0 chữ
Chương 10
Chương 10
“Khi tôi sinh ra, cha mẹ đã ly hôn. Căn biệt thự này là tài sản chia được sau ly hôn. Mẹ tôi một mình nuôi tôi lớn, bà ấy hoài cổ nên không chịu dọn đi. Sau khi tôi cưới vợ, vẫn sống chung với mẹ.”
Chúc Tầm sợ đυ.ng vào nỗi đau người ta, chỉ gật đầu nhẹ rồi không hỏi thêm. Tống Tử Thế đưa hai người tới cửa, thành thạo bấm mật khẩu mở khóa.
Tách một tiếng, cửa điện tử bật mở.
Làn hơi lạnh thấu xương lập tức ập ra từ khe cửa, dù đang là đầu hè oi ả cũng khiến người ta lạnh run.
“Tiền bối...” Dụ Ngôn cau mày gọi nhỏ.
Chúc Tầm tất nhiên cũng nhận ra khí tức bất thường, dứt khoát bước tới đẩy cửa.
Chỉ trong tích tắc, cậu đã chau mày thật chặt!
Trong không khí, một mùi máu tanh nhàn nhạt âm thầm lan đến.
Ánh mắt bình lặng của Chúc Tầm khẽ gợn sóng. Cậu im lặng đưa tay về phía hông, chiếc túi Nạp Linh vốn ẩn hình lập tức hiện ra trong tay. Cậu định dùng pháp khí bên trong để dò tìm nguồn gốc của mùi máu này.
Dụ Ngôn nhận ra ý định của cậu, liền bước tới ngăn lại: “Tiền bối, anh đừng ra tay, chuyện này để tôi làm.”
“Cậu làm?”
“Ừ.” Dụ Ngôn gật đầu chắc nịch. Đối phương là quỷ hồn, lúc nào cũng cần linh lực để duy trì cơ thể, không cần thiết phải tiêu hao vào việc nhỏ như thế này.
Chúc Tầm hiểu rõ thiện ý của cậu ta, khẽ cười, đưa cho cậu ta một chiếc la bàn chạm khắc tinh xảo: “Được, dùng thứ này thử xem.”
Dụ Ngôn khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn pháp khí trong tay. Chỉ một lúc sau, nơi đuôi mắt cậu ta hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Tiền bối, đây là La bàn Bất Tận Mộc sao?”
Tương truyền, chiếc la bàn này được chế tác từ phần lõi của thần thụ thượng cổ Bất Tận Mộc. Loại cây này sinh trưởng giữa biển lửa, thuộc dương tính bậc nhất, là khắc tinh hàng đầu của mọi vật tà âm. Một khi dùng la bàn này để chỉ dẫn, các loại quỷ vật mang tính âm tuyệt đối không thể ẩn mình.
“Có lẽ vậy. Tôi lấy từ túi Nạp Linh của mình ra thôi.” Chúc Tầm nhẹ ho một tiếng, giải thích đơn giản. Cậu đã quên mất nguồn gốc của túi Nạp Linh và các linh khí bên trong, giờ lôi la bàn ra dùng, trong lòng không tránh khỏi cảm giác như... đang trộm đồ của ai khác.
“Tiền bối, dùng la bàn này lúc này liệu có quá lãng phí không?” Dụ Ngôn mở miệng. Dù sao Bất Tận Mộc là thần thụ thượng cổ, ngày nay hầu như không còn dấu tích, huống gì là một chiếc la bàn trừ tà được điêu khắc tỉ mỉ như vậy.
Chúc Tầm nhún vai, thản nhiên đáp: “Không sao, thứ này để trong túi sắp bụi phủ rồi, mang ra phơi nắng một chút cũng tốt.”
Tống Tử Thế đứng cuối hàng, nhìn hai người trò chuyện mà đầu óc có hơi lơ mơ, nhưng trong lòng lại càng thêm phần kính phục. Anh ta mím môi, dè dặt hỏi: “...Hai vị đại sư, các cậu định vào trong sao?”
“Ừ.” Chúc Tầm gật đầu.
Luồng không khí luân chuyển đã mang theo mùi máu vốn đã rất nhạt. Nếu còn chần chừ, e là sẽ khó lần ra dấu vết.
Nghĩ đến đây, Chúc Tầm lập tức trao đổi ánh mắt với Dụ Ngôn. Đối phương không nói thêm gì, trực tiếp tiến vào nhà, đứng yên ở một góc. Cậu ta tay trái nâng la bàn, đầu ngón tay phải nhẹ nhàng rót linh lực vào tâm bàn, bắt đầu dò xét.
“Mới cuối tháng Năm mà đã bật điều hòa?” Chúc Tầm không làm phiền, chỉ đứng yên một bên. Cậu nhìn vào máy điều hòa trên tường, có chút bất ngờ.
“Mẹ tôi sợ nóng, năm nào cũng mở điều hòa từ sớm. Phòng ngủ của bà ở tầng một, gần sân sau, còn phòng của tôi và vợ ở tầng hai...” Tống Tử Thế vừa nói vừa chỉ dẫn.
Chúc Tầm vừa nghe vừa gật đầu, thực chất đang âm thầm quan sát bố cục trong nhà.
