0 chữ
Chương 55
Chương 55: Đồ cặn bã, cút xa một chút
Cố Ngộ Thâm lạnh lùng rút tay mình ra, anh nhìn Tống Giai Kỳ chằm chằm:
"Giai Kỳ, trong mắt anh, em là người dịu dàng lương thiện. Khi em bôi nhọ Tô Nam Thanh, anh cũng vô điều kiện tin tưởng em. Như thế vốn dĩ là bất công với cô ấy. Nhưng tối qua em về nhà, tại sao lại tiếp tục bôi nhọ cô ấy?"
"Em..." Tống Giai Kỳ nghẹn lời, không biết phải trả lời như thế nào.
Mỗi lần cô nói xấu Tô Nam Thanh trước mặt anh, anh đều không phản bác gì. Không phải trước giờ vẫn luôn tin lời cô sao?
"Em chỉ là tức giận, nói mấy câu than vãn thôi, ai ngờ mẹ em lại tưởng thật, rồi đến tìm Tô Nam Thanh gây chuyện."
"Thâm ca ca, em lớn lên bên cạnh anh, anh không hiểu tính cách em sao? Chính là Tô Nam Thanh quay về đã cướp đi hạnh phúc vốn dĩ thuộc về chúng ta."
Cố Ngộ Thâm nhớ lại cuộc gọi vừa rồi của Tô Nam Thanh với anh trai cô ấy. Năm đó anh gặp tai nạn xe, Tống Giai Kỳ lại chạy theo người đàn ông khác, anh chưa từng nghi ngờ cô.
Cô nói gì anh cũng tin.
"Tống Giai Kỳ, năm đó nếu em không rời đi, người kết hôn với anh cũng vẫn là Tô Nam Thanh. Cô ấy mới là con gái của nhà họ Tống. Ông nội anh chỉ thừa nhận con gái nhà họ Tống."
Lúc đó, anh chưa hiểu tình yêu là gì.
Nếu cuộc đời anh không có biến cố, thật sự có thể anh đã cưới Tống Giai Kỳ. Nhưng cuộc đời anh lại xuất hiện một biến số mang tên Tô Nam Thanh.
Cố Ngộ Thâm quay người rời đi.
Tống Giai Kỳ tức đến bật khóc. Năm đó nếu cô không đi, anh cũng không cưới cô. Cố Ngộ Thâm, anh có biết không, anh chẳng qua chỉ là phương án dự phòng của tôi mà thôi.
Gió thổi qua, Tống Giai Kỳ nước mắt rơi lã chã, cô hít sâu, đè nén nỗi đau trong lòng, đứng bên đường vẫy xe quay về.
Nhưng giờ đây, chỉ có giữ chặt Cố Ngộ Thâm thì cô mới có được tất cả những gì mình muốn.
Tô Nam Thanh, cô không thể thắng tôi đâu.
Cô nhất định sẽ tìm cơ hội xoay chuyển tình thế. Nhất định phải tìm cách khiến Cố Ngộ Thâm hoàn toàn chán ghét Tô Nam Thanh.
Chỉ khi đó, anh mới chịu cưới cô.
...
Trên đường về, Tô Nam Thanh nhắm mắt lại. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn bị lời nói của Cố Ngộ Thâm làm tổn thương.
Lời nói của anh giống như một lưỡi dao, đâm thẳng vào tim cô, đau thấu tâm can!
Lâm Thất Thất nhìn cô, thấy vẻ mặt đau khổ của Tô Nam Thanh, chỉ biết khẽ lắc đầu.
Nghiệt duyên!!!
Đúng là một đoạn nghiệt duyên!
Tô Nam Thanh nhớ lại những chuyện đã qua.
Ngày nào cô cũng quan tâm hỏi han Cố Ngộ Thâm. Ngày nào cũng gửi rất nhiều tin nhắn lo lắng cho anh, nhắc anh ăn trưa, ăn tối. Hầu như chẳng bao giờ nhận được phản hồi từ anh nhưng cô vẫn không nản lòng, tin rằng một ngày nào đó sự chân thành của mình sẽ cảm động được anh.
Nhưng cô đã sai rồi. Người đàn ông đó quả thật là sắt đá vô tình. Anh chẳng yêu ai cả, chỉ yêu chính mình.
Cuối cùng, cô chỉ tự cảm động chính mình mà thôi.
