0 chữ
Chương 67
Chương 67: Sự thật, hối hận dằn vặt
Càng ngày Cố Ngộ Thâm càng cảm thấy hứng thú với Tô Nam Thanh.
Yến Dực đứng bên cạnh không dám thốt lên lời. Bọn họ đều biết đến vị phu nhân không thể mang ra ngoài gặp người của giám đốc.
Nghe nói cô ấy đến từ nông thôn, thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp ba, lúc được tìm thấy thì toàn thân lấm lem bùn đất. Khi trở về nhà, bọn họ cũng từng thấy Tô Nam Thanh bị nắng thiêu đen sì sì, gầy gò và quê mùa.
Nhưng họ đâu ngờ, hai năm đó Tô Nam Thanh đã sớm hoàn thành việc học, còn ở nông thôn trồng thảo dược.
Ai có thể tưởng tượng cô ấy còn là một nhà thiết kế?
Hơn nữa còn trực tiếp được bổ nhiệm làm giám đốc thiết kế.
Phu nhân này của bọn họ đúng là sâu không lường được.
"Giám đốc, hay để tôi đi điều tra một chút? Lỡ như có nhầm lẫn gì đó…" Yến Dực dè dặt lên tiếng.
Cố Ngộ Thâm nhướng mày nhìn anh ta, giọng nói lạnh lẽo như rót băng:
"Cậu đang nghi ngờ năng lực của vợ tôi à?"
Câu này làm Yến Dực giật nảy mình. Đây là lần đầu tiên giám đốc thừa nhận Tô Nam Thanh là vợ mình.
"Nhưng chẳng phải nghe nói Tô tiểu thư là người nông thôn, chưa tốt nghiệp cấp ba…"
"Cậu từng thấy ai chưa tốt nghiệp cấp ba mà nói được tiếng bản xứ nước A? Còn có y thuật kinh người? Lại còn là một nhà thiết kế? Cậu nghe nói bao giờ chưa?" Giọng Cố Ngộ Thâm nhàn nhạt vang lên.
Yến Dực sững người. Giám đốc từ khi nào lại bảo vệ Tô Nam Thanh như vậy?
Chuyện này là sao?
Trước đây rõ ràng anh rất thích cô Tống Giai Kỳ mà?
Nhưng được vào làm giám đốc thiết kế của công ty L.Q, chắc chắn phải có thực lực, hơn nữa lại còn là "người nhảy dù"?
Chậc, thật khó tin. Tô Nam Thanh có một khuôn mặt xinh đẹp, dùng khuôn mặt để kiếm ăn cũng không phải không thể.
Nhưng… lý do này lại không đủ thuyết phục.
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm hiện lên tia tìm kiếm sâu xa, đáy mắt anh hiện ý cười, dường như chính anh cũng chưa hiểu rõ vợ mình.
Anh lạnh lùng nói: "Ra ngoài đi."
"Vâng, giám đốc." Yến Dực nửa tin nửa ngờ rời khỏi văn phòng.
Cố Ngộ Thâm lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Nam Thanh.
Vẫn không gọi được.
Người phụ nữ này, rốt cuộc muốn làm loạn đến bao giờ?
Hôm nay nhất định phải gặp được cô.
__
Sáng sớm, Đường Uyển Oanh đi công tác đến thành phố G.
Bà chỉ nhắn một tin cho Tống Nam Phong.
Nhìn thấy tin nhắn, Tống Nam Phong hơi nhíu mày, sao tự dưng lại đi công tác?
Bà ta đi thì tốt, mấy ngày này mình cũng không cần phải về nhà.
Tống Nam Phong nhắn lại:
[Uyển Oanh, vất vả rồi. Em nhớ giữ an toàn.]
Lúc này, Đường Uyển Oanh đã ngồi trong bệnh viện, chờ kết quả kiểm tra thuốc và giám định quan hệ huyết thống.
Bà nghi ngờ lần trước thuê thám tử của nhà họ Tư là người quen của Tống Nam Phong, nên lần này bà tự mình điều tra.
Bốn đứa con trai không tin được, bà chỉ có thể tự mình ra tay.
Sau bốn tiếng chờ đợi…
Cuối cùng cũng có kết quả.
Bởi vì bà chỉ tin tưởng một mình bác sĩ này, bạn học đại học của bà, Bạch Hạc Thành.
