Giai Kỳ, anh tưởng lần trước đã nói rất rõ ràng rồi. Còn nữa, hôm nay em nói quá đáng rồi. Sau này, đừng đến nhà anh nữa."
Giọng điệu lạnh nhạt khiến Tống Giai Kỳ lùi lại một bước, ngơ ngác.
Cô biết anh đang tức giận nhưng là vì chuyện gì?
Chẳng lẽ là do cô nói cho Tô Nam Thanh biết tối qua cô ở nhà Cố Ngộ Thâm?
"Thâm ca ca, em chỉ là quá yêu anh thôi, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?" Tống Giai Kỳ càng khóc càng uất ức, vẻ mặt đáng thương.
Thời Vũ Sơ cũng lên tiếng bất bình thay cô.
"Cố tổng, chẳng phải hai người đã ly hôn từ lâu sao? Tô Nam Thanh loại người đó không xứng với anh, Kỳ Kỳ trong sáng thuần khiết, cô ấy mới là người phù hợp với anh."
Cố Ngộ Thâm lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt sắc lạnh.
Thời Vũ Sơ mím môi, cúi đầu không dám nói gì nữa. Cố Ngộ Thâm thật sự lạnh lùng và đáng sợ, chỉ khi đối diện với Tống Giai Kỳ mới có chút dịu dàng.
Cố Ngộ Thâm bỏ đi.
Tống Giai Kỳ tức giận ngồi xổm xuống đất khóc.
Thời Vũ Sơ thấy vậy, lấy điện thoại gọi cho Tống Cảnh Duệ.
"Cảnh Duệ, anh mau về đi, Kỳ Kỳ sắp bị Tô Nam Thanh bắt nạt đến chết rồi."
Tống Cảnh Duệ đang bận chuẩn bị cho cuộc đua xe, nghe người yêu nói vậy liền nổi giận:
"Vũ Sơ, Tô Nam Thanh lại làm gì khiến Kỳ Kỳ buồn nữa?"
"Thì vẫn là cái chuyện Tô Nam Thanh lảng lơ bên ngoài bị Cố tổng bắt quả tang, lại còn đổ lỗi cho Kỳ Kỳ nhiều chuyện, anh mau về đi, em cũng nhớ anh nữa."
Thời Vũ Sơ nói với vẻ ngại ngùng nhưng ánh mắt lại đầy tia độc ác.
"Được được, Vũ Sơ, anh sẽ về hôm nay. Nói với Kỳ Kỳ đừng buồn nữa, đợi anh về sẽ thay cô ấy dạy dỗ Tô Nam Thanh. Hôm nay anh về."
Thời Vũ Sơ nghe vậy thì cười rạng rỡ, kéo tay áo Tống Giai Kỳ:
"Kỳ Kỳ, đừng khóc nữa, anh của cậu nói hôm nay sẽ về giúp cậu đòi lại công bằng."
Ánh mắt Tống Giai Kỳ lóe lên tia sáng "Được! Giúp tớ cảm ơn anh ấy."
Thời Vũ Sơ vui vẻ nói vài câu rồi cúp máy.
Cô ta cười một cách độc ác, Tô Nam Thanh loại người đó không xứng ở cùng với bọn họ.
Chỉ là con sâu trong cống rãnh.
Tô Nam Thanh và bọn họ không cùng một đẳng cấp.
Tống Giai Kỳ lau nước mắt, có anh trai giúp cô xử lý Tô Nam Thanh, cô còn sợ gì nữa?
Tống Cảnh Duệ tính tình nóng nảy, thấy Tô Nam Thanh chắc chắn sẽ tát cho một cái thật đau, những ấm ức cô chịu hôm nay, có thể báo thù được rồi.
"Đi thôi, Vũ Sơ, chúng ta đi ăn."
Nghĩ đến việc tối nay Tô Nam Thanh sẽ phải chịu khổ, cô liền thấy vui vẻ.
Thời Vũ Sơ sờ bụng mình, tối nay, cũng là lúc lên nói ra sự thật với Tống Cảnh Duệ.
"Kỳ Kỳ, tối nay tớ muốn nói thật với anh cậu."
Tống Giai Kỳ liếc bụng cô ta, cười nhạt:
"Cậu nên nói từ lâu rồi."
__
Tô Nam Thanh cùng Tần Mặc Vi, Khương Ngộ đổi sang một nhà hàng khác.
Ba người không nhắc lại chuyện ban nãy, bữa ăn diễn ra vui vẻ.
Tần Mặc Vi thấy cô ăn rất ngon, còn đùa giỡn được thì cũng yên tâm hơn.
