TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 108
Chương 108: Tô Nam Thanh thật dữ dằn

Tống Giai Kỳ nghe vậy liền cười trên nỗi đau của người khác:

"Thâm ca ca, mẹ của Triệu Lâm An là người tàn tật, hay là chúng ta qua xem thử đi, đừng để Tô Nam Thanh bắt nạt bà ấy."

Cố Ngộ Thâm ánh mắt lạnh lùng nhìn vẻ mặt giả vờ lo lắng của cô ta:

"Những chuyện của Triệu Lâm An đều có bằng chứng cả, sao em lại làm bạn với loại người như vậy? Lần trước em giới thiệu cậu ta cho anh, anh còn tưởng là người tốt."

"Em chưa từng đến đồn công an sao? Hắn từng phạm tội hϊếp da^ʍ, cướp bóc, bắt cóc, tống tiền, chuyện xấu gì cũng từng làm, Tống Giai Kỳ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."

Ánh mắt Tống Giai Kỳ lóe lên hoảng loạn. Trước đây anh chưa từng xen vào mấy chuyện này, sao bây giờ lại đột nhiên quan tâm? Còn biết được cả quá khứ của Triệu Lâm An.

Cố Ngộ Thâm đứng dậy, lạnh lùng bước ra ngoài.

Tống Giai Kỳ và Tiết Khanh cũng đi theo.

Tống Giai Kỳ tất nhiên không thể bỏ qua màn kịch hay này.

Hôm nay, cô ta nhất định phải hủy hoại danh tiếng của Tô Nam Thanh.

Ngay trước cổng công ty của Tô Nam Thanh, cô vừa bước đến thì đã bị một đám phóng viên vây quanh. Còn có một thanh niên nhuộm tóc vàng, đang đẩy một người phụ nữ trung niên không thể đi lại.

Người phụ nữ trung niên đó vừa thấy Tô Nam Thanh liền khóc lóc thảm thiết:

"Cô gái à, con trai tôi có làm gì có lỗi với cô đâu? Là cô quyến rũ nó, còn cố ý để nó bắt cóc cô."

"Rồi còn hãm hại nó, đẩy nó vào tù. Tôi chỉ có một đứa con trai, tôi lại là người tàn tật, cô làm ở nơi sang trọng thế này, chẳng lẽ không thể tha cho nó một lần sao?"

Tô Nam Thanh và Thanh Nguyệt sững người.

Đây là cái gì vậy?

Đến tận cửa khóc lóc ăn vạ sao?

Tô Nam Thanh lạnh lùng nhìn bà ta, hỏi: "Xin hỏi con trai bà là ai?"

Mẹ Triệu nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của cô, có chút sợ hãi:

"Triệu Lâm An... Con trai tôi nói là cô quyến rũ nó..."

"Tôi quyến rũ hắn? Tôi đẹp thế này, làm việc ở nơi sang trọng thế kia, tôi cần phải đi quyến rũ một tên côn đồ chắc? Hắn có tiền sao, hay là đẹp trai? Có xứng đáng để tôi phải quyến rũ đến mức hủy cả thanh danh mình?"

Mẹ Triệu: "…"

"Tô tiểu thư, nhưng khi chúng tôi phỏng vấn, mọi người đều nói cô đang quyến rũ Triệu Lâm An."

Tô Nam Thanh tức cười, nhìn nữ phóng viên hỏi lại:

"Cô đã đến đồn công an chưa? Đã xem camera giám sát chưa?"

Nữ phóng viên: "Bên công an không tiện cung cấp camera giám sát…"

"Vậy ‘mọi người’ mà cô nói là ai? Không có chứng cứ, cô nói linh tinh cái gì? Phóng viên không phải lên đứng về phía chính nghĩa sao? Tôi là nạn nhân, các người lại giúp bà này vu oan cho tôi, đã từng nghĩ đến cảm giác của tôi chưa?"

"Không có bằng chứng, người ta nói gì cô cũng tin, cái miệng cô được ướp bao nhiêu năm rồi mà mặn đến vậy?"

Nữ phóng viên run rẩy vì tức.

Tô Nam Thanh thực sự rất giận, mẹ Triệu Lâm An này cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.

Lại còn dám đến tận nơi khóc lóc.

"Cô gái à… Cô hại con trai tôi thành ra thế, cô bảo tôi sống thế nào đây?"

"Đừng gọi tôi là cô gái của bà. Giờ mới gào khóc thì gào cho ai xem? Giỏi thì dạy con cho đàng hoàng vào?"

"Bà đến đồn công an rồi chứ? Con bà làm chuyện xấu đến thế, bà khóc lóc với tôi làm gì?"

"Bà khóc trước mặt mọi người nói tôi quyến rũ con bà, thế con bà từng làm gì bà có khóc được không?"

"Không hiểu tôi là người thế nào thì đừng có đυ.ng đến giới hạn của tôi, tôi sợ mình sẽ dùng đũa đâm chết bà đấy."

Mẹ Triệu: "…" Đây là đang nguyền rủa bà chết à!

