0 chữ
Chương 121
Chương 121: Mối quan hệ phức tạp, Tô Nam Thanh không tin tôi
Tô Nam Thanh nghe xong lời đó, cảm thấy giờ đây Cố Ngộ Thâm cũng biết nói dối rồi:
"Cố Ngộ Thâm, anh thật đáng thương, đến chuyện mình đã làm cũng không dám thừa nhận sao?"
"Anh cũng là cao thủ máy tính, chính anh cũng đã xem rồi, những bức ảnh và video đó không phải là giả. Hơn nữa đều là trong thời gian chúng ta còn kết hôn, anh và Tống Giai Kỳ nɠɵạı ŧìиɧ. Hai người các anh đều vô liêm sỉ như nhau. Vì vậy, ngoài chuyện ly hôn, anh đừng đến tìm tôi nữa. Giữa chúng ta không còn gì để nói. Tôi không cần một đồng nào của anh, cứ đi làm thủ tục lấy giấy ly hôn là được."
Câu này cô đã nói đến phát chán rồi.
Sao Cố Ngộ Thâm lại chưa nghe chán?
"Trước đây mỗi tháng anh đều ném một bản thỏa thuận ly hôn vào mặt tôi. Tôi là bị oan mà. Tôi hy vọng anh điều tra lại. Ai cũng nói Cố Ngộ Thâm của Thịnh Kinh thông minh từ bé nhưng trong mắt tôi cũng chỉ đến thế. Anh cũng bẩn thỉu y như nhà họ Tống vậy."
Cố Ngộ Thâm nhíu mày, giọng nói đầy lo lắng: "Tô Nam Thanh, em không tin anh sao?"
Tô Nam Thanh cười lạnh: "Khi tôi bị anh và nhà họ Tống hãm hại, người ngoài còn tin tôi. Còn anh, là chồng tôi, lại chưa từng một lần tin tôi."
Cố Ngộ Thâm nghẹn lời, ánh mắt ngày càng u tối. Anh thực sự chưa từng tin cô, dù chỉ một lần.
Tô Nam Thanh thấy xe đến, mở cửa lên xe, rồi quay sang nhìn Cố Ngộ Thâm:
"Sáng mai phải đi ly hôn, nhớ gọi tôi đấy. Nếu anh không đi, Tống Giai Kỳ cũng sẽ nghĩ cách bắt anh phải đi. Chúng ta cứ chờ xem."
Cô vẫy tay với anh, nở nụ cười ngọt ngào, như thể số phận họ nhất định sẽ ly hôn vậy.
Cố Ngộ Thâm có cảm giác, cô biết hết mọi chuyện.
Còn anh, trước mặt cô, chỉ là một tên hề.
Anh nghẹn thở, nhìn chiếc xe cô rời đi, đáy mắt hiện lên ánh lạnh.
Tống Giai Kỳ rốt cuộc đang âm mưu gì?
Gần đây Thẩm Mục Khanh cũng bặt vô âm tín.
Cố Ngộ Thâm tức giận nói: "Tiết Khanh, Tô Nam Thanh không tin tôi."
Tiết Khanh cười gượng: "Ha ha… Giám đốc, nhưng anh cũng chưa từng tin cô ấy mà."
Cố Ngộ Thâm nhắm mắt, dằn cơn giận trong lòng.
"Về thôi." Anh quay người đi, bóng lưng cao lớn nhưng toát lên vẻ cô đơn, hiu quạnh.
Tiết Khanh lắc đầu, đúng là đàn ông đầu đất. Giá như sớm tỉnh ngộ thì tốt biết bao. Giờ mới nhận ra thì muộn rồi!
Nhưng nhìn bóng lưng cô đơn đó, anh ta lại cảm thấy đáng thương. Từ nhỏ đã không được thương yêu. Tống Giai Kỳ bên cạnh anh một thời gian, anh tốt với cô ta cũng đúng thôi nhưng không thể không phân biệt trắng đen như vậy.
Nếu lời Tô Nam Thanh là thật thì Cố Ngộ Thâm – người luôn hoàn hảo và là bá chủ thương giới cũng bị một cô gái anh nâng niu từ nhỏ lừa gạt.
