TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

“Biệt thự vốn thiết kế theo âm trạch mà nhất quyết không dọn đi, mỗi năm cuối xuân đã mở điều hòa giảm nhiệt... Thật ra là để che giấu khí lạnh bất thường trong nhà?”

“Cậu từng nhìn kỹ mặt và khí sắc bà ta chưa?” Ninh Việt Chi kịp thời hỏi thêm.

Chúc Tầm nhớ lại lần duy nhất gặp Trần Lị, lắc đầu: “Bà ấy trang điểm rất trắng, không nhìn ra thật giả.” Nói xong câu đó, cậu lại khựng lại, chẳng lẽ đó cũng là cách Trần Lị che giấu?

“Cậu thử bắt đầu từ Trần Lị mà điều tra đi.” Ninh Việt Chi nâng chén trà nhấp một ngụm, đáy mắt chợt lóe một tia thâm trầm: "Có khi từ hơn hai mươi năm trước, nhà họ Tống đã cất giấu bí mật rồi.”

Nghe vậy, Chúc Tầm hơi gật đầu, trong lòng suy nghĩ.

Chỉ là nhà họ Tống vốn ít thân thích qua lại, ngay cả hàng xóm cũng lần lượt dọn đi hết. Muốn hỏi chuyện cũ hai mươi năm trước từ miệng người khác, sợ là không dễ chút nào.

“Sao vậy?” Ninh Việt Chi quan sát rất kỹ, lập tức bắt được cảm xúc trong mắt cậu: "Không biết phải điều tra chuyện hai mươi năm trước kiểu gì à?”

Chúc Tầm khựng lại, khóe môi vốn mím chặt liền nở nụ cười, ánh mắt cũng dập dềnh gợn sóng. Cậu hơi nghiêng người về phía trước, ánh nhìn mang theo chút trêu chọc: “Ninh tiên sinh biết đọc tâm à? Đến cả mấy suy nghĩ nhỏ này của tôi cũng đoán ra?”

Chúc Tầm vốn chẳng phải kiểu người xa cách lạnh nhạt. Với người cậu có hảo cảm, chưa gì đã có thể nói cười rôm rả. Cho dù Ninh Việt Chi nhìn ngoài có vẻ lạnh lẽo xa xôi, cậu cũng có cách bắt chuyện được ngay.

Còn với người cậu ghét, Chúc Tầm cũng dứt khoát quay lưng đi, không thèm bố thí lấy một ánh nhìn.

Trước giờ vẫn vậy.

“...Mặt cậu viết hết ra rồi.” Ninh Việt Chi chậm nửa nhịp mới nhìn thẳng lại, giọng cũng mang theo một chút dao động rất nhẹ.

Chúc Tầm khẽ cười hừ một tiếng, còn đang định tiếp tục đau đầu nghĩ cách điều tra Trần Lị thì nghe thấy đối phương chủ động nói:

“Cục lưu trữ Lăng Thành có hồ sơ tư liệu tổng hợp, nói không chừng có thể tra ra chuyện của Trần Lị. Trong đó có người tôi quen, tôi có thể giới thiệu giúp cậu.”

Chúc Tầm vốn là cổ nhân không rành mấy chuyện lưu trữ tư liệu hiện đại. Nhưng chỉ nghe lời đó, cậu cũng hiểu được đại khái.

“Nếu Ninh tiên sinh có thể giới thiệu giúp, vậy thì còn gì bằng.” Chúc Tầm gật đầu mỉm cười đáp. Nhìn dáng vẻ Ninh Việt Chi vẫn bình tĩnh lãnh đạm, cậu lại âm thầm cho hắn một cái nhãn người tốt ngoài lạnh trong nóng.

Hai người hẹn thời gian gặp nhau. Thấy trời đã muộn, Chúc Tầm cũng chủ động đứng dậy cáo từ.

Ninh Việt Chi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Chúc Tầm đi xa, rồi mới nhẹ nhàng đưa tay truyền ra một luồng linh lực khép lại cổng viện. Vài giây sau, cả thân ảnh hắn liền tan vào một vệt sáng trắng.

-

Ngày hôm sau, trung tâm thành phố, Cục lưu trữ Lăng Thành.

Dụ Ngôn nhìn tòa nhà lớn uy nghi trước mắt, nhẹ giọng hỏi: “Tiền bối, nơi như này là cơ quan nhà nước, chúng ta thật sự có thể tự tiện vào sao? Tôi nghe nói không quen ai thì không vào được.”

Chúc Tầm nghe vậy lại nhớ tới Ninh Việt Chi. Người ta nói dân ở khu Tà Dương đều giàu có quyền thế, chắc Ninh Việt Chi cũng thuộc hạng giàu sang đó, dính chút quan hệ với mấy nơi này cũng chẳng lạ. Dù sao hắn cũng không phải kiểu hứa lèo. Đã đến đây rồi thì cứ chờ xem.

Chúc Tầm thầm tự nhủ như vậy, giọng đầy chắc chắn: “Yên tâm đi, vào được. Có người dẫn chúng ta vào.”

Cậu vừa dứt lời, phía sau đã vang lên một giọng quen thuộc: “Chúc Tầm.”

Dụ Ngôn nhận ra người ấy, cả người sững lại. Chúc Tầm thì ngay lập tức nhìn sang phía Ninh Việt Chi, hoàn toàn không phát hiện ra vẻ bất thường của cậu ta.

“Ninh tiên sinh, để tôi giới thiệu.” Chúc Tầm khựng một nhịp, kịp thời nuốt lại chữ hậu bối suýt thốt ra, đổi thành: “Đây là em trai mà tôi quen, tên là Dụ Ngôn.”

5

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.