0 chữ
Chương 40
Chương 40: Thâm ca ca, Tô Nam Thanh lại muốn hãm hại em
Sự thật chứng minh linh cảm của Tô Nam Thanh là đúng. Cô vừa dắt Thanh Nguyệt bước vào, liền gặp phải những người cô không muốn gặp nhất: Tống Giai Kỳ, Cố Ngộ Thâm và Tống Nam Phong.
Bữa tiệc giao lưu thương mại tối nay lại do nhà Mặc tổ chức, bọn họ đương nhiên không thể vắng mặt.
“Tô Nam Thanh, sao cô lại ở đây?” Tống Giai Kỳ nhìn thấy cô đầu tiên, không kiềm được lên tiếng chất vấn.
Bữa tiệc tối nay, cô ta có tư cách gì để tham gia chứ?
Hơn nữa, cô ta mặc bộ váy dạ hội mới nhất trên bìa tạp chí mà ngay cả cô còn không mua được, tại sao Tô Nam Thanh lại có thể mặc?
Cố Ngộ Thâm cũng nhìn thấy Tô Nam Thanh. Tối nay cô trang điểm vô cùng lộng lẫy.
Cô chỉ mặc một chiếc váy dài quây ngực màu đen, phần cổ váy có một hàng kim cương, làm nổi bật làn da trắng mịn của cô, tóc dài búi cao, trông thanh tao và quý phái, không phô trương nhưng lại toát lên vẻ sang trọng khiến người ta kinh ngạc.
Trong mắt Cố Ngộ Thâm thoáng lên một tia kinh diễm, cô thật sự đã thay đổi.
Tống Giai Kỳ thấy ánh mắt anh ta dừng lại trên khuôn mặt Tô Nam Thanh thì ghen tỵ đến phát điên. Từ sau vụ việc với Thẩm Mục Khanh thất bại, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn u sầu.
Thêm vào đó, nhà họ Thẩm đang điều tra chuyện hôm đó, cô ta thật sự sợ chuyện bảo vệ bị điều tra ra mình.
Tô Nam Thanh nhướn mày nhìn cô ta, nụ cười rạng rỡ: “Cô đến được thì tại sao tôi lại không?”
Trong mắt Tống Giai Kỳ không giấu nổi sự khinh bỉ: “Tô Nam Thanh, cô có biết đây là nơi nào không? Là tiệc do ông Mặc tổ chức cho cháu trai mới về nước, còn là một buổi giao lưu thương mại đấy.”
“Tôi biết cô vẫn muốn như trước kia, bám lấy Thâm ca ca nhưng cũng phải biết chọn hoàn cảnh chứ? Tối nay anh ấy có một hợp tác rất quan trọng, đừng có phá hỏng. Cô không hiểu chuyện thì cũng nên biết giữ chừng mực.”
Cố Ngộ Thâm nghĩ đến sự dây dưa trước đây của Tô Nam Thanh, trong mắt thoáng lên vẻ chán ghét.
Nhưng lại đúng lúc bị Tô Nam Thanh bắt được trong lòng cô nhói lên, rất đau!
Sự quan tâm trước đây của cô dành cho Cố Ngộ Thâm, trong mắt anh ta chỉ là phiền phức và chán ghét.
“Phụt…” Tô Nam Thanh không nhịn được bật cười, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Tống Giai Kỳ, tôi còn chưa liếc nhìn Cố Ngộ Thâm lấy một cái, cô đang tự biên tự diễn cho ai xem vậy? Theo tôi thấy thì bị người ta cướp mất mới là đồ bỏ đi. Cô thích đi thu gom rác, tôi có ngăn cản đâu?”
“Cố Ngộ Thâm thích quỵ lụy cô, cô cứ việc dựa vào sự sủng ái của anh ta mà tác oai tác quái.
Nhưng kéo tôi vào làm gì? Tôi và anh ta đã ly hôn rồi, sau này ai còn dám buộc tôi với anh ta thì coi chừng tôi phanh phui hết mấy chuyện dơ bẩn của cô ra đấy.”