"Học muội Uyển Oanh, kết quả có rồi, để em chờ lâu rồi." Bạch Hạc Thành mặc áo blouse trắng, thân hình bảo dưỡng tốt, ngũ quan tuấn tú sâu sắc, nhìn Đường Uyển Oanh mỉm cười dịu dàng.
Đường Uyển Oanh mỉm cười lắc đầu:
"Không đâu, em làm việc ở đây, thời gian trôi cũng nhanh. Loại thuốc em đưa cho anh, đã kiểm tra được thành phần chưa?"
Sắc mặt Bạch Hạc Thành trở lên nghiêm trọng:
"Uyển Oanh, thuốc này là cho ai uống?"
Ánh mắt Đường Uyển Oanh né tránh:
"Anh không cần biết cho ai uống, chỉ cần nói cho em biết trong đó có gì."
Bạch Hạc Thành nhìn bà không nói gì thêm:
"Bên trong có độc dược mãn tính nếu uống lâu sẽ gây ra chứng mất trí nhớ tuổi già, uống quá một tháng sẽ rụng tóc, giảm trí nhớ, không phân biệt được người với người."
Đường Uyển Oanh chết lặng, ánh mắt dần dâng lên tia nước.
Tống Nam Phong tại sao lại đối xử với bà như vậy?
Tên khốn nạn đó.
Bà nhìn khuôn mặt vẫn điển trai của Bạch Hạc Thành, khẩn thiết cầu xin:
"Hạc Thành, chuyện em đến đây hôm nay, xin anh đừng nói với bất kỳ ai."
Họ là bạn cũ, bà tin ông lên mới đến tìm ông.
Bạch Hạc Thành nhìn bà sâu sắc:
"Uyển Oanh, chúng ta là bạn bè bao năm, nếu có chuyện gì cần giúp, nhất định phải nói với anh."
Uyển Oanh mỉm cười rồi chào tạm biệt, rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về khách sạn, bà không dám mở kết quả xét nghiệm, sợ mình sẽ không chịu nổi.
Về đến khách sạn, bà mới mở kết quả xét nghiệm huyết thống ra xem.
Khi thấy Tống Giai Kỳ đúng là con gái ruột của Tống Nam Phong, bà không kiềm được mà bật khóc nức nở.
"Hu hu hu…"
Sao bà lại ngốc như vậy?
Sao lại có thể như thế?
Bà đã bị Tống Nam Phong lừa suốt hai mươi năm!
Tên khốn nạn đó, bà nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Thanh Thanh từng nhắc nhở bà nhưng bà chưa từng tin con gái mình.
"Thanh Thanh, mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con…" Đường Uyển Oanh đau đớn tột độ, hối hận dằn vặt.
Nghĩ đến những lời mình nói hôm qua, bà càng thấy mình không xứng làm mẹ. Sao lại có thể nói ra những lời độc ác như vậy với con gái ruột?
Kẻ độc ác rõ ràng là Tống Giai Kỳ và Tống Nam Phong.
Còn con gái bà – Tô Nam Thanh luôn luôn là người vô tội.
Tống Nam Phong, ông muốn chiếm tài sản của tôi? Đừng có mơ.
Cố Ngộ Thâm, cậu lừa con gái tôi, còn muốn cưới Tống Giai Kỳ? Tôi sẽ thành toàn cho hai người các người!
Bà sẽ không bao giờ để con gái mình sống với người như Cố Ngộ Thâm nữa.
Tất cả lỗi lầm đều là lỗi của bà, một người mẹ thất bại.
Suốt một năm qua, Cố Ngộ Thâm và Tống Giai Kỳ không ngừng bắt nạt con gái bà.
Trong những người đó, cả bà cũng nằm trong số đó.
Để con gái phải gánh chịu bao nhiêu tủi nhục một mình, không trách sao con bé lại giận đến như vậy?
Bà đáng chết!
Thật sự đáng chết!
Đường Uyển Oánh hít thở sâu nhiều lần, điều chỉnh lại tâm trạng rồi gọi điện cho Tô Nam Thanh.
Nhưng điện thoại vẫn không liên lạc được, bà rũ mắt rơi lệ. Thì ra, con gái đã chặn số của bà rồi.
Thanh Thanh không cần bà nữa.