Sau bữa ăn, ai về lo việc nấy, Tô Nam Thanh trở lại công ty, Khương Ngộ cũng đi làm việc.
Hôm nay có buổi phỏng vấn tuyển nhà thiết kế, cô phải đích thân xem bản thảo.
Đến công ty, Tô Nam Thanh lại bước vào guồng công việc bận rộn.
Có rất nhiều người nộp hồ sơ phỏng vấn. Cô đích thân chọn ra tám nhà thiết kế, mời họ đến công ty phỏng vấn. Sau khi ký được hợp đồng với Tần Mặc Vi, cô cũng yên tâm hơn.
Có tiền là có thể sai khiến ma quỷ.
Dưới điều kiện đãi ngộ tốt, mới có người làm việc tận tâm.
Tô Nam Thanh hiểu sẽ có mặt lợi và hại nhưng chắc chắn thành tích sẽ tốt hơn trước.
Thanh Nguyệt pha cho cô một tách cà phê, đặt ở bên bàn.
Tô Nam Thanh hay làm rơi đồ nên cô không dám để gần máy tính.
Cô làm việc rất chuyên tâm, chỉ tập trung vào một việc, không để ý xung quanh.
Đổ cốc là chuyện thường.
Thanh Nguyệt nhắc nhở:
"Tiểu thư, cô đã làm việc liên tục năm tiếng rồi nên nghỉ ngơi một chút, tôi đã chuẩn bị cà phê và đồ ngọt cho cô."
Tô Nam Thanh mới ngẩng đầu lên, nhìn cô gái nhỏ trầm lặng.
"Hôm nay là ngày mấy?"
Thanh Nguyệt đáp: "Tiểu thư, hôm nay là 16 tháng 8."
Tô Nam Thanh suy nghĩ, 16 tháng 8.
Hình như hôm nay là ngày Tống Cảnh Duệ trở về.
Nếu cô nhớ không nhầm, kiếp trước cũng vào ngày này, cô và Cố Ngộ Thâm đến nhà họ Tống. Tống Cảnh Duệ trở về, Thời Vũ Sơ cũng xuất hiện và công bố chuyện cô ta mang thai.
Cô không nhớ nhầm, chắc chắn là khoảng thời gian này.
Ngày đua cũng sắp đến rồi.
Dạo gần đây anh ta bận bịu ở đường đua, ít khi về, nghe tin có con thì rất vui.
Nhưng kiếp trước, người đàn ông đó không thể về được.
Xe của anh bị người ta động tay động chân. Ai là người làm?
Kiếp trước cô không điều tra được, chỉ biết chuyện có liên quan đến Tống Giai Kỳ.
Tô Nam Thanh nhìn Thanh Nguyệt:
"Thanh Nguyệt, mấy ngày tới hãy cho người theo dõi Tống Giai Kỳ, xem cô ta gặp ai."
Thanh Nguyệt đáp: "Vâng! Tiểu thư, cô nghỉ ngơi chút đi, tôi sẽ sắp xếp ngay."
Tô Nam Thanh: "Ừm."
Cô đứng dậy, vươn vai thư giãn.
Ngồi lâu quá, toàn thân đau nhức.
"Á..." Cô lắc đầu, đúng là không hợp với công việc văn phòng.
Cô bước sang ghế sofa, nhìn ly latte thơm nồng trên bàn, tâm trạng rất tốt. Cô nhấc tách sứ trắng, nhấp một ngụm, hương sữa lan tỏa trong miệng.
"Ngon quá." Tô Nam Thanh khẽ cười.
Điện thoại vang lên, cô vừa nhìn, sắc mặt liền trầm xuống.
Anh ta sao lại gọi cho cô?
Anh ngồi yên lặng, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt giao nhau, sâu thẳm và sắc bén đến mức khiến Tô Nam Thanh phải tránh đi.
Anh cất giọng đều đều: "Thanh Thanh, em quên rồi sao? Lần trước anh đã nói rồi, giữa chúng ta chỉ có góa bụa, không bao giờ có chuyện ly hôn."
Tô Nam Thanh: !
Lại là câu đó nữa, cô trừng mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh đầy giận dữ.
"Không ly hôn với tôi thì anh đến đây làm gì? Nếu không phải chuyện ly hôn, mong Cố tổng đừng đến tìm tôi nữa."
Cô đứng dậy, rồi quay sang Tần Mặc Vi và Khương Ngộ, thay đổi sang vẻ mặt tinh nghịch:
"Khương tổng, Tần tổng, đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác ăn."
Cô đói rồi, không muốn bị những người này làm buồn nôn đến mức không ăn nổi.
