TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Trương Thời Dã khẽ ngoáy tai, giọng thản nhiên như đang nói về chuyện chẳng liên quan: “Người đâu, kéo lưỡi bọn chúng ra. Ồn ào đến mức tôi đau đầu rồi.”

“A... a...” Tiếng gào bị nghẹn lại cùng máu tươi trào ra, lưỡi của hai người bị cắt phăng, mãi mãi không thể nói thêm lời nào.

Trương Thời Dã đứng dậy, trong mắt hiện lên một nỗi đau không gì diễn tả nổi.

“Các người lấy đâu ra can đảm? Đã lợi dụng cô ấy để trở lại thành phố, sao không đối xử với cô ấy cho tử tế? Sao lại phải giam cô ấy lại? Tôi tìm cô ấy mười mấy năm trời... Mười mấy năm trời đấy!”

Anh siết chặt tay, giọng lạc đi vì giận dữ.

“Lòng người tại sao lại tham lam đến thế? Sao lại phải mưu cầu những thứ phù phiếm? Chỉ cần các người cho tôi gặp cô ấy một lần, tôi có thể đưa tất cả những gì tôi có cho các người!”

Dứt lời, anh vung đao chém mạnh xuống đùi Lý Văn Trác. Máu bắn tung tóe. Lý Văn Trác ngất lịm trong cơn đau tột cùng.

Trương Thời Dã quay sang, không buồn nói thêm một lời nào với Phương Chiêu Đệ. Nhát này nối tiếp nhát kia, anh cắm sâu từng nhát dao vào người cô ta, mỗi nhát đều chuẩn xác, đẫm máu, nhưng không đủ để gϊếŧ ngay lập tức.

Bác sĩ đánh thức Lý Văn Trác, để rồi anh lại chuyển hướng, tiếp tục vung dao chém lên cơ thể hắn. Máu me lênh láng, tiếng kêu rên yếu ớt rồi cũng im bặt. Sau vài chục nhát, bác sĩ cũng chỉ biết bất lực đứng nhìn.

Cuối cùng, Trương Thời Dã chém đứt đầu cả hai.

Anh bỏ hai cái đầu đẫm máu vào bao tải, dặn dò người đứng đầu nhóm mấy câu, rồi một mình xách bao rời khỏi nhà máy.

Một ngày sau, Hạ Uyển Ương được chôn cất trong nghĩa trang. Trước lúc hạ huyệt, Trương Thời Dã tự tay đeo lên cổ cô chiếc ngọc bội tổ truyền - vật duy nhất mà nhà họ Trương dành riêng cho con dâu.

Anh quỳ trước mộ cô, đầu gối chạm nền đất lạnh như băng, thế nhưng không thấy đau đớn. Đôi mắt anh vô hồn, trống rỗng, chỉ chăm chăm nhìn vào bia mộ, chính xác hơn là ba chữ khắc trên đá “Hạ Uyển Ương”.

Bên cạnh anh là hai cái đầu người ghê rợn, vẫn còn rỉ máu, toát ra mùi tanh nồng đến buồn nôn.

Thời gian cứ thế trôi qua, Trương Thời Dã không động đậy lấy một lần, như thể hóa đá. Chỉ có nước mắt vẫn lặng lẽ trào ra từ hốc mắt, chảy dài theo gò má, nhỏ xuống đất thành từng vệt ướt.

Nhưng rồi, nước mắt cũng cạn dần. Trong mắt anh lúc này, chỉ còn lại sự chết lặng và tuyệt vọng.

8

0

1 tháng trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.