0 chữ
Chương 33
Chương 33: Đi xem mắt gặp phải tài phiệt hàng đầu
Lâm Thất Thất kéo Cố Ngộ Thâm đứng ngoài cửa, cảnh cáo anh:
“Anh muốn làm gì?”
Ông cụ cũng hạ giọng quát: “Cố Ngộ Thâm, nếu cậu dám quấy rối buổi xem mắt của cháu gái tôi thì đừng trách tôi không khách sáo. Muốn ăn cơm thì đổi chỗ khác, nơi này là tôi bao trọn để cháu gái tôi xem mắt cho đàng hoàng.”
“Cậu không thấy cháu gái tôi cười rất vui sao? Ở cùng cậu thì bị oan, bị đánh. Người này là cháu rể tốt mà tôi chọn lựa kỹ càng đấy. Nếu cậu dám vào phá đám, tôi sẽ phanh phui hết mọi chuyện Tống Giai Kỳ đã làm để tiểu thanh mai của cậu vào tù ngồi.”
Cố Ngộ Thâm nhíu mày nhìn ông cụ trước mặt, mặc bộ sườn xám màu xám, ánh mắt sắc bén sâu thẳm, bề ngoài trông bình thường nhưng nhìn kỹ thì không đơn giản chút nào.
“Lão tiên sinh, xin đừng phỉ báng Giai Kỳ, nếu không tôi cũng sẽ gửi đơn kiện đến ông.”
Giọng nói của Cố Ngộ Thâm nghiêm túc, không hề đùa giỡn, cả người toát ra khí thế lạnh lùng.
Ông cụ cười: “Hoan nghênh cậu gửi đơn bất cứ lúc nào, tôi còn sợ cậu không dám ấy chứ. Nơi này không hoan nghênh cậu, mau cút đi!”
Cố Ngộ Thâm cau mày nhưng lại bị Lâm Thất Thất kéo vào trong: “Anh qua đây, đừng để Thanh Bảo thấy, đừng ảnh hưởng tâm trạng con bé.”
Bây giờ Lâm Thất Thất chỉ hy vọng Tô Nam Thanh sẽ yêu một người đàn ông khác, có một tương lai tốt đẹp. Cô và Cố Ngộ Thâm đến giờ vẫn chưa có tương lai gì.
Cố Ngộ Thâm định nói gì đó lại bị Lâm Thất Thất trừng mắt. Anh đành nuốt lời vào bụng. Anh và Tô Nam Thanh vẫn chưa hoàn tất thủ tục cuối cùng. Hiện tại cô vẫn là vợ anh, cô dám đi xem mắt sao?
“Anh Tần, nếu sau này anh có hợp tác gì trong lĩnh vực kinh doanh ở Thịnh Kinh, có thể cân nhắc đến tôi được không? Tôi làm thiết kế thời trang, biết năm thứ tiếng, thông dịch cũng biết. Tôi còn nghe nói anh kinh doanh đồ cổ, tôi cũng biết phục chế đồ cổ, khám bệnh tôi cũng biết.”
Tô Nam Thanh vừa gặp đại lão liền vội vàng “quảng bá” bản thân, dù gì thì sau này người này sẽ là tài phiệt hàng đầu. Bám chắc đùi anh ta mới là thượng sách!
Tần Mặc Vi có chút ngạc nhiên nhìn cô đang tự giới thiệu, ánh mắt cô sáng rực, nụ cười cũng rất đẹp. Đến giờ, cô là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng gặp. Anh uống một ngụm nước để che giấu vẻ kinh ngạc, rồi mỉm cười:
“Nghe ông của em nói em rất xuất sắc, không ngờ lại xuất sắc đến vậy.”
Tô Nam Thanh cười ngại ngùng:
“Anh Tần, anh đừng xem em là đối tượng xem mắt, hãy coi em là đối tác hợp tác hoặc bạn bè thôi.”
“Em từng ly hôn một lần, em biết em không xứng với anh giờ em chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp.”
Cô cười để lộ hàm răng trắng đều, đôi mắt hồ ly lấp lánh vẻ tinh nghịch, đẹp đến mê người.
Đối với người trước mặt, cô không xứng, cô chỉ xứng có tiền!
Tần Mặc Vi có chút bất ngờ, anh rất có cảm tình với cô: “Anh không ngại.”
“Á..” Tô Nam Thanh hơi khó hiểu, không ngại cái gì cơ? Không ngại việc cô đã ly hôn sao? Nhưng cô lại ngại việc anh quá giàu!
“Anh Tần, anh là người đàn ông ưu tú như vậy xứng đáng có người tốt hơn. Đây là danh thϊếp của em, nếu có dự án hợp tác nào, xin anh nhất định hãy gọi cho em nhé, cảm ơn anh!”
Tần Mặc Vi mỉm cười nhận lấy danh thϊếp. Danh thϊếp màu tím nhạt, thiết kế rất đơn giản, chỉ có tên và số điện thoại của cô. Anh cảm thấy nói chuyện với cô rất hợp.
“Được.” Anh nhẹ nhàng gật đầu, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Sau bữa tối, Tần Mặc Vi có việc nên rời đi trước. Anh mới về nước, vẫn còn nhiều việc phải làm. Hai người hẹn ngày mai gặp lại.
Sau khi Tần Mặc Vi đi rồi, Tô Nam Thanh mới bước ra. Gặp ông mình ở cửa, cô dở khóc dở cười hóa ra ông cụ vẫn luôn ở đây canh chừng buổi xem mắt của cô?
Ông cụ kích động hỏi: “Thanh Bảo, ông không lừa cháu chứ? Cậu ta thật sự là một người đàn ông tốt.”