"Được!"
Khương Ngộ đứng dậy, đỡ Tô Nam Thanh.
Cố Ngộ Thâm thấy tay Khương Ngộ đặt lên tay Tô Nam Thanh, trong lòng dâng lên một cảm giác muốn bẻ gãy tay hắn.
Bàn tay đặt trên bàn của anh siết lại, ánh mắt lóe lên sát ý.
Tống Giai Kỳ có chút sững sờ nhìn anh, Tô Nam Thanh muốn ly hôn, tại sao người không chịu ly hôn lại là anh?
Chỉ có góa bụa, không có ly hôn.
Vậy cô là gì?
Tiểu tam sao?
Sau khi ba người Tô Nam Thanh rời đi, Tống Giai Kỳ uất ức nhìn Cố Ngộ Thâm, nước mắt lưng tròng:
"Cố Ngộ Thâm, anh đối xử với em như vậy, anh thấy xứng đáng sao? Anh coi em là gì? Anh đã nói sẽ cưới em mà, sao có thể nuốt lời?"
Cố Ngộ Thâm đứng dậy, dáng người cao lớn, lạnh nhạt nhìn cô:
"Giai Kỳ, anh tưởng lần trước đã nói rất rõ ràng rồi. Còn nữa, hôm nay em nói quá đáng rồi. Sau này, đừng đến nhà anh nữa."
Cô biết anh đang tức giận nhưng là vì chuyện gì?
Chẳng lẽ là do cô nói cho Tô Nam Thanh biết tối qua cô ở nhà Cố Ngộ Thâm?
"Thâm ca ca, em chỉ là quá yêu anh thôi, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?" Tống Giai Kỳ càng khóc càng uất ức, vẻ mặt đáng thương.
Thời Vũ Sơ cũng lên tiếng bất bình thay cô.
"Cố tổng, chẳng phải hai người đã ly hôn từ lâu sao? Tô Nam Thanh loại người đó không xứng với anh, Kỳ Kỳ trong sáng thuần khiết, cô ấy mới là người phù hợp với anh."
Cố Ngộ Thâm lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt sắc lạnh.
Thời Vũ Sơ mím môi, cúi đầu không dám nói gì nữa. Cố Ngộ Thâm thật sự lạnh lùng và đáng sợ, chỉ khi đối diện với Tống Giai Kỳ mới có chút dịu dàng.
Cố Ngộ Thâm bỏ đi.
Tống Giai Kỳ tức giận ngồi xổm xuống đất khóc.
"Cảnh Duệ, anh mau về đi, Kỳ Kỳ sắp bị Tô Nam Thanh bắt nạt đến chết rồi."
Tống Cảnh Duệ đang bận chuẩn bị cho cuộc đua xe, nghe người yêu nói vậy liền nổi giận:
"Vũ Sơ, Tô Nam Thanh lại làm gì khiến Kỳ Kỳ buồn nữa?"
"Thì vẫn là cái chuyện Tô Nam Thanh lảng lơ bên ngoài bị Cố tổng bắt quả tang, lại còn đổ lỗi cho Kỳ Kỳ nhiều chuyện, anh mau về đi, em cũng nhớ anh nữa."
Thời Vũ Sơ nói với vẻ ngại ngùng nhưng ánh mắt lại đầy tia độc ác.
"Được được, Vũ Sơ, anh sẽ về hôm nay. Nói với Kỳ Kỳ đừng buồn nữa, đợi anh về sẽ thay cô ấy dạy dỗ Tô Nam Thanh. Hôm nay anh về."
Thời Vũ Sơ nghe vậy thì cười rạng rỡ, kéo tay áo Tống Giai Kỳ:
"Kỳ Kỳ, đừng khóc nữa, anh của cậu nói hôm nay sẽ về giúp cậu đòi lại công bằng."
Ánh mắt Tống Giai Kỳ lóe lên tia sáng "Được! Giúp tớ cảm ơn anh ấy."
Thời Vũ Sơ vui vẻ nói vài câu rồi cúp máy.
Cô ta cười một cách độc ác, Tô Nam Thanh loại người đó không xứng ở cùng với bọn họ.
Chỉ là con sâu trong cống rãnh.
Tô Nam Thanh và bọn họ không cùng một đẳng cấp.
Tống Giai Kỳ lau nước mắt, có anh trai giúp cô xử lý Tô Nam Thanh, cô còn sợ gì nữa?
Tống Cảnh Duệ tính tình nóng nảy, thấy Tô Nam Thanh chắc chắn sẽ tát cho một cái thật đau, những ấm ức cô chịu hôm nay, có thể báo thù được rồi.