Phản ứng lại, bà ta hét lên: "Nhưng tôi nghe nói cô với con tôi là bạn bè mà! Sao lại hại nó? Không phải cô thấy nhà tôi dễ bắt nạt sao?"

Bà ta cố gắng đổ hết bùn lên người Tô Nam Thanh.

Tô Nam Thanh nhìn bà ta gào khóc xé ruột xé gan, đấm ngực dậm chân, như thể bà ta mới là nạn nhân vậy.

"Chậc… Tôi từng thấy người bó chân, chưa từng thấy người bó não. Bằng chứng đều ở công an. Thật ghen tị với bà, chỉ cần nhấc đũa lên là có thể ăn cơm đoàn viên rồi."

Mẹ Triệu nghẹn họng, không khóc nổi nữa.

"Tô tiểu thư, cô thật sự quen Triệu tiên sinh sao? Có quan hệ không đứng đắn gì giữa hai người không?" Một nam phóng viên bước lên, chất vấn dữ dội.

Tô Nam Thanh nhìn hắn: "Câu hỏi của anh nghe vậy, nhận được bao nhiêu tiền từ bên kia rồi?"

Phóng viên tức giận dậm chân: "Tôi không nhận tiền gì hết, tôi chỉ nói sự thật thôi."

Tô Nam Thanh cười khẩy: "Tôi chỉ hỏi bâng quơ, anh đã nhảy dựng lên rồi. Nhìn anh cũng biết lần đầu làm chuyện như vậy, ánh mắt còn loạn hơn mã QR."

Nam phóng viên: "Nhưng, một bàn tay không vỗ thành tiếng!"

Bốp! Tô Nam Thanh thẳng tay tát vào mặt anh ta:

"Một tay không vỗ thành tiếng? Tôi vỗ cho anh một cái, xem có vang không?"

Mọi người: "…"

Cô gái này dữ quá!

"Cô… Cô dám đánh tôi?" Nam phóng viên sững sờ, mắt tròn như chó bị sốc.

Tô Nam Thanh ngạo mạn: "Anh đã xúc phạm đến mặt tôi rồi, tôi còn phải nhẫn nhịn à? Anh lùi, tôi không lùi."

Người khác vô lý còn tranh ba phần, cô có lý sao phải nhường?

Một nữ phóng viên khác lại chen lên chất vấn:

"Tô tiểu thư, tha người thì nên tha đường sống, người mẹ này là người tàn tật, cô lên cảm thông một chút."

Tô Nam Thanh tức cười vì sự vô liêm sỉ của cô ta, trừng mắt:

"Cảm thông là cái gì? Là để tôi chịu ấm ức cho các người vui à?"

Cô quay sang Thanh Nguyệt:

"Thanh Nguyệt, chụp hết mặt mấy phóng viên này lại, từng người một điều tra, xem ai phái họ tới. Tôi muốn họ nhớ kỹ, thiệt thòi là phúc, rồi mới được phúc như biển Đông."

Thanh Nguyệt lập tức rút điện thoại, chụp từng người một.

Một phóng viên nam trung niên nổi giận:

"Tô tiểu thư, nghe nói là cô sai trước, bị người ta dạy dỗ mới bị bắt cóc. Cô không thể thông cảm cho một người mẹ tàn tật sao?"

Tô Nam Thanh lập tức phản bác: "Tại sao tôi phải thông cảm cho người khác? Lúc tôi bị bắt cóc, bị làm nhục, có ai thông cảm cho tôi không?"

"Anh thích thông cảm thế, hay là nhận nuôi mẹ tàn tật này luôn đi."

Phóng viên nam nghẹn lời, nói không lên câu. Nuôi bản thân còn chưa xong, sao có sức nuôi người khác?

Tô Nam Thanh nhìn bảy phóng viên, biết họ đều do Tống Giai Kỳ mua chuộc.

Kiếp trước, cô cũng bị báo chí vây đánh như thế.

Lý do rất đơn giản: Triệu Lâm An nói cô là người phụ nữ của hắn, lại phản bội hắn nên hắn mới lái xe đâm cô. Chính vì thế, kiếp này cô mới không chút do dự tống hắn vào tù.

Cô nhìn đám phóng viên, ánh mắt lạnh băng:

"Tôi mặc kệ các người vì mục đích gì mà đến đây phỏng vấn tôi, hôm nay ai cũng đừng mong rời đi."

Mấy phóng viên cười khẩy.

Một nữ phóng viên khinh bỉ: "Tô tiểu thư nói gì vậy? Chẳng lẽ cô muốn giam giữ chúng tôi?"

Tô Nam Thanh lấy điện thoại lên gọi cho cảnh sát.

Gọi xong, cô mới nhìn nữ phóng viên:

"Tôi không có phúc giam giữ cô đâu. Cô tưởng mặt mình to bằng trái đất chắc? Tôi chỉ muốn mời các người ở lại, đợi cảnh sát đến, để các chú cảnh sát mời các người đi uống trà mà thôi."

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.