Tống Giai Kỳ diễn quá giỏi. Nếu không nhờ Tô Nam Thanh phản đòn, những việc ác độc của cô ta sẽ không bao giờ lộ ra.
Sau khi lên xe, Tiết Khanh nói:
"Giám đốc, tôi tiếp tục điều tra, phát hiện có một bức ảnh chụp tại khách sạn Đế Hào ở Thịnh Kinh nhưng không có thời gian chụp. Mai tôi sẽ đích thân đến khách sạn để kiểm tra."
Cố Ngộ Thâm cũng từng xem tấm ảnh đó:
"Điều tra cho nhanh, người đàn ông đó nhìn y hệt tôi, gần như không thể phân biệt."
Tiết Khanh nghi hoặc:
"Giám đốc, hay là đến hỏi chủ tịch thử xem, có khi nào anh thực sự có anh em song sinh không?"
Cố Ngộ Thâm nhíu mày, anh cũng không biết.
Trước giờ chưa từng có dấu hiệu anh có anh em sinh đôi.
"Hay là chúng ta điều tra thử từ phía chủ tịch? Ông ta là manh mối duy nhất."
Tiết Khanh thấy chuyện này không đơn giản, điều tra từ chủ tịch là cách nhanh nhất để tìm ra sự thật.
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm u tối, lạnh lẽo:
"Điều tra là được, không cần gặp ông ta. Ngày mai để Yến Dực đi. Cậu tiếp tục tra vụ này."
"Ông ta đàn bà đầy ngoài kia, con riêng cả đống. Nhìn thấy là tôi thấy ghê."
Tiết Khanh: "…"
Vẫn không chịu gặp chủ tịch, người nắm chìa khóa của sự thật.
Đêm thật đẹp!
Trong lòng Cố Ngộ Thâm lại vô cùng bực bội. Anh cởi cúc áo trên cùng, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Gió thu se lạnh, anh nhìn ra cảnh đêm nhộn nhịp ngoài cửa sổ, nghĩ đến người đàn ông kia, bực bội trong mắt càng rõ hơn.
Cộng thêm sự không tin tưởng của Tô Nam Thanh khiến anh thêm khó chịu.
"Tiết Khanh, có khi nào, ở nơi tôi không nhìn thấy, người đàn ông kia cũng từng làm hại Tô Nam Thanh?"
Tiết Khanh siết chặt tay lái:
"Giám đốc, chuyện này thì chưa rõ. Người đó là ai đến giờ chúng ta còn chưa điều tra ra. Thái độ của Tô tiểu thư cũng rất dứt khoát."
Anh ta liếc nhìn giám đốc một cái đầy thương cảm. Có vẻ lần này, anh ấy thật sự tỉnh ngộ rồi.
__
Sau đó, tại nhà Tô Nam Thanh.
Lâm Thất Thất nhắn tin nói tối nay không về.
Tô Nam Thanh: [Thất Thất, nhớ giữ an toàn đó.]
Kiếp trước, Thất Thất không sao nhưng cô ấy từng ra nước ngoài một thời gian. Vì Tô Nam Thanh không thể rời khỏi bên cạnh Cố Ngộ Thâm nên không rõ Thất Thất đã trải qua chuyện gì.
Nhưng người nhà họ Tống không biết Lâm Thất Thất, nên tình hình của cô ấy khá mơ hồ.
Lâm Thất Thất: [Yên tâm, mình không sao, đang đi kiếm tiền nè.]
Tô Nam Thanh mỉm cười. Anh cả và ông vẫn chưa về.
Cô bật đèn phòng, lấy đồ rồi vào phòng tắm.
Tắm xong, mặc bộ đồ lụa trắng ở nhà, cô vào thư phòng. Mở sổ tay, cầm bút lên, cô bắt đầu vẽ sơ đồ mối quan hệ liên quan đến Tống Giai Kỳ sắp tới.
Triệu Lâm An đã vào tù, tiếp theo là đến cậu thiếu niên kia.
Cậu ta đang ở đâu?
Tống Giai Kỳ luôn đóng vai một đóa hoa trắng yếu đuối trước mặt nhà họ Tống và Cố Ngộ Thâm. Nếu không sống lại một đời, Tô Nam Thanh cũng không biết, Tống Giai Kỳ là một thiên tài không thua kém đàn ông.