Tô Nam Thanh nhìn ông nội, gương mặt đầy vẻ tự hào, liền cười gật đầu: “Mắt nhìn người của ông làm sao sai được? Chúng cháu nói chuyện rất vui.”
Sao lại không vui được? Người ta là tài phiệt tương lai kia mà.
Ông cụ tranh thủ hỏi tiếp: “Thanh Bảo có thích Tần Mặc Vi không?”
“Anh muốn làm gì?”
Ông cụ cũng hạ giọng quát: “Cố Ngộ Thâm, nếu cậu dám quấy rối buổi xem mắt của cháu gái tôi thì đừng trách tôi không khách sáo. Muốn ăn cơm thì đổi chỗ khác, nơi này là tôi bao trọn để cháu gái tôi xem mắt cho đàng hoàng.”
“Cậu không thấy cháu gái tôi cười rất vui sao? Ở cùng cậu thì bị oan, bị đánh. Người này là cháu rể tốt mà tôi chọn lựa kỹ càng đấy. Nếu cậu dám vào phá đám, tôi sẽ phanh phui hết mọi chuyện Tống Giai Kỳ đã làm để tiểu thanh mai của cậu vào tù ngồi.”
Cố Ngộ Thâm nhíu mày nhìn ông cụ trước mặt, mặc bộ sườn xám màu xám, ánh mắt sắc bén sâu thẳm, bề ngoài trông bình thường nhưng nhìn kỹ thì không đơn giản chút nào.
“Lão tiên sinh, xin đừng phỉ báng Giai Kỳ, nếu không tôi cũng sẽ gửi đơn kiện đến ông.”
Ông cụ cười: “Hoan nghênh cậu gửi đơn bất cứ lúc nào, tôi còn sợ cậu không dám ấy chứ. Nơi này không hoan nghênh cậu, mau cút đi!”
Cố Ngộ Thâm cau mày nhưng lại bị Lâm Thất Thất kéo vào trong: “Anh qua đây, đừng để Thanh Bảo thấy, đừng ảnh hưởng tâm trạng con bé.”
Bây giờ Lâm Thất Thất chỉ hy vọng Tô Nam Thanh sẽ yêu một người đàn ông khác, có một tương lai tốt đẹp. Cô và Cố Ngộ Thâm đến giờ vẫn chưa có tương lai gì.
Cố Ngộ Thâm định nói gì đó lại bị Lâm Thất Thất trừng mắt. Anh đành nuốt lời vào bụng. Anh và Tô Nam Thanh vẫn chưa hoàn tất thủ tục cuối cùng. Hiện tại cô vẫn là vợ anh, cô dám đi xem mắt sao?
“Anh Tần, nếu sau này anh có hợp tác gì trong lĩnh vực kinh doanh ở Thịnh Kinh, có thể cân nhắc đến tôi được không? Tôi làm thiết kế thời trang, biết năm thứ tiếng, thông dịch cũng biết. Tôi còn nghe nói anh kinh doanh đồ cổ, tôi cũng biết phục chế đồ cổ, khám bệnh tôi cũng biết.”
Tần Mặc Vi có chút ngạc nhiên nhìn cô đang tự giới thiệu, ánh mắt cô sáng rực, nụ cười cũng rất đẹp. Đến giờ, cô là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng gặp. Anh uống một ngụm nước để che giấu vẻ kinh ngạc, rồi mỉm cười:
“Nghe ông của em nói em rất xuất sắc, không ngờ lại xuất sắc đến vậy.”
Tô Nam Thanh cười ngại ngùng:
“Anh Tần, anh đừng xem em là đối tượng xem mắt, hãy coi em là đối tác hợp tác hoặc bạn bè thôi.”
“Em từng ly hôn một lần, em biết em không xứng với anh giờ em chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp.”
Cô cười để lộ hàm răng trắng đều, đôi mắt hồ ly lấp lánh vẻ tinh nghịch, đẹp đến mê người.
Tần Mặc Vi có chút bất ngờ, anh rất có cảm tình với cô: “Anh không ngại.”
“Á..” Tô Nam Thanh hơi khó hiểu, không ngại cái gì cơ? Không ngại việc cô đã ly hôn sao? Nhưng cô lại ngại việc anh quá giàu!
“Anh Tần, anh là người đàn ông ưu tú như vậy xứng đáng có người tốt hơn. Đây là danh thϊếp của em, nếu có dự án hợp tác nào, xin anh nhất định hãy gọi cho em nhé, cảm ơn anh!”
Tần Mặc Vi mỉm cười nhận lấy danh thϊếp. Danh thϊếp màu tím nhạt, thiết kế rất đơn giản, chỉ có tên và số điện thoại của cô. Anh cảm thấy nói chuyện với cô rất hợp.
“Được.” Anh nhẹ nhàng gật đầu, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Sau bữa tối, Tần Mặc Vi có việc nên rời đi trước. Anh mới về nước, vẫn còn nhiều việc phải làm. Hai người hẹn ngày mai gặp lại.
Sau khi Tần Mặc Vi đi rồi, Tô Nam Thanh mới bước ra. Gặp ông mình ở cửa, cô dở khóc dở cười hóa ra ông cụ vẫn luôn ở đây canh chừng buổi xem mắt của cô?
Ông cụ kích động hỏi: “Thanh Bảo, ông không lừa cháu chứ? Cậu ta thật sự là một người đàn ông tốt.”
Tô Nam Thanh nhìn ông nội, gương mặt đầy vẻ tự hào, liền cười gật đầu: “Mắt nhìn người của ông làm sao sai được? Chúng cháu nói chuyện rất vui.”
Sao lại không vui được? Người ta là tài phiệt tương lai kia mà.
Ông cụ tranh thủ hỏi tiếp: “Thanh Bảo có thích Tần Mặc Vi không?”
4
0
2 tháng trước
2 tuần trước