Cô từng nghĩ sẽ gắn bó với anh cả đời.
Kiếp trước, đúng là cô đã làm vậy cả đời.
Nhưng kiếp này, vừa trọng sinh, cô đã cảm thấy mệt mỏi rã rời. Trước đây trong mắt cô chỉ có anh.
Còn bây giờ, thật sự không còn gì nữa.
Đến lúc này cô mới hiểu thì ra tình yêu dù có đẹp, có sâu đậm đến đâu, cũng có ngày cạn kiệt.
Sau khi ly hôn, cô không có chút tiếc nuối nào, chỉ thấy nhẹ nhõm khôn xiết. Cô quyết định ly hôn vì tất cả những gì đã trải qua ở kiếp trước. Một khi đã quyết định rồi thì không còn lý do gì để tiếp tục ở bên nhau nữa.
Hiện giờ cô tự do tự tại, cô từng mơ mộng rất nhiều về cuộc sống tương lai tươi đẹp. Cô cũng biết những chuyện lộn xộn này có thể trói buộc mình nhưng cô không sợ.
Mất đi người mình yêu có khi lại gặp được người tốt hơn, đúng không?
Cuộc sống này đâu chỉ có mỗi tình yêu.
Cô mới 24 tuổi, so với Cố Ngộ Thâm 28 tuổi, cô trẻ trung, xinh đẹp, còn ở bên một ông già như anh ta làm gì.
Còn bị mùi "thịt muối" trên người anh ta làm cho ngán ngẩm.
Trong mối quan hệ này, cô chưa từng cảm nhận được sự tốt đẹp hay cảm giác được yêu thương.
Chỉ có cô yêu, cô hi sinh, cuối cùng lại kết thúc trong cảnh một xác hai mạng.
Cô là người yêu được thì cũng buông bỏ được. Nhưng nghĩ lại vẫn thấy tức, thấy không cam lòng.
Cố Ngộ Thâm ỷ vào việc cô thích anh nên chẳng bao giờ để tâm đến thái độ của cô. Chưa từng tôn trọng cô, cũng chẳng quan tâm đến cô.
Đêm tân hôn, anh đưa cô về nhà, lạnh lùng nói: "Tô Nam Thanh, tôi kết hôn với cô là nể mặt ông nội hai bên nhưng tôi sẽ không yêu cô."
Nói xong câu đó anh bỏ đi, sau đó gặp tai nạn xe.
Hai năm dài đằng đẵng, cô luôn chăm sóc anh từng li từng tí.
Cái đồ chết tiệt Cố Ngộ Thâm, mãi mãi chỉ biết phớt lờ và giẫm đạp lên tấm lòng của cô.
Giờ nghĩ lại, cô thật sự không bằng Tống Giai Kỳ.
Chỉ một cú điện thoại của Tống Giai Kỳ, anh lúc nào cũng lập tức chạy đến bên cô ta.
Việc gì cũng chiều theo cô ta, gọi là tới, nói là có, che chở hết mực. Đó mới chính là tình yêu đích thực.
Dù đã sống lại một đời, cô vẫn cảm nhận được cảm giác bị phớt lờ và không được quan tâm, đau đến xé lòng.
Tô Nam Thanh hít một hơi thật sâu, không nghĩ nữa, không thể nghĩ nữa, cô rất tốt, rất xuất sắc, xứng đáng với một người toàn tâm toàn ý yêu cô.
Nhưng mối duyên giữa cô và Cố Ngộ Thâm, chưa dừng lại ở đây. Cô đã biết anh từ rất sớm.
Chỉ là Cố Ngộ Thâm không còn nhớ cô nữa.
Tô Nam Thanh mở mắt ra, nhìn thấy tin nhắn của Cố Ngộ Thâm gửi đến.
[Tô Nam Thanh, em về nhà đi. Anh sẽ đến giải thích với mẹ em, chuyện tối qua em không hề nói dối.]
Chỉ vỏn vẹn hai câu, giọng điệu đầy mệnh lệnh.
Tô Nam Thanh tức đến bật cười. Anh ta còn mặt mũi nào mà gửi tin như vậy?
Tô Nam Thanh nhanh chóng trả lời:
[Cố Ngộ Thâm, mặt anh đúng là dày thật đấy. Anh tưởng anh là cái thá gì hả? Đồ cặn bã, cút xa tôi một chút!]