Bà còn nhớ rõ những lời tuyệt tình con gái nói hôm qua.
"Hu hu hu…" Đường Uyển Oánh nằm sấp trên giường, khóc đến xé ruột gan.
__
Hôm nay Tô Nam Thanh không vẽ bản thiết kế, mà xử lý công việc công ty.
Đội ngũ thiết kế quá đông, hơn nữa còn có vài người là con ông cháu cha.
Sau khi rà soát lại những nhân sự quan trọng, Tô Nam Thanh gửi danh sách cho Khương Ngộ.
[Khương Ngộ, hãy điều tra những người này, ai không cần thiết hoặc nhận hoa hồng thì đuổi việc hết, công ty không nuôi kẻ ăn bám.]
Khương Ngộ: [Vâng, chị!]
Tô Nam Thanh nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối, cô vẫn chưa ăn tối.
Cô dẫn theo Thanh Nguyệt tan làm, định đi ăn chút gì đó gần công ty.
Hai người xuống lầu, gió đêm thổi rất dễ chịu.
Tô Nam Thanh vươn vai, nói:
"Thanh Nguyệt, làm việc ở văn phòng không hợp với tôi. Dọn sạch sâu mọt trong công ty xong, tôi vẫn nên về nhà vẽ thiết kế thì hơn."
Thanh Nguyệt nhìn gương mặt mệt mỏi của cô:
"Tiểu thư, là do sức khỏe cô không tốt. Mấy năm nay cô chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng."
"Haiz! Tuổi trẻ không hiểu chuyện, vì cứu một người không đáng mà suýt mất mạng."
Tô Nam Thanh không muốn nhắc lại quá khứ:
"Chuyện cũ đừng nhắc nữa, tôi không muốn sống trong quá khứ. Vì đã trải qua quá nhiều đau khổ nên tôi mới càng trân trọng sự tự do và sinh mệnh hiện tại."
Gió đêm thổi tung mái tóc cô, nụ cười của cô rạng rỡ như ánh sao.
Thanh Nguyệt thấy cô đã nghĩ thông suốt, khuôn mặt lạnh lùng cũng lộ ra nụ cười hiếm có:
"Tiểu thư, đi thôi."
Tô Nam Thanh: "Ừ!"
Vừa ra khỏi cửa, cô liền trông thấy một bóng dáng cao lớn thẳng tắp, bước chân cô chững lại, đứng sững tại chỗ.
Yến Dực đứng bên cạnh không dám thốt lên lời. Bọn họ đều biết đến vị phu nhân không thể mang ra ngoài gặp người của giám đốc.
Nghe nói cô ấy đến từ nông thôn, thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp ba, lúc được tìm thấy thì toàn thân lấm lem bùn đất. Khi trở về nhà, bọn họ cũng từng thấy Tô Nam Thanh bị nắng thiêu đen sì sì, gầy gò và quê mùa.
Nhưng họ đâu ngờ, hai năm đó Tô Nam Thanh đã sớm hoàn thành việc học, còn ở nông thôn trồng thảo dược.
Ai có thể tưởng tượng cô ấy còn là một nhà thiết kế?
Hơn nữa còn trực tiếp được bổ nhiệm làm giám đốc thiết kế.
Phu nhân này của bọn họ đúng là sâu không lường được.
"Giám đốc, hay để tôi đi điều tra một chút? Lỡ như có nhầm lẫn gì đó…" Yến Dực dè dặt lên tiếng.
"Cậu đang nghi ngờ năng lực của vợ tôi à?"
Câu này làm Yến Dực giật nảy mình. Đây là lần đầu tiên giám đốc thừa nhận Tô Nam Thanh là vợ mình.
"Nhưng chẳng phải nghe nói Tô tiểu thư là người nông thôn, chưa tốt nghiệp cấp ba…"
"Cậu từng thấy ai chưa tốt nghiệp cấp ba mà nói được tiếng bản xứ nước A? Còn có y thuật kinh người? Lại còn là một nhà thiết kế? Cậu nghe nói bao giờ chưa?" Giọng Cố Ngộ Thâm nhàn nhạt vang lên.
Yến Dực sững người. Giám đốc từ khi nào lại bảo vệ Tô Nam Thanh như vậy?
Chuyện này là sao?