Tô Nam Thanh mỉm cười cảnh cáo, nụ cười của cô như muốn chọc cho Tống Giai Kỳ tức đến phát bệnh.
Kiếp này mọi chuyện đã khác kiếp trước.
Lần trước, cũng có buổi giao lưu này nhưng cô không đến người đến là Cố Ngộ Thâm và Tống Giai Kỳ.
Sau buổi tiệc, ai cũng biết Tống Giai Kỳ mới là người trong lòng Cố Ngộ Thâm.
Sau đó còn có tin đồn cô là tiểu tam chen chân vào mối quan hệ hai người họ.
Nhưng chẳng phải sao?
Không được yêu thương mới là tiểu tam.
Nhưng kiếp này, cô đã gặp được Tần Mặc Vi trước, thay đổi những chuyện từng xảy ra trong quá khứ.
Chỉ là không biết tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra đây?
Khóe môi Tô Nam Thanh khẽ cong lên, nụ cười nhàn nhạt, cô thật sự rất mong chờ.
Cố Ngộ Thâm nhìn chằm chằm vào cô, cô cười rất rạng rỡ.
Anh đứng dưới ánh đèn, cả người toát lên vẻ sang trọng bá khí và nổi bật.
Tô Nam Thanh thì không thèm nhìn anh lấy một cái.
Tống Giai Kỳ cau mày, tỏ vẻ ấm ức nhìn Cố Ngộ Thâm: “Thâm ca ca, Tô Nam Thanh lại muốn hãm hại em!”
Tô Nam Thanh chớp đôi mắt to, ánh mắt linh động lanh lợi, dáng vẻ đáng yêu ấy là điều Cố Ngộ Thâm chưa từng thấy.
“Hãm hại cô? Mặt cô đúng là to thật đấy. Cần gì phải hãm hại? Khuôn mặt này của cô đã là một tai họa rồi.”
Tô Nam Thanh tươi cười đi tới, nhìn bộ dạng sốt ruột của Tống Giai Kỳ, ngọt ngào cười một cái: “Tống Giai Kỳ, mới chỉ là bắt đầu thôi mà cô đã sợ rồi à?
Những chuyện trước đây cô vu oan tôi, cô và cha cô đều rõ ràng cả, đừng tưởng tôi không nói thì các người có thể xem tôi là kẻ ngốc?”
Bữa tiệc giao lưu thương mại tối nay lại do nhà Mặc tổ chức, bọn họ đương nhiên không thể vắng mặt.
“Tô Nam Thanh, sao cô lại ở đây?” Tống Giai Kỳ nhìn thấy cô đầu tiên, không kiềm được lên tiếng chất vấn.
Bữa tiệc tối nay, cô ta có tư cách gì để tham gia chứ?
Hơn nữa, cô ta mặc bộ váy dạ hội mới nhất trên bìa tạp chí mà ngay cả cô còn không mua được, tại sao Tô Nam Thanh lại có thể mặc?
Cố Ngộ Thâm cũng nhìn thấy Tô Nam Thanh. Tối nay cô trang điểm vô cùng lộng lẫy.
Cô chỉ mặc một chiếc váy dài quây ngực màu đen, phần cổ váy có một hàng kim cương, làm nổi bật làn da trắng mịn của cô, tóc dài búi cao, trông thanh tao và quý phái, không phô trương nhưng lại toát lên vẻ sang trọng khiến người ta kinh ngạc.
Tống Giai Kỳ thấy ánh mắt anh ta dừng lại trên khuôn mặt Tô Nam Thanh thì ghen tỵ đến phát điên. Từ sau vụ việc với Thẩm Mục Khanh thất bại, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn u sầu.
Thêm vào đó, nhà họ Thẩm đang điều tra chuyện hôm đó, cô ta thật sự sợ chuyện bảo vệ bị điều tra ra mình.
