TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Dụ Ngôn ngồi ở ghế bên, hai tay giấu dưới bàn đang lặng lẽ xoay chiếc La bàn Bất Tận Mộc.

Chúc Tầm liếc qua khẽ gật đầu khi thấy la bàn chưa có dị động rõ rệt, ánh mắt đảo ra cửa sổ nhìn sân sau: “Tống tiên sinh.”

“Đại sư muốn ra sân sau ngồi cho mát à?” Tống Tử Thế bắt đúng ý ngay lập tức, mời liền: “Sân sau rộng, còn có giàn dây leo, mát mẻ lắm.”

Chúc Tầm nhớ lại bóng đen thoáng qua buổi rạng sáng lần trước, lập tức đáp: “Được, tôi cũng muốn xem tổng thể căn nhà.”

Nói rồi cậu trao Dụ Ngôn ánh mắt ra hiệu. Dụ Ngôn lập tức hiểu ý, cất la bàn, cố ý giữ khoảng cách theo sau.

Sân sau rất rộng, ngoài thảm cỏ và cây cối um tùm, còn có cả một bể bơi lộ thiên. Chỉ là trong bể khô queo không một giọt nước, thậm chí phủ bụi dày, hiển nhiên đã bỏ hoang lâu rồi.

Tống Tử Thế tinh ý quan sát, thấy Chúc Tầm nhìn bể bơi liền giải thích: “Đại sư chớ cười. Cái hồ bơi đó ít dùng lắm, với lại dạo trước nhà có chuyện, chẳng còn tâm trí dọn dẹp.”

Bỗng phía sau vang lên động tĩnh.

Chiếc La bàn Bất Tận Mộc vốn được giấu kỹ bỗng lơ lửng lên không, bên trên quét ra một luồng khí đen mà người thường không thấy. Dụ Ngôn lập tức nhận ra bất thường, vội thu la bàn vào túi pháp khí, hạ giọng khẩn trương: “...Tiền bối!”

Tống Tử Thế giật mình hoảng hốt: “Đại sư, đây... đây là sao vậy?”

Ánh mắt Chúc Tầm thoáng trầm lại, nhưng rất nhanh khôi phục nụ cười, híp mắt nhìn Tống Tử Thế: “Tống tiên sinh đừng hoảng, coi như dịch vụ hậu mãi đi. Phải kiểm tra kỹ càng thì mới thu tiền công được chứ.”

“...” Tống Tử Thế nghẹn lời, chỉ biết lúng túng cười gượng: “Ồ ồ, thế... thế có vấn đề gì không?”

Chúc Tầm khẽ quét ánh mắt quanh vườn, cuối cùng dừng lại ở góc sân nơi có căn nhà kho nhỏ, khóe môi hơi nhếch lên.

Giữa tiết trời nóng hầm hập đầu tháng Sáu, mà đáy mắt cậu lại ánh lên một tầng băng giá lạnh thấu xương.

Có chứ.

Dĩ nhiên là có vấn đề.

Tống Tử Thế thấy ánh mắt cậu liền đưa theo, giọng hơi khàn: “Đại sư, cái kho đó... có thứ gì không sạch sẽ sao?”

“Không có gì, Tống tiên sinh đừng quá căng thẳng.” Chúc Tầm thu mắt lại, giấu đi sát khí trong đáy mắt, xoay người bước sang hướng khác, giọng vẫn hờ hững như cười: “Tôi chỉ tiện mắt liếc qua thôi.”

Nghe vậy, Tống Tử Thế hơi sững lại.

Chúc Tầm đi được mấy bước, thấy đối phương vẫn đứng ngây ra đó thì hạ giọng hỏi: “Tống tiên sinh?”

“À, à, tôi đây.” Tống Tử Thế giật mình hoàn hồn, vội bước nhanh theo cậu: “Đại sư, tôi dẫn cậu đi chỗ khác xem thử.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện lơ đễnh. Chưa kịp quay vào nhà thì thấy Trần Lị hấp tấp đi ra.

“Mẹ, mẹ về rồi?” Tống Tử Thế hơi bất ngờ, bước nhanh lên đón.

Trần Lị liếc thấy Chúc Tầm và Dụ Ngôn, ánh mắt thoáng lóe lên. Đôi mắt bà ta lướt đi một vòng, rồi mới làm ra vẻ bình thản: “Xong việc rồi thì về thôi.”

Dứt lời, bà ta lục trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận mở ra đưa cho con trai, còn dặn đi dặn lại: “Con phải mang theo người đấy nhé. Mẹ vất vả lắm mới mời được đại sư xin cho con đó.”

Chúc Tầm cười tủm tỉm bước tới, hỏi nhẹ nhàng: “Bác gái, đây là bùa hộ thân của vị đại sư nào thế? Cho tôi xem thử được không?”

Trần Lị lập tức siết chặt bùa, gói lại trong khăn tay. Ánh mắt bà ta đảo lên đảo xuống, giọng rõ ràng không che giấu được ý phòng bị: “Cậu còn trẻ tuổi thì biết gì? Bùa hộ thân không được để nhiều người nhìn, cầm qua tay người lạ thì mất linh nghiệm.”

“Ồ?” Chúc Tầm nhướng mày, làm như không để ý gì. Thật ra trước khi Trần Lị giấu đi, cậu đã kịp liếc thấy một góc phù chú.

Hiện giờ chưa phải lúc vạch trần, chuyện gì cần biết cậu đã sớm nhìn rõ.

Chúc Tầm cong môi, nở nụ cười nửa thật nửa giả: “Bác gái thương con như vậy, bùa này chắc chắn cũng không dễ mà xin được.”

7

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.