Trước đây rõ ràng anh rất thích cô Tống Giai Kỳ mà?
Nhưng được vào làm giám đốc thiết kế của công ty L.Q, chắc chắn phải có thực lực, hơn nữa lại còn là "người nhảy dù"?
Chậc, thật khó tin. Tô Nam Thanh có một khuôn mặt xinh đẹp, dùng khuôn mặt để kiếm ăn cũng không phải không thể.
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm hiện lên tia tìm kiếm sâu xa, đáy mắt anh hiện ý cười, dường như chính anh cũng chưa hiểu rõ vợ mình.
Anh lạnh lùng nói: "Ra ngoài đi."
"Vâng, giám đốc." Yến Dực nửa tin nửa ngờ rời khỏi văn phòng.
Cố Ngộ Thâm lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Nam Thanh.
Vẫn không gọi được.
Người phụ nữ này, rốt cuộc muốn làm loạn đến bao giờ?
Hôm nay nhất định phải gặp được cô.
__
Sáng sớm, Đường Uyển Oanh đi công tác đến thành phố G.
Bà chỉ nhắn một tin cho Tống Nam Phong.
Nhìn thấy tin nhắn, Tống Nam Phong hơi nhíu mày, sao tự dưng lại đi công tác?
Bà ta đi thì tốt, mấy ngày này mình cũng không cần phải về nhà.
Tống Nam Phong nhắn lại:
[Uyển Oanh, vất vả rồi. Em nhớ giữ an toàn.]
Lúc này, Đường Uyển Oanh đã ngồi trong bệnh viện, chờ kết quả kiểm tra thuốc và giám định quan hệ huyết thống.
Bốn đứa con trai không tin được, bà chỉ có thể tự mình ra tay.
Sau bốn tiếng chờ đợi…
Cuối cùng cũng có kết quả.
Bởi vì bà chỉ tin tưởng một mình bác sĩ này, bạn học đại học của bà, Bạch Hạc Thành.
"Học muội Uyển Oanh, kết quả có rồi, để em chờ lâu rồi." Bạch Hạc Thành mặc áo blouse trắng, thân hình bảo dưỡng tốt, ngũ quan tuấn tú sâu sắc, nhìn Đường Uyển Oanh mỉm cười dịu dàng.
Đường Uyển Oanh mỉm cười lắc đầu:
"Không đâu, em làm việc ở đây, thời gian trôi cũng nhanh. Loại thuốc em đưa cho anh, đã kiểm tra được thành phần chưa?"
Sắc mặt Bạch Hạc Thành trở lên nghiêm trọng:
"Uyển Oanh, thuốc này là cho ai uống?"
Ánh mắt Đường Uyển Oanh né tránh:
"Anh không cần biết cho ai uống, chỉ cần nói cho em biết trong đó có gì."
Bạch Hạc Thành nhìn bà không nói gì thêm:
"Bên trong có độc dược mãn tính nếu uống lâu sẽ gây ra chứng mất trí nhớ tuổi già, uống quá một tháng sẽ rụng tóc, giảm trí nhớ, không phân biệt được người với người."
Đường Uyển Oanh chết lặng, ánh mắt dần dâng lên tia nước.
Tống Nam Phong tại sao lại đối xử với bà như vậy?
Tên khốn nạn đó.
Bà nhìn khuôn mặt vẫn điển trai của Bạch Hạc Thành, khẩn thiết cầu xin:
"Hạc Thành, chuyện em đến đây hôm nay, xin anh đừng nói với bất kỳ ai."
Họ là bạn cũ, bà tin ông lên mới đến tìm ông.
Bạch Hạc Thành nhìn bà sâu sắc:
"Uyển Oanh, chúng ta là bạn bè bao năm, nếu có chuyện gì cần giúp, nhất định phải nói với anh."
Uyển Oanh mỉm cười rồi chào tạm biệt, rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về khách sạn, bà không dám mở kết quả xét nghiệm, sợ mình sẽ không chịu nổi.
Về đến khách sạn, bà mới mở kết quả xét nghiệm huyết thống ra xem.
Khi thấy Tống Giai Kỳ đúng là con gái ruột của Tống Nam Phong, bà không kiềm được mà bật khóc nức nở.
"Hu hu hu…"
Sao bà lại ngốc như vậy?
Sao lại có thể như thế?
