TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Nghe thấy lời đó, lòng Tống Tử Thế chấn động. Anh ta bước nhanh lên lầu, ôm chặt lấy vợ Phương Nhạc: “Nhạc Nhạc, bọn anh có làm em thức giấc không?”

“Không sao đâu, em vốn chưa ngủ.” Phương Nhạc nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay chồng, chủ động bước về phía Chúc Tầm và Dụ Ngôn, dịu dàng nói: “Hai vị đại sư, chồng tôi dạo này liên tục gặp ác mộng. Nếu thật sự trong nhà có thứ gì không sạch sẽ, xin hai vị ra tay giúp đỡ.”

“Đó là điều tất nhiên.” Chúc Tầm đáp lời, ánh mắt bình tĩnh lướt qua gương mặt Phương Nhạc.

Môi cô ấy tái nhợt, đôi mắt đầy tơ máu, dưới bọng mắt lộ rõ quầng xanh. Nhìn kỹ còn thấy hai tay cô ấy hơi sưng phù, là biểu hiện điển hình của tình trạng khí huyết hư tổn.

Trong mắt Chúc Tầm thoáng hiện nét thấu hiểu, nhưng cậu không nói ra.

Tống Tử Thế vẫn chưa quên việc chính, một tay che chở vợ, một tay mở cửa phòng ngủ, chân thành hỏi: “Đại sư, các cậu muốn vào xem không?”

Chúc Tầm đứng bên ngoài, lặng lẽ đưa mắt quan sát bên trong. Căn phòng được bài trí ấm áp, một chiếc nôi em bé đặt cạnh giường lớn, trên đó xếp đầy những bộ quần áo trẻ sơ sinh nhỏ nhắn tinh xảo. Với đôi mắt khác người của một quỷ hồn như Chúc Tầm, cậu có thể thấy những dấu hiệu mà người thường không thể thấy, ví như lúc này, trong căn phòng ấm áp ấy, lại trải đầy những vết bò đen sì kỳ quái...

Vài giây sau, ánh mắt cậu mới dừng lại trên gương mặt của Phương Nhạc, trong đáy mắt như ẩn chứa thứ ánh sáng có thể soi thấu tất cả.

Phương Nhạc bình tĩnh đón lấy ánh nhìn của cậu, dịu giọng hỏi: “Đại sư, có chuyện gì sao?”

Chúc Tầm khẽ nhếch môi, giọng nhẹ nhàng: “Trong phòng không có gì, tôi không vào đâu. Nhưng phu nhân khí huyết suy yếu nghiêm trọng, xin chú ý tĩnh dưỡng nhiều hơn.”

“Cảm ơn đã quan tâm.” Phương Nhạc tránh ánh mắt của cậu, sắc mặt uể oải khó giấu.

Chúc Tầm biết điểm dừng, không quấy rầy thêm, chỉ nói: “Tống tiên sinh, có thể cho tôi nói chuyện riêng một chút không?”

Tống Tử Thế thoáng ngẩn người, rồi gật đầu: “Được.”

...

Vài phút sau, bên ngoài biệt thự.

Sau khi sắp xếp cho mẹ và vợ ổn thỏa, Tống Tử Thế bước đến chỗ Chúc Tầm với vẻ mặt cứng đờ. Anh ta mím môi, cố che giấu sự hoang mang và bất an trong lòng: “Đại sư, cậu phát hiện được gì chưa? Có phải cái bóng kia đang trốn trong phòng tôi không?”

“Tống tiên sinh, thời gian trước vợ anh có phải bị sảy thai không?” Chúc Tầm nhớ lại khung cảnh trong biệt thự, đi thẳng vào vấn đề.

Sắc mặt Tống Tử Thế lập tức cứng lại, rồi hiện rõ vẻ đau đớn, giọng khàn đặc: “Không phải sảy thai... đứa bé đủ tháng rồi... nhưng khi sinh ra lại không giữ được...”

Hai tháng trước, Phương Nhạc đột ngột xuất huyết dữ dội trong lúc sinh nở, sức khỏe tổn hại nặng, về sau rất khó mang thai trở lại. Chưa kể, đứa bé vừa ra đời đã phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, chưa đến một ngày đã nhận được thông báo tử vong.

Một chuyện vui bỗng chốc hóa tang sự, cả nhà chìm trong bi thương, chuyện đứa bé gần như trở thành điều cấm kỵ không ai dám nhắc đến.

Tống Tử Thế quay mặt đi, vụng về lau nước mắt. Là trụ cột gia đình, anh ta chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn nỗi đau chôn sâu trong lòng.

Dụ Ngôn trong lòng xúc động, dịu giọng an ủi: “Tống tiên sinh, xin chia buồn cùng gia đình.”

“...Người chết không thể sống lại, tôi hiểu đạo lý đó.” Tống Tử Thế ôm đầu thở dài, mỗi khi nhớ đến đứa con duyên mỏng ấy, trong lòng lại ngập tràn ân hận và xót xa.

Chúc Tầm và Dụ Ngôn nhìn nhau, không chen lời, để đối phương có thời gian trấn tĩnh lại.

Một lúc sau, cảm xúc của Tống Tử Thế dần ổn định. Anh ta nhớ đến câu hỏi ban nãy của Chúc Tầm, trong đầu thoáng hiện nghi ngờ: “Đại sư, cậu hỏi vậy là...”

“Tống tiên sinh.” Chúc Tầm ngắt lời. Cậu nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh nhìn điềm tĩnh ẩn chứa sắc bén: “Vợ anh đã nuôi một âm nhi, chuyện này anh biết không?”

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.