Học bá, liên tục đứng đầu trong các cuộc thi piano, từng khiến cả hội trường kinh ngạc trong buổi dạ tiệc đại học.
Cô ta còn học tài chính, tự thành lập công ty riêng.
Đường Uyển Oanh đào tạo cô ta rất xuất sắc.
Tống Giai Kỳ biết dùng những tài nguyên đó để mười năm sau, xây dựng nên một đế chế tài chính lấy tên mình, không hề thua kém Tần Mặc Vi.
Cố Ngộ Thâm thì chết trong sự ngu ngốc và những sự thật bị che giấu.
Hôm đó, Tống Giai Kỳ và Cố Ngộ Thâm cãi nhau rất dữ nhưng anh ta lại rất kỳ lạ. Kỳ lạ ở điểm nào, cô vẫn chưa rõ.
Tô Nam Thanh liếc nhìn ngày tháng, ánh mắt trầm xuống. Gần đây Thẩm Mục Khanh không tìm đến cô.
Công ty nhà họ Thẩm lúc này đã bắt đầu xuất hiện vấn đề, tuy chưa lớn. Nhưng nhà họ Thẩm vẫn chưa phát hiện ra mấu chốt.
Công ty mà Tống Giai Kỳ âm thầm lập ra, chính là dùng tiền tiêu vặt Cố Ngộ Thâm cho để càng ngày càng lớn mạnh.
Cô ta cứ bám lấy Cố Ngộ Thâm là có nhiều lý do.
Tô Nam Thanh sắp xếp lại sơ đồ quan hệ kế tiếp. Việc quan trọng nhất hiện tại là tiệc sinh nhật của ông Vương.
Cô đột nhiên bật dậy, gọi điện cho Thanh Nguyệt.
"Tiểu thư." Giọng của Thanh Nguyệt vẫn nhẹ nhàng, cung kính.
Tô Nam Thanh nói:
"Thanh Nguyệt, từ giờ đến tiệc sinh nhật ông Vương, cô phải luôn bám sát Tống Giai Kỳ. Từng hành động của cô ta, phải báo cáo với tôi mỗi ngày. Đặc biệt là cô ta gặp ai, đó mới là then chốt. Bất kể là ai, đều phải chụp ảnh gửi tôi."
Thanh Nguyệt hỏi:
"Tiểu thư, cô căng thẳng như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Cố Ngộ Thâm, anh thật đáng thương, đến chuyện mình đã làm cũng không dám thừa nhận sao?"
"Anh cũng là cao thủ máy tính, chính anh cũng đã xem rồi, những bức ảnh và video đó không phải là giả. Hơn nữa đều là trong thời gian chúng ta còn kết hôn, anh và Tống Giai Kỳ nɠɵạı ŧìиɧ. Hai người các anh đều vô liêm sỉ như nhau. Vì vậy, ngoài chuyện ly hôn, anh đừng đến tìm tôi nữa. Giữa chúng ta không còn gì để nói. Tôi không cần một đồng nào của anh, cứ đi làm thủ tục lấy giấy ly hôn là được."
Câu này cô đã nói đến phát chán rồi.
Sao Cố Ngộ Thâm lại chưa nghe chán?
"Trước đây mỗi tháng anh đều ném một bản thỏa thuận ly hôn vào mặt tôi. Tôi là bị oan mà. Tôi hy vọng anh điều tra lại. Ai cũng nói Cố Ngộ Thâm của Thịnh Kinh thông minh từ bé nhưng trong mắt tôi cũng chỉ đến thế. Anh cũng bẩn thỉu y như nhà họ Tống vậy."
Tô Nam Thanh cười lạnh: "Khi tôi bị anh và nhà họ Tống hãm hại, người ngoài còn tin tôi. Còn anh, là chồng tôi, lại chưa từng một lần tin tôi."
Cố Ngộ Thâm nghẹn lời, ánh mắt ngày càng u tối. Anh thực sự chưa từng tin cô, dù chỉ một lần.