Gửi xong tin nhắn, Tô Nam Thanh lập tức chặn số của Cố Ngộ Thâm.
Cố Ngộ Thâm chờ đợi Tô Nam Thanh làm hòa nhưng điều anh nhận được lại là lời mắng chửi thẳng thừng của cô.
Khuôn mặt anh tối sầm lại, anh lập tức gọi điện cho cô. Nhưng gọi mấy cuộc liên tiếp đều báo đang bận.
Bàn tay cầm điện thoại của Cố Ngộ Thâm siết lại.
Tô Nam Thanh lại chặn anh lần nữa rồi.
Anh nhìn khung chat giữa hai người.
Vẫn dừng lại ở tin nhắn trước ngày họ ký đơn ly hôn.
[Ngộ Thâm, dạ dày anh yếu, nhớ đừng ăn cay. Tối nay em nấu canh sườn hầm củ sen anh thích nhất, nhớ về ăn nhé.]
[Ngộ Thâm, hôm nay trời rất nóng, nhớ đừng ngồi điều hòa nhiều, anh bị đau đầu đấy.]
Anh cứ thế lướt lên trên, toàn là những tin nhắn cô quan tâm anh, lo lắng cho anh, mà anh thì luôn lơ đi sự tồn tại của cô.
Cô hay dính người, anh luôn cảm thấy phiền. Anh lớn thế rồi, chẳng lẽ không biết tự chăm sóc bản thân?
Bây giờ không còn cô bên cạnh, anh thấy yên tĩnh nhưng lại cảm thấy thiếu đi thứ gì đó.
Anh thích ăn canh sườn hầm củ sen, Tô Nam Thanh vì anh mà thường xuyên nấu món đó, mà nấu rất ngon.
Lúc này, Cố Ngộ Thâm mới nhận ra, Tô Nam Thanh đã rời xa gần năm tháng rồi. Trong năm tháng này, anh không thể ăn quen đồ ăn của đầu bếp.
Luôn nhớ đến những món ăn gia đình mà Tô Nam Thanh nấu, toàn là những món anh thích.
Cố Ngộ Thâm nhìn số điện thoại bị chặn của cô, sắc mặt càng thêm u ám.
Nhớ đến câu nói của cô: "Tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa" lòng anh càng thêm bức bối bất an.
Anh quay sang hỏi người lái xe là Tiết Khanh:
"Tiết Khanh, đã mấy ngày rồi, cậu tra được chỗ ở của Tô Nam Thanh chưa?"
"Giai Kỳ, trong mắt anh, em là người dịu dàng lương thiện. Khi em bôi nhọ Tô Nam Thanh, anh cũng vô điều kiện tin tưởng em. Như thế vốn dĩ là bất công với cô ấy. Nhưng tối qua em về nhà, tại sao lại tiếp tục bôi nhọ cô ấy?"
"Em..." Tống Giai Kỳ nghẹn lời, không biết phải trả lời như thế nào.
Mỗi lần cô nói xấu Tô Nam Thanh trước mặt anh, anh đều không phản bác gì. Không phải trước giờ vẫn luôn tin lời cô sao?
"Em chỉ là tức giận, nói mấy câu than vãn thôi, ai ngờ mẹ em lại tưởng thật, rồi đến tìm Tô Nam Thanh gây chuyện."
"Thâm ca ca, em lớn lên bên cạnh anh, anh không hiểu tính cách em sao? Chính là Tô Nam Thanh quay về đã cướp đi hạnh phúc vốn dĩ thuộc về chúng ta."
Cố Ngộ Thâm nhớ lại cuộc gọi vừa rồi của Tô Nam Thanh với anh trai cô ấy. Năm đó anh gặp tai nạn xe, Tống Giai Kỳ lại chạy theo người đàn ông khác, anh chưa từng nghi ngờ cô.
"Tống Giai Kỳ, năm đó nếu em không rời đi, người kết hôn với anh cũng vẫn là Tô Nam Thanh. Cô ấy mới là con gái của nhà họ Tống. Ông nội anh chỉ thừa nhận con gái nhà họ Tống."
Lúc đó, anh chưa hiểu tình yêu là gì.
Nếu cuộc đời anh không có biến cố, thật sự có thể anh đã cưới Tống Giai Kỳ. Nhưng cuộc đời anh lại xuất hiện một biến số mang tên Tô Nam Thanh.
Cố Ngộ Thâm quay người rời đi.