Bà đã bị Tống Nam Phong lừa suốt hai mươi năm!
Tên khốn nạn đó, bà nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Thanh Thanh từng nhắc nhở bà nhưng bà chưa từng tin con gái mình.
"Thanh Thanh, mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con…" Đường Uyển Oanh đau đớn tột độ, hối hận dằn vặt.
Nghĩ đến những lời mình nói hôm qua, bà càng thấy mình không xứng làm mẹ. Sao lại có thể nói ra những lời độc ác như vậy với con gái ruột?
Kẻ độc ác rõ ràng là Tống Giai Kỳ và Tống Nam Phong.
Còn con gái bà – Tô Nam Thanh luôn luôn là người vô tội.
Tống Nam Phong, ông muốn chiếm tài sản của tôi? Đừng có mơ.
Cố Ngộ Thâm, cậu lừa con gái tôi, còn muốn cưới Tống Giai Kỳ? Tôi sẽ thành toàn cho hai người các người!
Bà sẽ không bao giờ để con gái mình sống với người như Cố Ngộ Thâm nữa.
Tất cả lỗi lầm đều là lỗi của bà, một người mẹ thất bại.
Suốt một năm qua, Cố Ngộ Thâm và Tống Giai Kỳ không ngừng bắt nạt con gái bà.
Trong những người đó, cả bà cũng nằm trong số đó.
Để con gái phải gánh chịu bao nhiêu tủi nhục một mình, không trách sao con bé lại giận đến như vậy?
Bà đáng chết!
Thật sự đáng chết!
Đường Uyển Oánh hít thở sâu nhiều lần, điều chỉnh lại tâm trạng rồi gọi điện cho Tô Nam Thanh.
Nhưng điện thoại vẫn không liên lạc được, bà rũ mắt rơi lệ. Thì ra, con gái đã chặn số của bà rồi.
Thanh Thanh không cần bà nữa.
Bà còn nhớ rõ những lời tuyệt tình con gái nói hôm qua.
"Hu hu hu…" Đường Uyển Oánh nằm sấp trên giường, khóc đến xé ruột gan.
__
Hôm nay Tô Nam Thanh không vẽ bản thiết kế, mà xử lý công việc công ty.
Đội ngũ thiết kế quá đông, hơn nữa còn có vài người là con ông cháu cha.
Sau khi rà soát lại những nhân sự quan trọng, Tô Nam Thanh gửi danh sách cho Khương Ngộ.
[Khương Ngộ, hãy điều tra những người này, ai không cần thiết hoặc nhận hoa hồng thì đuổi việc hết, công ty không nuôi kẻ ăn bám.]
Khương Ngộ: [Vâng, chị!]
Tô Nam Thanh nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối, cô vẫn chưa ăn tối.
Cô dẫn theo Thanh Nguyệt tan làm, định đi ăn chút gì đó gần công ty.
Hai người xuống lầu, gió đêm thổi rất dễ chịu.
Tô Nam Thanh vươn vai, nói:
"Thanh Nguyệt, làm việc ở văn phòng không hợp với tôi. Dọn sạch sâu mọt trong công ty xong, tôi vẫn nên về nhà vẽ thiết kế thì hơn."
Thanh Nguyệt nhìn gương mặt mệt mỏi của cô:
"Tiểu thư, là do sức khỏe cô không tốt. Mấy năm nay cô chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng."
"Haiz! Tuổi trẻ không hiểu chuyện, vì cứu một người không đáng mà suýt mất mạng."
Tô Nam Thanh không muốn nhắc lại quá khứ:
"Chuyện cũ đừng nhắc nữa, tôi không muốn sống trong quá khứ. Vì đã trải qua quá nhiều đau khổ nên tôi mới càng trân trọng sự tự do và sinh mệnh hiện tại."
Gió đêm thổi tung mái tóc cô, nụ cười của cô rạng rỡ như ánh sao.
Thanh Nguyệt thấy cô đã nghĩ thông suốt, khuôn mặt lạnh lùng cũng lộ ra nụ cười hiếm có:
"Tiểu thư, đi thôi."
Tô Nam Thanh: "Ừ!"
Vừa ra khỏi cửa, cô liền trông thấy một bóng dáng cao lớn thẳng tắp, bước chân cô chững lại, đứng sững tại chỗ.
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