Tô Nam Thanh thấy xe đến, mở cửa lên xe, rồi quay sang nhìn Cố Ngộ Thâm:
"Sáng mai phải đi ly hôn, nhớ gọi tôi đấy. Nếu anh không đi, Tống Giai Kỳ cũng sẽ nghĩ cách bắt anh phải đi. Chúng ta cứ chờ xem."
Cô vẫy tay với anh, nở nụ cười ngọt ngào, như thể số phận họ nhất định sẽ ly hôn vậy.
Cố Ngộ Thâm có cảm giác, cô biết hết mọi chuyện.
Còn anh, trước mặt cô, chỉ là một tên hề.
Anh nghẹn thở, nhìn chiếc xe cô rời đi, đáy mắt hiện lên ánh lạnh.
Tống Giai Kỳ rốt cuộc đang âm mưu gì?
Cố Ngộ Thâm tức giận nói: "Tiết Khanh, Tô Nam Thanh không tin tôi."
Tiết Khanh cười gượng: "Ha ha… Giám đốc, nhưng anh cũng chưa từng tin cô ấy mà."
Cố Ngộ Thâm nhắm mắt, dằn cơn giận trong lòng.
"Về thôi." Anh quay người đi, bóng lưng cao lớn nhưng toát lên vẻ cô đơn, hiu quạnh.
Tiết Khanh lắc đầu, đúng là đàn ông đầu đất. Giá như sớm tỉnh ngộ thì tốt biết bao. Giờ mới nhận ra thì muộn rồi!
Nhưng nhìn bóng lưng cô đơn đó, anh ta lại cảm thấy đáng thương. Từ nhỏ đã không được thương yêu. Tống Giai Kỳ bên cạnh anh một thời gian, anh tốt với cô ta cũng đúng thôi nhưng không thể không phân biệt trắng đen như vậy.
Nếu lời Tô Nam Thanh là thật thì Cố Ngộ Thâm – người luôn hoàn hảo và là bá chủ thương giới cũng bị một cô gái anh nâng niu từ nhỏ lừa gạt.
Sau khi lên xe, Tiết Khanh nói:
"Giám đốc, tôi tiếp tục điều tra, phát hiện có một bức ảnh chụp tại khách sạn Đế Hào ở Thịnh Kinh nhưng không có thời gian chụp. Mai tôi sẽ đích thân đến khách sạn để kiểm tra."
Cố Ngộ Thâm cũng từng xem tấm ảnh đó:
"Điều tra cho nhanh, người đàn ông đó nhìn y hệt tôi, gần như không thể phân biệt."
Tiết Khanh nghi hoặc:
"Giám đốc, hay là đến hỏi chủ tịch thử xem, có khi nào anh thực sự có anh em song sinh không?"
Cố Ngộ Thâm nhíu mày, anh cũng không biết.
Trước giờ chưa từng có dấu hiệu anh có anh em sinh đôi.
"Hay là chúng ta điều tra thử từ phía chủ tịch? Ông ta là manh mối duy nhất."
Tiết Khanh thấy chuyện này không đơn giản, điều tra từ chủ tịch là cách nhanh nhất để tìm ra sự thật.
Ánh mắt Cố Ngộ Thâm u tối, lạnh lẽo:
"Điều tra là được, không cần gặp ông ta. Ngày mai để Yến Dực đi. Cậu tiếp tục tra vụ này."
"Ông ta đàn bà đầy ngoài kia, con riêng cả đống. Nhìn thấy là tôi thấy ghê."
Tiết Khanh: "…"
Vẫn không chịu gặp chủ tịch, người nắm chìa khóa của sự thật.
Đêm thật đẹp!
Trong lòng Cố Ngộ Thâm lại vô cùng bực bội. Anh cởi cúc áo trên cùng, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Gió thu se lạnh, anh nhìn ra cảnh đêm nhộn nhịp ngoài cửa sổ, nghĩ đến người đàn ông kia, bực bội trong mắt càng rõ hơn.
Cộng thêm sự không tin tưởng của Tô Nam Thanh khiến anh thêm khó chịu.
"Tiết Khanh, có khi nào, ở nơi tôi không nhìn thấy, người đàn ông kia cũng từng làm hại Tô Nam Thanh?"
Tiết Khanh siết chặt tay lái:
"Giám đốc, chuyện này thì chưa rõ. Người đó là ai đến giờ chúng ta còn chưa điều tra ra. Thái độ của Tô tiểu thư cũng rất dứt khoát."