Tống Giai Kỳ tức đến bật khóc. Năm đó nếu cô không đi, anh cũng không cưới cô. Cố Ngộ Thâm, anh có biết không, anh chẳng qua chỉ là phương án dự phòng của tôi mà thôi.
Gió thổi qua, Tống Giai Kỳ nước mắt rơi lã chã, cô hít sâu, đè nén nỗi đau trong lòng, đứng bên đường vẫy xe quay về.
Nhưng giờ đây, chỉ có giữ chặt Cố Ngộ Thâm thì cô mới có được tất cả những gì mình muốn.
Cô nhất định sẽ tìm cơ hội xoay chuyển tình thế. Nhất định phải tìm cách khiến Cố Ngộ Thâm hoàn toàn chán ghét Tô Nam Thanh.
Chỉ khi đó, anh mới chịu cưới cô.
...
Trên đường về, Tô Nam Thanh nhắm mắt lại. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn bị lời nói của Cố Ngộ Thâm làm tổn thương.
Lời nói của anh giống như một lưỡi dao, đâm thẳng vào tim cô, đau thấu tâm can!
Lâm Thất Thất nhìn cô, thấy vẻ mặt đau khổ của Tô Nam Thanh, chỉ biết khẽ lắc đầu.
Nghiệt duyên!!!
Đúng là một đoạn nghiệt duyên!
Tô Nam Thanh nhớ lại những chuyện đã qua.
Ngày nào cô cũng quan tâm hỏi han Cố Ngộ Thâm. Ngày nào cũng gửi rất nhiều tin nhắn lo lắng cho anh, nhắc anh ăn trưa, ăn tối. Hầu như chẳng bao giờ nhận được phản hồi từ anh nhưng cô vẫn không nản lòng, tin rằng một ngày nào đó sự chân thành của mình sẽ cảm động được anh.
Cuối cùng, cô chỉ tự cảm động chính mình mà thôi.
Cô từng nghĩ sẽ gắn bó với anh cả đời.
Kiếp trước, đúng là cô đã làm vậy cả đời.
Nhưng kiếp này, vừa trọng sinh, cô đã cảm thấy mệt mỏi rã rời. Trước đây trong mắt cô chỉ có anh.
Còn bây giờ, thật sự không còn gì nữa.
Đến lúc này cô mới hiểu thì ra tình yêu dù có đẹp, có sâu đậm đến đâu, cũng có ngày cạn kiệt.
Sau khi ly hôn, cô không có chút tiếc nuối nào, chỉ thấy nhẹ nhõm khôn xiết. Cô quyết định ly hôn vì tất cả những gì đã trải qua ở kiếp trước. Một khi đã quyết định rồi thì không còn lý do gì để tiếp tục ở bên nhau nữa.
Hiện giờ cô tự do tự tại, cô từng mơ mộng rất nhiều về cuộc sống tương lai tươi đẹp. Cô cũng biết những chuyện lộn xộn này có thể trói buộc mình nhưng cô không sợ.
Mất đi người mình yêu có khi lại gặp được người tốt hơn, đúng không?
Cuộc sống này đâu chỉ có mỗi tình yêu.
Cô mới 24 tuổi, so với Cố Ngộ Thâm 28 tuổi, cô trẻ trung, xinh đẹp, còn ở bên một ông già như anh ta làm gì.
Còn bị mùi "thịt muối" trên người anh ta làm cho ngán ngẩm.
Trong mối quan hệ này, cô chưa từng cảm nhận được sự tốt đẹp hay cảm giác được yêu thương.
Chỉ có cô yêu, cô hi sinh, cuối cùng lại kết thúc trong cảnh một xác hai mạng.
Cô là người yêu được thì cũng buông bỏ được. Nhưng nghĩ lại vẫn thấy tức, thấy không cam lòng.
Cố Ngộ Thâm ỷ vào việc cô thích anh nên chẳng bao giờ để tâm đến thái độ của cô. Chưa từng tôn trọng cô, cũng chẳng quan tâm đến cô.
Đêm tân hôn, anh đưa cô về nhà, lạnh lùng nói: "Tô Nam Thanh, tôi kết hôn với cô là nể mặt ông nội hai bên nhưng tôi sẽ không yêu cô."
Nói xong câu đó anh bỏ đi, sau đó gặp tai nạn xe.
Hai năm dài đằng đẵng, cô luôn chăm sóc anh từng li từng tí.