Căn biệt thự này nhìn từ ngoài thì có vẻ khá ổn, nhưng phía Bắc tựa núi, phía Nam vây nước. Nếu xét theo phong thủy, đây không phải dương trạch dành cho người sống, mà là địa hình thích hợp nhất để làm mộ phần cho người chết. Cửa sổ thông gió ở phòng khách bị dây leo bao kín, hoàn toàn không có ánh mặt trời chiếu vào. Rõ ràng mới đầu hè, mà nhiệt độ điều hòa đã được chỉnh về mức thấp nhất.
Chúc Tầm sợ đυ.ng vào nỗi đau người ta, chỉ gật đầu nhẹ rồi không hỏi thêm. Tống Tử Thế đưa hai người tới cửa, thành thạo bấm mật khẩu mở khóa.
Tách một tiếng, cửa điện tử bật mở.
Làn hơi lạnh thấu xương lập tức ập ra từ khe cửa, dù đang là đầu hè oi ả cũng khiến người ta lạnh run.
“Tiền bối...” Dụ Ngôn cau mày gọi nhỏ.
Chúc Tầm tất nhiên cũng nhận ra khí tức bất thường, dứt khoát bước tới đẩy cửa.
Chỉ trong tích tắc, cậu đã chau mày thật chặt!
Trong không khí, một mùi máu tanh nhàn nhạt âm thầm lan đến.
Ánh mắt bình lặng của Chúc Tầm khẽ gợn sóng. Cậu im lặng đưa tay về phía hông, chiếc túi Nạp Linh vốn ẩn hình lập tức hiện ra trong tay. Cậu định dùng pháp khí bên trong để dò tìm nguồn gốc của mùi máu này.
“Cậu làm?”
“Ừ.” Dụ Ngôn gật đầu chắc nịch. Đối phương là quỷ hồn, lúc nào cũng cần linh lực để duy trì cơ thể, không cần thiết phải tiêu hao vào việc nhỏ như thế này.
Chúc Tầm hiểu rõ thiện ý của cậu ta, khẽ cười, đưa cho cậu ta một chiếc la bàn chạm khắc tinh xảo: “Được, dùng thứ này thử xem.”
Dụ Ngôn khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn pháp khí trong tay. Chỉ một lúc sau, nơi đuôi mắt cậu ta hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Tiền bối, đây là La bàn Bất Tận Mộc sao?”
Tương truyền, chiếc la bàn này được chế tác từ phần lõi của thần thụ thượng cổ Bất Tận Mộc. Loại cây này sinh trưởng giữa biển lửa, thuộc dương tính bậc nhất, là khắc tinh hàng đầu của mọi vật tà âm. Một khi dùng la bàn này để chỉ dẫn, các loại quỷ vật mang tính âm tuyệt đối không thể ẩn mình.
“Tiền bối, dùng la bàn này lúc này liệu có quá lãng phí không?” Dụ Ngôn mở miệng. Dù sao Bất Tận Mộc là thần thụ thượng cổ, ngày nay hầu như không còn dấu tích, huống gì là một chiếc la bàn trừ tà được điêu khắc tỉ mỉ như vậy.
Chúc Tầm nhún vai, thản nhiên đáp: “Không sao, thứ này để trong túi sắp bụi phủ rồi, mang ra phơi nắng một chút cũng tốt.”
Tống Tử Thế đứng cuối hàng, nhìn hai người trò chuyện mà đầu óc có hơi lơ mơ, nhưng trong lòng lại càng thêm phần kính phục. Anh ta mím môi, dè dặt hỏi: “...Hai vị đại sư, các cậu định vào trong sao?”
Luồng không khí luân chuyển đã mang theo mùi máu vốn đã rất nhạt. Nếu còn chần chừ, e là sẽ khó lần ra dấu vết.
Nghĩ đến đây, Chúc Tầm lập tức trao đổi ánh mắt với Dụ Ngôn. Đối phương không nói thêm gì, trực tiếp tiến vào nhà, đứng yên ở một góc. Cậu ta tay trái nâng la bàn, đầu ngón tay phải nhẹ nhàng rót linh lực vào tâm bàn, bắt đầu dò xét.
“Mới cuối tháng Năm mà đã bật điều hòa?” Chúc Tầm không làm phiền, chỉ đứng yên một bên. Cậu nhìn vào máy điều hòa trên tường, có chút bất ngờ.
“Mẹ tôi sợ nóng, năm nào cũng mở điều hòa từ sớm. Phòng ngủ của bà ở tầng một, gần sân sau, còn phòng của tôi và vợ ở tầng hai...” Tống Tử Thế vừa nói vừa chỉ dẫn.
Chúc Tầm vừa nghe vừa gật đầu, thực chất đang âm thầm quan sát bố cục trong nhà.
Căn biệt thự này nhìn từ ngoài thì có vẻ khá ổn, nhưng phía Bắc tựa núi, phía Nam vây nước. Nếu xét theo phong thủy, đây không phải dương trạch dành cho người sống, mà là địa hình thích hợp nhất để làm mộ phần cho người chết. Cửa sổ thông gió ở phòng khách bị dây leo bao kín, hoàn toàn không có ánh mặt trời chiếu vào. Rõ ràng mới đầu hè, mà nhiệt độ điều hòa đã được chỉnh về mức thấp nhất.
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
