TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Một câu nói khiến kẻ mộng du giật mình tỉnh giấc.

Tống Tử Thế sững sờ mất vài giây, mới nghẹn ngào nói: “Đại sư, tôi tin cậu... nhưng tôi muốn tự mình mở quan tài xem trước...”

Dù kết quả đã gần như chắc chắn, nhưng anh ta vẫn muốn đích thân xác nhận rồi mới ra quyết định cuối cùng.

Thấy anh ta đã nghĩ thông, Chúc Tầm không do dự, tiến đến gần bia mộ, lấy ra một lá bùa nổ dán lên nắp đá. Một tiếng bùm nhỏ vang lên, phiến đá vỡ vụn, để lộ cỗ quan tài bên dưới còn khá mới. Sau đó, cậu vận linh lực, trực tiếp lật tung nắp quan tài đã đóng đinh.

Chỉ trong vài giây, toàn bộ sự thật phơi bày.

Tống Tử Thế như bị sét đánh, ngã ngồi xuống đất. Anh ta rõ ràng nhớ rất rõ chính mình đã chôn đứa bé! Vậy mà giờ đây, trong cỗ quan tài nhỏ hoàn toàn trống rỗng, không còn một dấu tích nào của đứa trẻ.

Mãi sau, Tống Tử Thế mới loạng choạng đứng dậy, giọng nghẹn lại: “...Đại sư, tôi... tôi phải làm gì?”

“Về nhà đi, đừng để vợ anh sinh nghi.” Chúc Tầm đối diện với ánh mắt hoảng loạn của anh ta, bình tĩnh nói: "Tôi cần chút thời gian để chuẩn bị. Nếu tối nay anh không dám ngủ ở nhà, thì cứ ra ngoài ở tạm.”

Tống Tử Thế đáp lời, nhưng giọng run rẩy đã bộc lộ hết tâm trạng.

Chúc Tầm nhận ra điều đó, giọng điệu dịu xuống, trấn an: “Anh yên tâm, tôi sẽ đích thân bắt quỷ anh, luyện hóa siêu độ nó. Tất cả rồi sẽ quay về bình thường.”

Người tu hành lấy bắt quỷ làm trách nhiệm. Chúc Tầm tuy là quỷ hồn, nhưng vẫn luôn giữ vững niềm tin ấy. Những gì cậu từng nói về tiền thù lao, chỉ là để thêm chút thi vị cho cuộc sống đơn điệu này mà thôi.

...

Sau khi Tống Tử Thế rời đi, Chúc Tầm vẫn đứng lặng trước bia mộ vô danh, như đang chìm trong trầm tư. Mày cậu hơi nhíu lại, khóe mắt vô thức lộ ra chút phiền muộn.

Dụ Ngôn không than vãn lấy một câu, lặng lẽ chỉnh lại ngôi mộ như ban đầu, rồi bước tới: “Tiền bối.”

“Ừ?”

“Lúc nãy anh nói cần thời gian chuẩn bị... là chuẩn bị gì vậy?” Dụ Ngôn hỏi.

Chúc Tầm hoàn hồn, vừa đi vừa đáp: “Tôi cũng đang phiền đây. Quỷ anh nhà họ Tống vừa sinh đã chết, lúc ở trong nhà vẫn chưa kịp làm điều ác. Những cách trấn áp ác quỷ trước kia... đều không thích hợp dùng với nó.”

Nghe đến đây, Dụ Ngôn cũng hiểu ra.

Trước đây mỗi lần gặp ác quỷ, hoặc là dùng trận pháp phong tỏa, hoặc dùng linh khí trấn áp, cuối cùng đều là để hồn phi phách tán. Nhưng lần này họ đã nhận lời Tống Tử Thế, sẽ luyện hóa và siêu độ quỷ anh, đưa nó sớm vào luân hồi.

“Tiền bối, trong túi Nạp Linh của anh có linh khí nào phù hợp để siêu độ không?” Dụ Ngôn liếc qua túi của cậu, dò hỏi.

“Không có.” Chúc Tầm lắc đầu, gương mặt mang theo bất đắc dĩ lẫn bối rối: "Nói thật thì tôi chẳng nhớ rõ lai lịch cái túi này. Nhưng pháp khí bên trong thì cái nào cũng lợi hại cả, dùng để đối phó ác quỷ thì còn được.”

Nếu dùng với quỷ anh, e rằng chỉ cần xuất chiêu một cái, đối phương đã hồn tiêu phách tán.

“Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một cách.” Chúc Tầm nghiêng đầu nhìn Dụ Ngôn, nói ra biện pháp cổ xưa nhất để siêu độ: “...Dùng nhánh cây của cổ thụ ngàn năm để thiêu luyện quỷ anh.”

Cổ thụ sống nghìn năm, tự khắc hấp thu linh khí tinh thuần giữa trời đất. Dùng cành cây của nó để luyện hóa quỷ anh, linh lực và tà khí sẽ triệt tiêu lẫn nhau, là cách ổn định và ít sai sót nhất.

“Chỉ là giờ... cây cổ thụ ngàn năm thì không dễ kiếm đâu.” Chúc Tầm không quên bổ sung một câu. Cây sống đến cả ngàn năm, dù mọc ở đâu, cũng đều nằm trong danh sách bảo vệ nghiêm ngặt của các cơ quan chức năng.

Muốn cắt lấy một nhánh hay một đoạn dây leo của cây cổ? Quả thực là khó như lên trời!

Nghĩ đến đó, ánh mắt sâu thẳm của Chúc Tầm thoáng hiện vẻ phiền muộn, không nhịn được thở dài một tiếng, quả nhiên, bắt quỷ hay kiếm tiền đều chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

5

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.