"Đi thôi, Vũ Sơ, chúng ta đi ăn."
Nghĩ đến việc tối nay Tô Nam Thanh sẽ phải chịu khổ, cô liền thấy vui vẻ.
Thời Vũ Sơ sờ bụng mình, tối nay, cũng là lúc lên nói ra sự thật với Tống Cảnh Duệ.
"Kỳ Kỳ, tối nay tớ muốn nói thật với anh cậu."
Tống Giai Kỳ liếc bụng cô ta, cười nhạt:
"Cậu nên nói từ lâu rồi."
__
Tô Nam Thanh cùng Tần Mặc Vi, Khương Ngộ đổi sang một nhà hàng khác.
Ba người không nhắc lại chuyện ban nãy, bữa ăn diễn ra vui vẻ.
Tần Mặc Vi thấy cô ăn rất ngon, còn đùa giỡn được thì cũng yên tâm hơn.
Sau bữa ăn, ai về lo việc nấy, Tô Nam Thanh trở lại công ty, Khương Ngộ cũng đi làm việc.
Hôm nay có buổi phỏng vấn tuyển nhà thiết kế, cô phải đích thân xem bản thảo.
Đến công ty, Tô Nam Thanh lại bước vào guồng công việc bận rộn.
Có rất nhiều người nộp hồ sơ phỏng vấn. Cô đích thân chọn ra tám nhà thiết kế, mời họ đến công ty phỏng vấn. Sau khi ký được hợp đồng với Tần Mặc Vi, cô cũng yên tâm hơn.
Có tiền là có thể sai khiến ma quỷ.
Dưới điều kiện đãi ngộ tốt, mới có người làm việc tận tâm.
Tô Nam Thanh hiểu sẽ có mặt lợi và hại nhưng chắc chắn thành tích sẽ tốt hơn trước.
Thanh Nguyệt pha cho cô một tách cà phê, đặt ở bên bàn.
Tô Nam Thanh hay làm rơi đồ nên cô không dám để gần máy tính.
Cô làm việc rất chuyên tâm, chỉ tập trung vào một việc, không để ý xung quanh.
Đổ cốc là chuyện thường.
Thanh Nguyệt nhắc nhở:
"Tiểu thư, cô đã làm việc liên tục năm tiếng rồi nên nghỉ ngơi một chút, tôi đã chuẩn bị cà phê và đồ ngọt cho cô."
Tô Nam Thanh mới ngẩng đầu lên, nhìn cô gái nhỏ trầm lặng.
"Hôm nay là ngày mấy?"
Thanh Nguyệt đáp: "Tiểu thư, hôm nay là 16 tháng 8."
Tô Nam Thanh suy nghĩ, 16 tháng 8.
Hình như hôm nay là ngày Tống Cảnh Duệ trở về.
Nếu cô nhớ không nhầm, kiếp trước cũng vào ngày này, cô và Cố Ngộ Thâm đến nhà họ Tống. Tống Cảnh Duệ trở về, Thời Vũ Sơ cũng xuất hiện và công bố chuyện cô ta mang thai.
Cô không nhớ nhầm, chắc chắn là khoảng thời gian này.
Ngày đua cũng sắp đến rồi.
Dạo gần đây anh ta bận bịu ở đường đua, ít khi về, nghe tin có con thì rất vui.
Nhưng kiếp trước, người đàn ông đó không thể về được.
Xe của anh bị người ta động tay động chân. Ai là người làm?
Kiếp trước cô không điều tra được, chỉ biết chuyện có liên quan đến Tống Giai Kỳ.
Tô Nam Thanh nhìn Thanh Nguyệt:
"Thanh Nguyệt, mấy ngày tới hãy cho người theo dõi Tống Giai Kỳ, xem cô ta gặp ai."
Thanh Nguyệt đáp: "Vâng! Tiểu thư, cô nghỉ ngơi chút đi, tôi sẽ sắp xếp ngay."
Tô Nam Thanh: "Ừm."
Cô đứng dậy, vươn vai thư giãn.
Ngồi lâu quá, toàn thân đau nhức.
"Á..." Cô lắc đầu, đúng là không hợp với công việc văn phòng.
Cô bước sang ghế sofa, nhìn ly latte thơm nồng trên bàn, tâm trạng rất tốt. Cô nhấc tách sứ trắng, nhấp một ngụm, hương sữa lan tỏa trong miệng.
"Ngon quá." Tô Nam Thanh khẽ cười.
Điện thoại vang lên, cô vừa nhìn, sắc mặt liền trầm xuống.
Anh ta sao lại gọi cho cô?
2
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
