0 chữ
Chương 9
Chương 9
Tiếng nói ấy như vọng lại từ xa xăm, khiến đầu óc Hạ Uyển Ương lơ lửng, không rõ thực hay mơ.
Cửa phòng bật mở. Chị dâu cả bước nhanh vào, đặt xuống một bát cháo: “Ương Ương tỉnh rồi, mau ăn chút gì đi.”
Mẹ cô vội vàng áp tay lên má cô, vẻ mặt đầy căng thẳng. Lại sờ trán cô, rồi bất chợt hét toáng lên: “Thư Khiêm, gọi cho cha con! Tư Tư, mau lấy khăn mặt! Thư Hàn, chạy đi mời quân y đến ngay! Tiểu Nguyệt, vào bếp nấu nước gừng đi! Nhanh lên!”
Cả nhà lập tức nháo nhào. Chẳng mấy chốc, căn phòng đã đông nghẹt người.
Hạ Uyển Ương ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô lại được nhìn thấy từng ấy người cùng một lúc.
Mẹ cô - Cố Ninh. Anh cả Hạ Thư Khiêm. Chị dâu cả Khương Tư Tư. Anh hai Hạ Thư Hàn. Và chị dâu hai Lưu Nguyệt, bạn thuở nhỏ của cô.
Nước mắt cô tuôn như vỡ đê. Nhìn những gương mặt thân quen mà tưởng chừng đã xa cách một đời, lòng cô nghẹn lại.
“Ương Ương, con thấy sao rồi? Nói một câu được không?”
Giọng mẹ vẫn dịu dàng như xưa. Bàn tay bà vẫn ấm như ngày nào. Cô dần lấy lại ý thức, liếc mắt nhìn tờ lịch treo trên tường tháng 4 năm 1974.
Cô đã quay về năm mười tám tuổi, chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là phải xuống nông thôn.
“Mẹ... anh cả, chị cả... anh hai, chị hai... con không sao, con ổn rồi!”
Giọng cô nghèn nghẹn, nhưng từng từ phát ra rất rõ.
Cả nhà nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm. Chị dâu hai thì lên giọng trách yêu: “Ương Ương à, đi đứng kiểu gì mà cũng té được chứ!”
Hạ Uyển Ương cố gắng lục lại ký ức. Đời trước, đúng vào ngày này, cô đến dự đám cưới của bạn học cấp ba - Vương Hoan. Nhưng vì chồng của Vương Hoan vô tình liếc nhìn cô vài lần, em gái cô ta - Vương Tĩnh đã nổi cơn ghen tuông, hung hăng xô mạnh cô một cái. Cô mất đà ngã ngửa ra sau, đập đầu xuống đất.
Hôm đó về nhà, cô lập tức kể lại với hai người anh. Họ không ngần ngại đi tìm chị em Vương Hoan hỏi cho ra lẽ, ai ngờ lại bị mẹ chồng nhà họ Vương làm ầm lên suýt chút nữa rước họa vào thân.
Lau khô nước mắt, Hạ Uyển Ương cười gượng: “Lần sau con sẽ cẩn thận hơn. Hôm nay dậy sớm quá nên đầu óc hơi choáng chút thôi.”
Nhưng lần này, cô sẽ không để các anh ra mặt vì mình nữa. Cô biết rõ, chuyến đi xuống nông thôn sắp tới, người cùng đi chỉ có Vương Tĩnh. Chờ đến nơi rồi, tính sổ cũng chưa muộn!
Cửa phòng bật mở. Chị dâu cả bước nhanh vào, đặt xuống một bát cháo: “Ương Ương tỉnh rồi, mau ăn chút gì đi.”
Mẹ cô vội vàng áp tay lên má cô, vẻ mặt đầy căng thẳng. Lại sờ trán cô, rồi bất chợt hét toáng lên: “Thư Khiêm, gọi cho cha con! Tư Tư, mau lấy khăn mặt! Thư Hàn, chạy đi mời quân y đến ngay! Tiểu Nguyệt, vào bếp nấu nước gừng đi! Nhanh lên!”
Cả nhà lập tức nháo nhào. Chẳng mấy chốc, căn phòng đã đông nghẹt người.
Hạ Uyển Ương ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô lại được nhìn thấy từng ấy người cùng một lúc.
Mẹ cô - Cố Ninh. Anh cả Hạ Thư Khiêm. Chị dâu cả Khương Tư Tư. Anh hai Hạ Thư Hàn. Và chị dâu hai Lưu Nguyệt, bạn thuở nhỏ của cô.
“Ương Ương, con thấy sao rồi? Nói một câu được không?”
Giọng mẹ vẫn dịu dàng như xưa. Bàn tay bà vẫn ấm như ngày nào. Cô dần lấy lại ý thức, liếc mắt nhìn tờ lịch treo trên tường tháng 4 năm 1974.
Cô đã quay về năm mười tám tuổi, chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là phải xuống nông thôn.
“Mẹ... anh cả, chị cả... anh hai, chị hai... con không sao, con ổn rồi!”
Giọng cô nghèn nghẹn, nhưng từng từ phát ra rất rõ.
Cả nhà nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm. Chị dâu hai thì lên giọng trách yêu: “Ương Ương à, đi đứng kiểu gì mà cũng té được chứ!”
Hạ Uyển Ương cố gắng lục lại ký ức. Đời trước, đúng vào ngày này, cô đến dự đám cưới của bạn học cấp ba - Vương Hoan. Nhưng vì chồng của Vương Hoan vô tình liếc nhìn cô vài lần, em gái cô ta - Vương Tĩnh đã nổi cơn ghen tuông, hung hăng xô mạnh cô một cái. Cô mất đà ngã ngửa ra sau, đập đầu xuống đất.
Lau khô nước mắt, Hạ Uyển Ương cười gượng: “Lần sau con sẽ cẩn thận hơn. Hôm nay dậy sớm quá nên đầu óc hơi choáng chút thôi.”
Nhưng lần này, cô sẽ không để các anh ra mặt vì mình nữa. Cô biết rõ, chuyến đi xuống nông thôn sắp tới, người cùng đi chỉ có Vương Tĩnh. Chờ đến nơi rồi, tính sổ cũng chưa muộn!
7
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