Anh ta liếc nhìn giám đốc một cái đầy thương cảm. Có vẻ lần này, anh ấy thật sự tỉnh ngộ rồi.
__
Sau đó, tại nhà Tô Nam Thanh.
Lâm Thất Thất nhắn tin nói tối nay không về.
Tô Nam Thanh: [Thất Thất, nhớ giữ an toàn đó.]
Kiếp trước, Thất Thất không sao nhưng cô ấy từng ra nước ngoài một thời gian. Vì Tô Nam Thanh không thể rời khỏi bên cạnh Cố Ngộ Thâm nên không rõ Thất Thất đã trải qua chuyện gì.
Nhưng người nhà họ Tống không biết Lâm Thất Thất, nên tình hình của cô ấy khá mơ hồ.
Lâm Thất Thất: [Yên tâm, mình không sao, đang đi kiếm tiền nè.]
Tô Nam Thanh mỉm cười. Anh cả và ông vẫn chưa về.
Cô bật đèn phòng, lấy đồ rồi vào phòng tắm.
Tắm xong, mặc bộ đồ lụa trắng ở nhà, cô vào thư phòng. Mở sổ tay, cầm bút lên, cô bắt đầu vẽ sơ đồ mối quan hệ liên quan đến Tống Giai Kỳ sắp tới.
Triệu Lâm An đã vào tù, tiếp theo là đến cậu thiếu niên kia.
Cậu ta đang ở đâu?
Tống Giai Kỳ luôn đóng vai một đóa hoa trắng yếu đuối trước mặt nhà họ Tống và Cố Ngộ Thâm. Nếu không sống lại một đời, Tô Nam Thanh cũng không biết, Tống Giai Kỳ là một thiên tài không thua kém đàn ông.
Học bá, liên tục đứng đầu trong các cuộc thi piano, từng khiến cả hội trường kinh ngạc trong buổi dạ tiệc đại học.
Cô ta còn học tài chính, tự thành lập công ty riêng.
Đường Uyển Oanh đào tạo cô ta rất xuất sắc.
Tống Giai Kỳ biết dùng những tài nguyên đó để mười năm sau, xây dựng nên một đế chế tài chính lấy tên mình, không hề thua kém Tần Mặc Vi.
Cố Ngộ Thâm thì chết trong sự ngu ngốc và những sự thật bị che giấu.
Hôm đó, Tống Giai Kỳ và Cố Ngộ Thâm cãi nhau rất dữ nhưng anh ta lại rất kỳ lạ. Kỳ lạ ở điểm nào, cô vẫn chưa rõ.
Tô Nam Thanh liếc nhìn ngày tháng, ánh mắt trầm xuống. Gần đây Thẩm Mục Khanh không tìm đến cô.
Công ty nhà họ Thẩm lúc này đã bắt đầu xuất hiện vấn đề, tuy chưa lớn. Nhưng nhà họ Thẩm vẫn chưa phát hiện ra mấu chốt.
Công ty mà Tống Giai Kỳ âm thầm lập ra, chính là dùng tiền tiêu vặt Cố Ngộ Thâm cho để càng ngày càng lớn mạnh.
Cô ta cứ bám lấy Cố Ngộ Thâm là có nhiều lý do.
Tô Nam Thanh sắp xếp lại sơ đồ quan hệ kế tiếp. Việc quan trọng nhất hiện tại là tiệc sinh nhật của ông Vương.
Cô đột nhiên bật dậy, gọi điện cho Thanh Nguyệt.
"Tiểu thư." Giọng của Thanh Nguyệt vẫn nhẹ nhàng, cung kính.
Tô Nam Thanh nói:
"Thanh Nguyệt, từ giờ đến tiệc sinh nhật ông Vương, cô phải luôn bám sát Tống Giai Kỳ. Từng hành động của cô ta, phải báo cáo với tôi mỗi ngày. Đặc biệt là cô ta gặp ai, đó mới là then chốt. Bất kể là ai, đều phải chụp ảnh gửi tôi."
Thanh Nguyệt hỏi:
"Tiểu thư, cô căng thẳng như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
2
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