Tô Nam Thanh nhướn mày nhìn cô ta, nụ cười rạng rỡ: “Cô đến được thì tại sao tôi lại không?”
Trong mắt Tống Giai Kỳ không giấu nổi sự khinh bỉ: “Tô Nam Thanh, cô có biết đây là nơi nào không? Là tiệc do ông Mặc tổ chức cho cháu trai mới về nước, còn là một buổi giao lưu thương mại đấy.”
“Tôi biết cô vẫn muốn như trước kia, bám lấy Thâm ca ca nhưng cũng phải biết chọn hoàn cảnh chứ? Tối nay anh ấy có một hợp tác rất quan trọng, đừng có phá hỏng. Cô không hiểu chuyện thì cũng nên biết giữ chừng mực.”
Nhưng lại đúng lúc bị Tô Nam Thanh bắt được trong lòng cô nhói lên, rất đau!
Sự quan tâm trước đây của cô dành cho Cố Ngộ Thâm, trong mắt anh ta chỉ là phiền phức và chán ghét.
“Phụt…” Tô Nam Thanh không nhịn được bật cười, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Tống Giai Kỳ, tôi còn chưa liếc nhìn Cố Ngộ Thâm lấy một cái, cô đang tự biên tự diễn cho ai xem vậy? Theo tôi thấy thì bị người ta cướp mất mới là đồ bỏ đi. Cô thích đi thu gom rác, tôi có ngăn cản đâu?”
“Cố Ngộ Thâm thích quỵ lụy cô, cô cứ việc dựa vào sự sủng ái của anh ta mà tác oai tác quái.
Nhưng kéo tôi vào làm gì? Tôi và anh ta đã ly hôn rồi, sau này ai còn dám buộc tôi với anh ta thì coi chừng tôi phanh phui hết mấy chuyện dơ bẩn của cô ra đấy.”
Kiếp này mọi chuyện đã khác kiếp trước.
Lần trước, cũng có buổi giao lưu này nhưng cô không đến người đến là Cố Ngộ Thâm và Tống Giai Kỳ.
Sau buổi tiệc, ai cũng biết Tống Giai Kỳ mới là người trong lòng Cố Ngộ Thâm.
Sau đó còn có tin đồn cô là tiểu tam chen chân vào mối quan hệ hai người họ.
Nhưng chẳng phải sao?
Không được yêu thương mới là tiểu tam.
Nhưng kiếp này, cô đã gặp được Tần Mặc Vi trước, thay đổi những chuyện từng xảy ra trong quá khứ.
Chỉ là không biết tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra đây?
Khóe môi Tô Nam Thanh khẽ cong lên, nụ cười nhàn nhạt, cô thật sự rất mong chờ.
Cố Ngộ Thâm nhìn chằm chằm vào cô, cô cười rất rạng rỡ.
Anh đứng dưới ánh đèn, cả người toát lên vẻ sang trọng bá khí và nổi bật.
Tô Nam Thanh thì không thèm nhìn anh lấy một cái.
Tống Giai Kỳ cau mày, tỏ vẻ ấm ức nhìn Cố Ngộ Thâm: “Thâm ca ca, Tô Nam Thanh lại muốn hãm hại em!”
Tô Nam Thanh chớp đôi mắt to, ánh mắt linh động lanh lợi, dáng vẻ đáng yêu ấy là điều Cố Ngộ Thâm chưa từng thấy.
“Hãm hại cô? Mặt cô đúng là to thật đấy. Cần gì phải hãm hại? Khuôn mặt này của cô đã là một tai họa rồi.”
Tô Nam Thanh tươi cười đi tới, nhìn bộ dạng sốt ruột của Tống Giai Kỳ, ngọt ngào cười một cái: “Tống Giai Kỳ, mới chỉ là bắt đầu thôi mà cô đã sợ rồi à?
Những chuyện trước đây cô vu oan tôi, cô và cha cô đều rõ ràng cả, đừng tưởng tôi không nói thì các người có thể xem tôi là kẻ ngốc?”
4
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