Cái đồ chết tiệt Cố Ngộ Thâm, mãi mãi chỉ biết phớt lờ và giẫm đạp lên tấm lòng của cô.
Giờ nghĩ lại, cô thật sự không bằng Tống Giai Kỳ.
Chỉ một cú điện thoại của Tống Giai Kỳ, anh lúc nào cũng lập tức chạy đến bên cô ta.
Việc gì cũng chiều theo cô ta, gọi là tới, nói là có, che chở hết mực. Đó mới chính là tình yêu đích thực.
Dù đã sống lại một đời, cô vẫn cảm nhận được cảm giác bị phớt lờ và không được quan tâm, đau đến xé lòng.
Tô Nam Thanh hít một hơi thật sâu, không nghĩ nữa, không thể nghĩ nữa, cô rất tốt, rất xuất sắc, xứng đáng với một người toàn tâm toàn ý yêu cô.
Nhưng mối duyên giữa cô và Cố Ngộ Thâm, chưa dừng lại ở đây. Cô đã biết anh từ rất sớm.
Chỉ là Cố Ngộ Thâm không còn nhớ cô nữa.
Tô Nam Thanh mở mắt ra, nhìn thấy tin nhắn của Cố Ngộ Thâm gửi đến.
[Tô Nam Thanh, em về nhà đi. Anh sẽ đến giải thích với mẹ em, chuyện tối qua em không hề nói dối.]
Chỉ vỏn vẹn hai câu, giọng điệu đầy mệnh lệnh.
Tô Nam Thanh tức đến bật cười. Anh ta còn mặt mũi nào mà gửi tin như vậy?
Tô Nam Thanh nhanh chóng trả lời:
[Cố Ngộ Thâm, mặt anh đúng là dày thật đấy. Anh tưởng anh là cái thá gì hả? Đồ cặn bã, cút xa tôi một chút!]
Gửi xong tin nhắn, Tô Nam Thanh lập tức chặn số của Cố Ngộ Thâm.
Cố Ngộ Thâm chờ đợi Tô Nam Thanh làm hòa nhưng điều anh nhận được lại là lời mắng chửi thẳng thừng của cô.
Khuôn mặt anh tối sầm lại, anh lập tức gọi điện cho cô. Nhưng gọi mấy cuộc liên tiếp đều báo đang bận.
Bàn tay cầm điện thoại của Cố Ngộ Thâm siết lại.
Tô Nam Thanh lại chặn anh lần nữa rồi.
Anh nhìn khung chat giữa hai người.
Vẫn dừng lại ở tin nhắn trước ngày họ ký đơn ly hôn.
[Ngộ Thâm, dạ dày anh yếu, nhớ đừng ăn cay. Tối nay em nấu canh sườn hầm củ sen anh thích nhất, nhớ về ăn nhé.]
[Ngộ Thâm, hôm nay trời rất nóng, nhớ đừng ngồi điều hòa nhiều, anh bị đau đầu đấy.]
Anh cứ thế lướt lên trên, toàn là những tin nhắn cô quan tâm anh, lo lắng cho anh, mà anh thì luôn lơ đi sự tồn tại của cô.
Cô hay dính người, anh luôn cảm thấy phiền. Anh lớn thế rồi, chẳng lẽ không biết tự chăm sóc bản thân?
Bây giờ không còn cô bên cạnh, anh thấy yên tĩnh nhưng lại cảm thấy thiếu đi thứ gì đó.
Anh thích ăn canh sườn hầm củ sen, Tô Nam Thanh vì anh mà thường xuyên nấu món đó, mà nấu rất ngon.
Lúc này, Cố Ngộ Thâm mới nhận ra, Tô Nam Thanh đã rời xa gần năm tháng rồi. Trong năm tháng này, anh không thể ăn quen đồ ăn của đầu bếp.
Luôn nhớ đến những món ăn gia đình mà Tô Nam Thanh nấu, toàn là những món anh thích.
Cố Ngộ Thâm nhìn số điện thoại bị chặn của cô, sắc mặt càng thêm u ám.
Nhớ đến câu nói của cô: "Tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa" lòng anh càng thêm bức bối bất an.
Anh quay sang hỏi người lái xe là Tiết Khanh:
"Tiết Khanh, đã mấy ngày rồi, cậu tra được chỗ ở của Tô Nam Thanh chưa?"
3
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
